Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 749 chữ

"Nội dung của khế ước với thần minh rất đơn giản, ngài ban cho Vu gia huyết mạch cường đại, Vu gia cho người thừa kế của thế hệ canh giữ bên hồ, đợi sau khi thần linh tiêu vong, chúng ta có thể tiến vào thần cư, truyền thừa sức mạnh của ngài."

"Trấn thủ thần đã từng đưa ra lời tiên đoán, tính mạng của ngài còn có thể kéo dài 300 năm... Cũng chính là sang năm, nhưng mà..."

Vân chân nhân hơi ngừng lại, nụ cười tản ra gò má như mặt kính vỡ vụn bị máu tươi nhiễm ướt.

"Thế nhưng là mười ngày trước, thần bị giết chết."

Thần bị giết?

Tiểu mập mạp Vương Nhị Quan, thiếu nữ tóc trắng Tiểu Hòa lộ ra vẻ kinh ngạc.

Mặc dù bọn họ không rõ thần kia rốt cuộc là thần gì, nhưng trong nhận thức của bọn họ, thần là sinh mệnh chỉ tồn tại trong truyền thuyết, cổ xưa mà cường đại, tồn tại như vậy sao lại bị giết chết?

Nghe nói, năm đó có một vị Cổ Thần đời thứ nhất đã từng để lại một câu trứ danh trên đỉnh núi - Ngoại trừ thời gian vô ngần mịt mờ cùng chính ta, ai có thể giết chết được ta?

"Thần sao lại có thể bị giết chết?" Tiểu Hòa khẽ lắc cổ, nhẹ giọng hỏi.

"Đúng vậy... Sao có thể..."

Tiểu mập mạp Vương Nhị Quan cũng mở to hai mắt thì thào phụ họa.

Mặt Vân chân nhân như phủ băng, đạo bào cũng lay động theo ánh nến.

"Ta cũng không dám tin." Vân chân nhân nói: "Thần ngủ say dưới đáy hồ, nhưng tượng của ngài vẫn luôn đứng sững ở vách đá ven hồ, mắt của bức tượng quanh năm luôn lóe ánh vàng, tỏ rõ thần linh vẫn luôn sống sót, nhưng mười ngày trước... Mười ngày trước, lôi điện xé không, nước hồ bỗng nhiên bốc hơi một lượng lớn, tạo thành một trận sương mù trước giờ chưa từng có."

"Đợi sau khi sương trắng tan đi, Đại công tử Vu gia đi tế bái tượng thần, ngạc nhiên phát hiện bên trên bức tượng có hai vết rất sâu giống như là bị kiếm chém ra."

Tượng thần liên thông với bản thể của thần linh nên khôngthể phá vỡ, cho dù là thiên lôi cũng không thể nào để lại vết tích trên người nó, vậy thì cái gì đã để hai dấu vết kia.

"Cũng trong quá trình tế bái, con ngươi vẫn luôn sáng chói suốt ba trăm năm của thần đột nhiên tắt, tượng thần cũng vỡ vụn ra thành nhiều mảnh rơi xuống hồ Vu Chúc, nước trong hồ Vu Chúc cũng bắt đầu bốc hơi một lượng lớn, để lộ ra thần đạo bên dưới..."

Vân chân nhân không nói hết.

Nhưng Lâm Thủ Khê lại đột nhiên hiểu rõ, tượng thần nát thì thần linh chết, trước thời hạn tiên đoán một năm thần linh mà bọn họ vẫn luôn tôn kính và canh gác, vào mười ngày trước bị hai nhát kiếm vô danh giết chết.

Thần linh.. Sinh mệnh nghe qua có vẻ uy nghiêm mà cường đại này, cường đại đến mức để một đại gia tộc không tiếc hao phí chờ đợi suốt ba trăm năm, chỉ vì muốn nhận được sức mạnh truyền thừa của nó. Thế nhưng, sinh mệnh cường đại như vậy sao lại bị giết chết dễ dàng như thế?

Rốt cuộc là thứ đáng sợ gì, có thể giết chết một vị thần đây?

Cũng theo đó, Lâm Thủ Khê hiểu được, mặc dù thần bị giết chết bị nhưng chức trách của gia tộc bọn họ vẫn phải tiếp tục. Bây giờ nước hồ đã cạn, để lộ Thần đình dưới đáy hồ, bọn họ muốn đến giữa hồ để tiếp nhận truyền thừa của thần linh.

Hắn và mấy thiếu niên thiếu nữ này bị triệu tập đến đây, có lẽ cũng có liên quan đến chuyện này.

"Thần linh đã qua đời, sức mạnh chia thành ba phần, gia tộc đã quyết định sẽ do Đại công tử, Nhị công tử, Tam tiểu thư phân biệt ké thừa, về phần các ngươi..." Vân chân nhân dừng một chút, vẻ đau thương trên mặt biến mất, lại lần nữa lộ ra nụ cười: "Các ngươi là bị thần đàn triệu tập tới đây."

Bạn đang đọc Ta Mai Táng Chúng Thần của Kiến Dị Tư Kiếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang_Nha
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.