Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quỷ dị

Phiên bản Dịch · 724 chữ

"Vậy..." Mộ Sư Tĩnh khẽ lắc đầu, cảm xúc bên trong đôi mắt càng lúc càng mờ nhạt: "Ngươi còn có nguyện vọng gì không?"

Lâm Thủ Khê ngồi bệt trong bãi máu, cảm giác lạnh lẽo thấm vào xương tủy, hắn khó kiềm nén được cơn run rẩy, gò má bị mưa to xối đến trắng bệch.

Trong tầm mắt mơ hồ xuất hiện một đôi giày xinh đẹp, là Mộ Sư Tĩnh đã đến gần.

"Ngươi tiếc nuối sao?" Lâm Thủ Khê lại hỏi lại nàng.

"Ừm?" Mộ Sư Tĩnh khẽ nhíu mày.

"Giết chết ta như vậy, có thể chứng được đạo tâm của ngươi?" Giọng nói của Lâm Thủ Khê rất nhẹ, hắn muốn ngẩng đầu nhưng lại không dùng nổi sức, chỉ có thể rủ mắt nhìn mặt đất.

Mộ Sư Tĩnh biết hắn đang nói cái gì.

Bọn họ là túc địch (2), vốn nên có một trận chiến số mệnh.

(2) Địch nhân vốn có.

Nhưng trận quyết chiến này lại không công bằng - trước khi Mộ Sư Tĩnh đuổi giết hắn, hắn đã bị các trưởng lão Đạo Môn vây công, bị trọng thương.

"Sư môn không muốn để cho ta mạo hiểm, Sư Tĩnh cũng không dám lấy tương lại của sư môn mạo hiểm, ta..." Mộ Sư Tĩnh mấp máy môi, nói khẽ: "Trận chiến này không chứng được đạo tâm của ta nhưng có thể chứng được Đạo Môn của ta là chính thống."

"Đạo Môn chính thống?" Lâm Thủ Khê cười lạnh, chịu đựng cảm giác đau đớn kịch liệt đang đánh úp tới, nói tiếp: "Bọn chúng chỉ đang muốn dùng ta để phá hủy đạo tâm của ngươi! Ngươi quá mạnh, sau khi ta chết, Ma Môn hoàn toàn bị hủy diệt, Đạo Môn sẽ trở thành thiên hạ vô địch, đến lúc đó, ngươi ngược lại sẽ bị xem là uy hiếp... Kết quả của ngươi chắc chắn sẽ không tốt!"

Mộ Sư Tĩnh không phản bác, nàng chỉ nhìn thiếu niên sắp chết này, nói: "Từ nhỏ ta đã lớn lên ở Đạo Môn, sư môn dạy ta nuôi ta, Sư Tĩnh chưa bao giờ dám quên ân tình, cũng dốc sức hồi báo. Huống chi, Đạo Môn ta đến nay đã có ba trăm năm, đều lấy trừ ma vệ đạo làm nhiệm vụ của mình, ta là truyền nhân của thế hệ này, đạo hỏa đã tới trên thân ta, ta đương nhiên sẽ bảo hộ nó bất diệt."

"Ngươi đang tự thuyết phục mình sao?" Lâm Thủ Khê cười lạnh.

Mộ Sư Tĩnh không nói.

Nàng đan đôi tay nhỏ nhắn trước người.

Một luồng kiếm quang thuần túy ngưng ở đầu ngón tay.

Lâm Thủ Khê không thể phản kháng được gì nữa, hắn cố gắng ngẩng đầu, giống như muốn nhớ kỹ mặt của Mộ Sư Tĩnh.

Hôm nay là lần đầu tiên hắn và Mộ Sư Tĩnh gặp mặt. Trong quá khứ, hắn từng nghe rất nhiều chuyện về Mộ Sư Tĩnh, khi đó nàng đích thân đến Phật môn, cùng những đệ tử khác nghe thủ tọa giảng kinh. Nàng chỉ ngồi ngưng thần tĩnh tọa trên bồ đoàn nhưng chỉ trong thời gian một nén nhang ngắn ngủi, vô số đệ tử Phật môn đã chẳng còn tâm trạng ngồi thiền.

Hắn tấy, thiếu nữ Đạo Môn này thậm chí còn đẹp hơn cả trong những câu chuyện kia, nhưng giờ phút này, loại đẹp này lại chính là điềm báo tử vong.

Lại có thêm một tia chớp đánh xuống, cả trời đất sáng bừng lên.

Con ngươi của Lâm Thủ Khê đột nhiên co lại!

Lúc sắp chết, ánh mắt của hắn chợt dời khỏi người Mộ Sư Tĩnh, nhìn ra phía sau của nàng, dường như thấy được thứ gì đó còn đáng sợ hơn cả tử vong.

Mộ Sư Tĩnh nhẹ nhàng lắc đầu, thất vọng nói: "Thủ đoạn nhỏ này mà muốn lừa ta?"

Lâm Thủ Khê dường như không nghe thấy lời của nàng, ánh mắt đờ đẫn như chết.

Mộ Sư Tĩnh nhìn thấy khóe mắt của hắn có máu chảy xuống, nàng bật thốt lên, cũng có cảm giác sau gáy phát lạnh.

Chỉ chần chờ giây lát, rồi nàng chậm rãi xoay người qua.

Thiếu nữ giật mình ngay tại chỗ.

Bạn đang đọc Ta Mai Táng Chúng Thần của Kiến Dị Tư Kiếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang_Nha
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.