Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 703 chữ

Dông tố vờn quanh căn phòng gỗ, Lâm Thủ Khê khoanh chân ngồi tĩnh tọa, mái tóc dài màu mực hất lên, dung nhan thanh tú lạnh lùng chìm trong màn đêm.

Đây chắc chắn là một đêm không ngủ, tiểu mập mạp Vương Nhị Quan ngồi khóc nức nở rất lâu, thiếu niên lạnh lùng chưa biết tên thì cũng trốn vào trong bóng tối, hình như cũng đang ngồi giống hắn.

Thiếu nữ tên là Tiểu Hòa kia ôm đầu gói, dựa vào bên cửa sổ, chiếc váy bông vải màu xanh mỏng manh bọc lấy cơ thể mảnh khảnh của nàng ta, để lộ những đường cong non nớt, trên khuôn mặt trẻ con nhã nhặn để lộ vẻ nhu hòa khiến tim người ta loạn nhipk

Nàng ta nhìn ra màn mưa bên ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì. Khi Lâm Thủ Khê mở mắt ra vừa lúc có ánh chớp lóe lên, hắn nhìn dung mạo bên trong lớp ánh sáng mờ kia, đột nhiên liên tưởng đến lớp tuyết trắng bao phủ trên mặt hồ tĩnh mịch.

Nàng là người có bí mật. Lâm Thủ Khê nghĩ thầm.

Kẻ giỏi suy luận như hắn lại nhanh chóng phát giác ra, có lẽ, mỗi người ở nơi này đều có bí mật của riêng mình.

Sau khi ngồi xuống điều tức, hắn bắt đầu sắp xếp lại mọi chuyện phát sinh hôm nay.

Hắn đi từ tòa thành chết kia đến một thế giới khác, vị trí hiện tại của hắn là hồ Vu Chúc. Trấn Thủ thần vốn đang ngủ say ở dưới đáy hồ vừa bị giết, trước khi vị thần này chết còn dùng tế đàn cử hành một nghi thức triệu hoán.

Có lẽ trên đường xuyên đến thế giới này, hắn bất ngờ bị nghi thức triệu hoán này bắt được, mang đến hồ Vu Chúc.

Trấn thủ thần chết rồi, sức mạnh chia ra làm ba, để cho Đại công tử, Nhị công tử, Tam tiểu thư Vu gia kế thừa, hắn và những người khác phải chia làm người phục vụ cho bọn họ... Nói khó nghe chút thì hắn chính là nô tài.

Cái gọi là bảo hộ an nguy của công tử tiểu thư kia, có lẽ là dùng để thế mạng cho bọn họ lúc nguy nan.

Dù may mắn sống sót thì cũng phải làm nô tài cho người ta cả đời.

Cái từ Thần thị kia, nghe tên thì rất hay nhưng trọng điểm không phải cũng chỉ là kẻ hầu người hạ sao?

Đương nhiên, dù là con đường phía trước dữ nhiều lành ít thì bây giờ hắn cũng không có nhiều lựa chọn. Im lặng chữa thương là việc cấp bách nhất, còn lại thi chỉ có thể tùy cơ ứng biến mà thôi.

Vân chân nhân kia tuy rằng đáng sợ, nhưng trong câu chuyện của ông ta, còn có một người thần bí có thể giết chết thần minh. Hy vọng người thần bí này có thể để mắt tới Vu gia, thuận tiện trấn áp luôn gia tộc chỉ nghe qua đã có vẻ tà ác này.

Lâm Thủ Khê còn đang suy nghĩ miên man, thiếu niên có khuôn mặt lạnh lùng kia đột nhiên mở miệng: "Đừng khóc!"

Đây là đang trách cứ Vương Nhị Quan.

Vương Nhị Quan đã khóc một canh giờ, cũng không biết là do sợ hãi hay vì người thân đã chết.

"Ai cần ngươi lo!" Vương Nhị Quan vừa lau nước mắt, vừa tức giận nói: "Lão thiên gia bên ngoài cũng đang khóc, ngươi có bản lĩnh thì bảo nó ngừng khóc đi!"

Thiếu niên lạnh lùng kia cũng lười chấp nhất với gã, hỏi: "Người chết là đệ đệ ngươi?"

"Đó là ca ca ta! Ở nhà huynh ấy xếp thứ ba, ta thứ tư..." Vương Nhị Quan nói.

"Ngươi xếp thứ tư vì sao lại gọi là Vương Nhị Quan?" Thiếu niên lạnh lùng hỏi tiếp.

"Sao ngươi lại quản nhiều như vậy hả!" Vương Nhị Quan giận tím mặt.

Thiếu niên cười lạnh một tiếng, không đùa bỡn với tiểu mập mạp này nữa.

Bạn đang đọc Ta Mai Táng Chúng Thần của Kiến Dị Tư Kiếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang_Nha
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.