Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 743 chữ

Lâm Thủ Khê trong bóng đêm đánh giá hắn ta một lúc, thiếu niên này mặc y phục ngắn sạch sẽ, giống như xuất thân từ con nhà võ.,

"Nhìn ta làm gì!" Hắn ta đã nhận ra ánh mắt dò xét của Lâm Thủ Khê trong bóng tối.

"Ta không nghe thấy tên của ngươi, cho nên có chút hiếu kỳ." Lâm Thủ Khê nói.

"Ngươi không biết ta?" Thiếu niên lạnh lùng mở miệng.

"Ai muốn nhận biết ngươi chứ!" Vương Nhị Quan không khóc nữa, lại gây sự với hắn ta: "Kỷ gia các ngươi mới phất lên gần hai năm nay, đâu phải là thế gia vọng tộc đáng gờm gì, có gì hay mà giả vờ giả vịt? Nhất là bây giờ còn bị bắt tới nơi này, không phải liền trở thành cừu nhỏ chờ người khác làm thịt sao?"

"Kỷ gia?" Lâm Thủ Khê đương nhiên không thể nào biết gia tộc àny.

"Ừm, ta tên là Kỷ Lạc Dương, là Lạc Dương trong Lạc Nhật Tàn Dương, là tử đệ của Kỷ gia." Thiếu niên tên Kỷ Lạc Dương mở miệng.

Lâm Thủ Khê nhớ kỹ cái tên này, mà Vương Nhị Quan kia lại khinh thường hừ lạnh: "Sao ta lại chưa từng nghe nói đến ngươi? Cho dù là sinh ra ở trong gia đình có danh tiếng đang thịnh thì vô danh tiểu tốt vẫn chỉ là vô danh tiểu tốt."

"Ta cũng chưa từng nghe qua tên của ngươi." Kỷ Lạc Dương nói.

"Đó là do ngươi quê mùa thiển cận." Vương Nhị Quan thở phì phò nói: "Ta chính là Tứ thiếu gia của Vương gia ở Dã thành, chỗ dựa của chúng ta là núi Vân Không - một trong ba đại thần sơn, đâu phải là người ngươi có thể sánh được."

"Bây giờ ngươi là Tam thiếu gia." Kỷ Lạc Dương lạnh nhạt nói: "Thi thể của Tam ca kia của người đã lạnh rồi."

Câu nói này nhẹ nhàng, nhưng lại rất có lực sát thương, Vương Nhị Quan nhớ tới thảm trạng lúc ca ca mình chết, lại nhịn không được khóc lên.

"Còn khóc cái gì? Ta nhìn ngươi phải cười mới phải." Kỷ Lạc Dương mỉa mai.

"Ngươi có ý gì hả?" Vương Nhị Quan trợn mắt chất vấn.

"Ca ca ngươi là vì phá thân nên mới bị giết, lúc trước khi hắn ta làm loại chuyện đó có đi tìm người không? Có phải bây giờ ngươi đang thầm may mắn không có đi cùng ca ca ngươi không?" Kỷ Lạc Dương cười lạnh nói.

"Ngươi..." Vương Nhị Quan trợn to mắt, giống như bị người ta vạch trần tâm sự, tức giận đến mức nổi trận lôi đình: "Xen vào việc của người khác, ngươi muốn chết!"

Tiểu mập mạp chợt đứng dậy, cuốn tay áo lên. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt đang cười lạnh cùng thân thể rắn chắc của Kỷ Lạc Dương trong bóng tối, gã lại không dám động thủ, sau khi cân nhắc lại ủ rủ ngồi xuống mặt đất, uể oải nói: "Ngươi chờ đó cho ta, ta... Ta nhất định sẽ báo thù cho ca ca."

Chờ đợi, mưa bên ngoài nhỏ dần, trời cũng dần sáng lên.

Lúc Vân chân nhân mặc đạo bào đẩy vửa bước vào, Tiểu Hòa đang dựa lưng vào cửa sổ thiếp đi, Lâm Thủ Khê nhẹ nhàng đánh thức nàng. Tiểu Hòa vuốt mắt, nhẹ nhàng cảm ơn, sau đó cùng hắn bước theo Vân chân nhân đi ra cửa.

Vân chân nhân dẫn bọn họ đi tới một cái đình viện, đám rong trong đình đã được quét sạch chất đống ở một bên, một cái đỉnh lớn có vân lôi quỳ văn được đựng trước cửa, dưới bốn cái chân là bốn con bạch tuộc đang khiêng.

"Ta sẽ truyền cho các ngươi một bộ tâm pháp yếu quyết, các ngươi phải tu hành cho tốt, tranh thủ sớm ngày ngưng hoàn." Vân chân nhân nói.

"Nhưng mà ta vốn không có linh mạch." Vương Nhị Quan nói.

Những người khác cũng liên tiếp gật đầu.

Điều kiện quan trọng nhất của việc tu hành chính là mở mạch, linh mạch không ra thì chỉ là nhục nhân phàm thai.

"Linh mạch?" Vân chân nhân mỉm cười nói: "Ngay thời khắc các ngươi thức tỉnh, thần đàn đã đả thông linh mạch cho các ngươi rồi."

Bạn đang đọc Ta Mai Táng Chúng Thần của Kiến Dị Tư Kiếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang_Nha
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.