Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 715 chữ

phát hiện những yêu vật này đang tồn tại.

"Ngươi đang nhìn cái gì?"

Một tiếng quát hỏi bỗng nhiên vang lên, ánh mắt lợi hại của đạo nhân kia rơi xuống người hắn.

Ầm ầm!

Tia chớp xẹt ngang!

Lâm Thủ Khê đột nhiên tỉnh táo lại.

Trong đầu hắn hiện ra dáng vẻ tuyên thệ của mình trước khi sư phụ lâm chung.

Trước khi quyết chiến với Mộ Sư Tĩnh, hắn vốn tưởng rằng mình không có cơ hội hoàn thành lời thề, cho dù là lúc vung kiếm về phía Tà Thần cũng là ôm lòng phải chết, chỉ vì muốn lúc xuống suối vàng nhìn thấy sư phụ có thể không hổ thẹn.

Nhưng trời đất xui khiến, vận mệnh dẫn lối hắn đến thế giới này, rất có thể, nơi này chính là đầu nguồn của ô nhiễm. Hắn còn sống, còn có cơ hội hoàn thành lời hứa của mình.

Đây đã là chuyện vô cùng may mắn.

Vẻ kinh sợ trong mắt Lâm Thủ Khê đã rút đi, hắn nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh trả lời: "Chân Nhân, mưa lớn."

Lâm Thủ Khê quay đầu lại, đạo nhân đang theo dõi hắn, con mắt phải đang nhắm kia hơi giật giật, như muốn mở ra.

Lâm Thủ Khê có linh cảm, nếu như con mắt này mở ra, mọi bí mật của hắn đều sẽ bị người ta biết.

Nhưng may là, mỗi lần mở ra hình như phải cần trả giá rất lớn, nên đạo nhân chỉ hơi do dự, chứ không có thêm động tác gì khác.

Thấy hắn ta không nói gì nữa, Lâm Thủ Khê tự quay về vị trí của mình.

Đạo nhân yêu ma ngồi ở giữa đám ánh nến chập chờn, trong phòng vẫn còn quanh quẩn mùi tanh không tan đi, bên ngoài, mưa to đập vào cửa sổ, trên cửa có đám tiểu quỷ xấu xí bò xấm cười quái dị nhìn chằm chằm trong phòng...

Đây là những chuyện vô cùng hoang đường nhưng lại thật sự xảy ra.

Ngoài thiếu nữ tóc trắng tên Tiểu Hòa đến đón hắn kia, trong phòng còn có hai người sống sót.

Một là tên nhóc mập mạp tên là Vương Nhị Quan, hình như là ca ca của Vương Quý kia.

Người còn lại là một thiếu niên có diện mạo lạnh lùng, lúc Lâm Thủ Khê chưa bước vào, đạo nhân đã kiểm tra nên hắn không biết tên của người này.

Mười mấy thiếu niên thiếu nữ đã bị giết hết chỉ còn bón người, thân là kẻ đầu têu nhưng sắc mặt đạo nhân vẫn vô cùng đạm mạc.

"Các ngươi đều là người may mắn."

Đạo nhân quét mắt một vòng, mở miệng nói chuyện, ngữ điệu lại ấm như gió xuân.

Mọi người nín thở ngưng thần, không người nào dám đáp lại.

"Chắc các ngươi rất tò mò vì sao mình lại ở đây, tiếp theo lại nên đi nơi nào, đúng không?"

Đạo nhân mỉm cười, lúc trước hắn ta giết người như ngóe, giờ phút này đối mặt với những thiếu niên thiếu nữ đã qua tuyển chọn lại nhã nhặn bình thản, giống như bọn họ đều là bảo bối hiếm thấy vậy.

"Ta là thủ tịch cung phụng của Vu gia, từng tu hành ở núi Vân Không, các ngươi có thể gọi ta là... Vân chân nhân."

Giới thiệu xong, Vân chân nhân bắt đầu giới thiệu cho bọn họ biết.

"Đây là hồ Vu Chúc, dưới đáy hồ này có một cỗ lão thần chỉ đã ngủ say, đó là thần minh mà chúng ta tôn kính, thường gọi là Trấn Thủ thần."

"Trấn thủ đại nhân là một trong những đại thần còn tồn tại sau Thái Cổ thần chiến. Trên đời có rất ít người biết đến sự tồn tại của ngài. Năm đó, gia chủ đời thứ nhất của Vu gia chúng ta đã từng lập khế ước với thần linh bên cạnh hồ Vu Chúc. Từ đó về sau, Vu gia liền đời đời kiếp kiếp sinh hoạt tại vùng đất ô nhiễm này, canh gác cho thần linh đã ngủ say dưới đáy hồ, đến nay đã 299 năm."

Bạn đang đọc Ta Mai Táng Chúng Thần của Kiến Dị Tư Kiếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang_Nha
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.