Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trúng kế

Phiên bản Dịch · 742 chữ

Ánh chớp lại lóe lên, tiếng sấm đinh tai nhức óc lúc này mới đến, một âm thanh còn chói tai hơn vang lên xen lẫn trong tiếng sấm rền.

Đó là tiếng nóc nhà bị đục nát.

Mộ Sư Tĩnh treo bội kiếm của mình ở bên ngoài, lấy kiếm ý mê hoặc hắn, còn bản thân thì không biết nhảy lên nóc nhà từ lúc nào.

Nàng dùng chân khí phá nóc phòng, từ bên trên rơi xuống như chim ưng, binh khí trong tay là hai mảnh ngói xanh.

Ngói xanh phá không mà đến, xoáy bắn về phía Lâm Thủ Khê như lưỡi dao.

Lâm Thủ Khê trúng kế, một kiếm toàn lực kia trật mất mục tiêu, lúc này xoay kiếm trở lại gần như vô lực nhưng vẫn cản lại được hai mảnh ngói bay này.

Mảnh ngói vỡ thành bột phấn, hắn cũng rên lên một tiếng thê thảm, suýt nữa đã bị đánh bay ra khỏi Quan Âm Các.

Mộ Sư Tĩnh nhẹ nhàng rơi xuống, mũi chân chạm đất, chân khí Đạo Môn ngưng tụ ở lòng bàn tay, chỉ chớp mắt đã phóng ra.

Lâm Thủ Khê muốn vung kiếm nhưng hổ khẩu đã bị xé rách, khó dùng lực được, đành phải đưa tay trái ra, cố gắng đón lấy một chưởng này.

Hai chưởng giao kích, chân khí phát ra tiếng nổ tung, chói tai như tiếng sấm.

Lâm Thủ Khê lùi lại mấy bước, hai chân sải ra, ổn định cơ thể. Hắn tự biết mình đã bại, nhưng trong lòng giờ phút này lại yên tĩnh như mặt hồ. Lúc thiếu nữ lại tới gần, tay trái hắn cầm kiếm, quên hết hết thảy kiếm pháp, chỉ đâm ra ngoài bằng trực giác.

Mộ Sư Tĩnh biến sắc, một kiếm giãy chết này nhìn như đơn giản nhưng sát ý lại ngưng thực làm cho người khác ngạt thở!

Đáng tiếc là tay trái.

Mộ Sư Tĩnh vốn có thể tạm thời né tránh nhưng nàng lại không làm vậy. Hiện giờ, nàng là thiên hạ đệ nhất, tự có kiêu ngạo của mình. Nàng khẽ cắn môi đỏ, người nghiêng về phía trước, lấy tuyệt học Thần Diệu Chỉ của Đạo Môn điểm tới.

Kiếm cùng chỉ xẹt qua nhau.

Sấm sét vang dội, xẹt qua mái tóc xanh đang bay lượn trong mưa gió.

Kiếm của Lâm Thủ Khê dừng lại bên má nàng, lệch một ly, chỉ của Mộ Sư Tĩnh lại điểm trúng lồng ngực của hắn!

Chỉ trong giây lát, thắng bại đã phân.

Thiếu niên bay ra ngoài, đập vào đài ngắm trăng đang không ngừng có nước mưa chảy xuống.

Toàn bộ cánh tay phải của hắn đều đã gãy, da bị bỏng đến đỏ lên, nước mưa rơi xuống chạm vào cánh tay hóa thành làn sương mỏng.

Mộ Sư Tĩnh thu chỉ, chắp tay đi ra Quan Âm Các.

Vừa rồi chân khí va chạm quá mức kịch liệt, khién cho mái hiên đã lâu không được tu sửa bị chấn động đến vỡ vụn, cuối cùng không chịu nổi nữa mà ầm ầm sụp đổ.

Đối với việc Quan Âm Các bị ngã sụp Mộ Sư Tĩnh chẳng hề để ý, nàng chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Thủ Khê đang nằm trong màn mưa.

Khiến nàng cảm thấy ngạc nhiên chính là, tên nhóc cùng tuổi của Ma Môn này lại còn có sức lực ngồi dậy.

Có điều cũng chỉ thế thôi.

"Vì sao ngươi lại nhập Ma?" Mộ Sư Tĩnh hỏi theo lệ cũ.

"Từ nhỏ ta đã được sư phụ mang về, sư phụ đối đãi với ta như ruột thịt, ta còn có thể đầu hàng địch hay sao?" Lâm Thủ Khê cảm thấy câu hỏi này của nàng rất ngu ngốc.

"Bây giờ, sư phụ ngươi đã chết, nếu như ngươi chịu đầu hàng, ta có thể dẫn ngươi đến xem lễ thần, nếu như thần minh rộng lượng thứ tội cho ngươi, ngươi lại chịu cải tà quy chính, Đạo Môn sẽ bỏ qua cho ngươi."

Lời nói của Mộ Sư Tĩnh rất nhu hòa, dường như mang theo sự thương hại đối với người đồng loại duy nhất.

"Ta muốn sống, nhưng không muốn nhận sự bố thí của ngươi." Lâm Thủ Khê nở nụ cười chua chát: "Huống chi Ma Môn ta chưa từng mời thần của các ngươi."

Bạn đang đọc Ta Mai Táng Chúng Thần của Kiến Dị Tư Kiếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang_Nha
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.