Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiêu mộ đệ tử

Tiểu thuyết gốc · 2052 chữ

Nguyễn Phú Quốc biết đây là thành chủ muốn đứng ra hoà giải, hắn không trả lời, sau đó quay sang Lê Ngọc Long nói:

"Ngươi có nguyện ý gia nhập Ma Sát phái không"

"Ta đồng ý" - Lê Ngọc Long gật đầu.

Ma Sát phái có thể không phải là môn phái mạnh nhưng thủ đoạn của vị chưởng môn này là vô cùng kỳ bí. Ít nhất là Hắc Bạch Song Sát không thể phân biệt được thật giả, mà cũng không có bản lãnh hút lấy Âm Linh mà chủ thể vẫn còn sống như người này.

Mèo Lụa trên vai hắn liền châm chọc:

"Cái này, sao giống hỏi ngươi có muốn lấy ta làm chồng không vậy"

"Phắn"

Dẫu hắn biết Lê Ngọc Long thật ra là nữ giả nam trang nhưng nhìn thế nào cũng thấy ghê ghê, ai mà biết được đây có phải kiểu giống những em tomboy ở kiếp trước của hắn. Gu của hắn chính là gái một trăm phần trăm, cho dù có dữ dằn hay bá đạo một chút nhưng miễn là gái là được.

Hắn lắc lắc đầu dẹp ba cái ý nghĩ tào lao xong mở cuốn sổ ra, ghi tên họ của Lê Ngọc Long vào, đóng dấu một cái, chính thức thu nhận Lê Ngọc Long.

[ Đing, thành viên môn phái: 4/100 ]

[ Hoàn thành nhiệm vụ chuỗi << chiêu mộ Lê Ngọc Long và tìm được đầu Âm Linh ở đây >> . Độ hoàn thành Hoàn Mỹ. ]

[ Phần thưởng nhiệm vụ: 20 điểm cống hiến, thưởng thêm 10 điểm cống hiến và một lần nạp thẻ mua hàng ]

"Ha hả, lần này được thưởng hậu hĩnh như vậy, đến ba mươi điểm cống hiến. Còn một lần nạp thẻ là cái gì ?"

Nguyễn Phú Quốc hơi khó hiểu nhưng tình hình bên ngoài không cho phép hắn hỏi con Lụa trên vai mình. Hắn đành tạm gác qua một bên hướng về phía thành chủ đại nhân mà nói:

"Cá cược cũng không phải tính như thế, thắng thì là thắng, thua thì là thua. Nhưng nể mặt thành chủ đại nhân, bổn toạ đây không phải là người thích ba cái không thực tế, chỉ cần mỗi người Hắc Bạch kia cấp cho ta thêm một ngàn khoả hạ phẩm linh thạch thiên nhiên thì coi như xí xoá. Nếu như không có thiên nhiên linh thạch thì có thể đổi bằng một vạn khoả nhân công linh thạch"

Nghe hắn nói như thế thì thành chủ Lê Văn Minh hơi không vui nhưng dù sao hắn đúng là người thắng cuộc, nghĩ lại thì bọn người kia có phần chơi xấu thật, mà đây cũng là cái thang xuống đài tốt nhất mà lại không mang tiếng xấu, thành chủ đại nhân liền cười vui vẻ:

"Được, nếu hai vị Hắc Bạch Song Sát không đồng ý thì bổn thành chủ vẫn tự cấp cho ngươi đủ số lượng, coi như phí hoà giải và kết giao"

Hắc Bạch Song Sát đứng kế bên nghe vậy liền chắp tay nói:

"Cảm ơn thành chủ đã tương trợ, chúng ta đồng ý dùng linh thạch để trao đổi"

Nói rồi Bạch Sát nhịn đau ném qua một cái giới chỉ thô ráp, trong đó có một vạn khoả nhân công linh thạch.

Hắc Sát sau đó cũng làm y như vậy.

Dù gì thì thiên nhiên linh thạch quá là trân quý, một ngàn khoả là con số quá lớn đối với bọn họ, trong môn phái thì mỗi tháng bọn họ chi được phát hai khoả, còn lại đều là nhân công linh thạch.

Hiệu dụng của thiên nhiên linh thạch coi như là gấp mười lần nhân công linh thạch nhưng vấn đề là năng lượng của nó lại tinh thuần hơn nhiều, nếu so ra thì một vạn khoả nhân công linh thạch vẫn là có lời hơn.

Giải quyết xong xuôi, hai người bọn hắn kéo theo Quỷ Diện đệ tử rời đi trở về môn phái. Hôm nay đối với bọn hắn là lần mất mặt nhất trong cả cuộc đời lăn lộn.

"Chuyện còn chưa xong đâu. Hừ Ma Sát phái, chúng ta còn trở lại"

Hắc Sát làu bàu nói một tiếng, phất tay rời đi.

Thù này đã kết, Nguyễn Phú Quốc không hề sợ hãi. Thế giới này là vậy, hơn nữa lại là ma đạo, không cần phải chuyện gì to tát đã có thể biến thành kẻ thù, suốt ngày sợ này sợ nọ thì chỉ là phong cách của kẻ yếu nhược.

Sau khi thành chủ đại nhân rời đi thì hắn đã nhảy lên một phiến đá cao, dõng dạc hô lớn:

"Các vị, Ma Sát phái của ta hôm nay đã thành công bắt được Âm Linh. Dựa theo tiền tài và tài bảo thu được từ lần cá cược này thì các vị đã nhìn thấy. Nếu ai muốn gia nhập xin ghi tên vào lều của bổn toạ, hoan nghênh mọi người gia nhập Ma Sát phái của chúng ta. Vị Lê Ngọc Long này là con trai thành chủ, nay đã là đệ tử của Ma Sát phái. Ta sẽ cho mọi người thấy ưu điểm khi gia nhập Ma Sát phái"

Nói dứt lời, hắn kêu Lê Ngọc Long tiến lên, sau đó trước bàn dân thiên hạ dúi vào tay hắn một cái túi trữ vật đơn giản, nói:

"Thành viên của Ma Sát phái, sẽ không bị bạc đãi, đây là phần thưởng gia nhập môn phái của ta, là một trăm khoả nhân công linh thạch. Giới hạn số lượng, một trăm người đệ tử đầu tiên sẽ được phát một trăm khoả nhân công linh thạch. Hiện giờ thành viên đã là bốn người, còn chín mươi sáu danh ngạch đang chờ đợi mọi người ở đây. Gia nhập Ma Sát phái, cơ hội đổi đời"

Hắn thông báo xong liền hô một tiếng:

"Nguyệt Nga, Bùi Kiệm, Ngọc Long, các người hỗ trợ ghi danh. À ta quên, Lý Hoài Nam và cái gã bị Hắc Bạch Song Sát đánh cho gần chết nằm đằng kia thì hỏi bọn họ xem có muốn vào phái chúng ta không. Nếu không thì trực tiếp giết luôn."

Lý Hoài Nam là do hắn có hứa hẹn với gã lúc thu phục Âm Linh còn người bị bắt nhầm kia thì hắn cảm thấy tội nghiệp, vì bị hắn tính kế mà đã thành ra như vậy, coi như muốn đền bù cho đối phương một chút.

"Thưa chưởng môn, tên bị Hắc Bạch Song Sát ban nãy còn nằm bên kia thì không biết sao đã biến mất" - Bùi Kiệm tay không trở về nói.

Phú Quốc khoác tay:

"Vậy thôi, các ngươi lo việc của mình đi."

Đối với các tán tu thì một trăm khoả nhân công linh thạch đã là một con số vô cùng xa xỉ, nếu dùng tiền nhân gian để đổi thì một khoả thôi đã là mười vạn lương bạc rồi. Một trăm khoả thì khác nào vừa vào môn phái là được tặng một triệu lượng.

Vấn đề là bạc thế gian thì không thể dùng để tu luyện rồi. So sánh quả là quá khập khiễng. Mà thật ra thì không có ai lại đem linh thạch ra đổi thành bạc, ngoại trừ những thương nhân buôn bán linh thạch còn ngoài ra linh thạch vốn là thứ vô cùng trân quý, đặc biệt là với các tán tu vốn tài nguyên không nhiều.

Vì lý do đó mà Nguyễn Phú Quốc vừa ra bố cáo thì lập tức tạo ra một tràng diện oanh động toàn trường, mọi người chen chúc nhau tiến về lều của Ma Sát phái, nơi mà ba người Bùi Kiệm đang làm nhiệm vụ ghi danh.

"Ta đến, ai cản ta ta chém chết hết"

"Tránh hết con mẹ nó cho ta, lão gia đây muốn tiến vào"

"Lão già gần chết rồi thì biến ra chỗ khác cho ta vào"

"Xem Ám Quỷ của ta đây"

"Ngươi muốn chết"

Dòng người xô đẩy nhau vô cùng dữ dội, nếu không có U Linh cấm vệ ở đây thì bọn họ sớm đã xuất thủ chém giết nhau rồi. Đúng là không nên coi thường sức hấp dẫn của linh thạch, dù chỉ là loại hạ phẩm nhân công.

Nguyễn Phú Quốc tiến ra phía sau, nói nhỏ cho bọn Kiều Nguyệt Nga:

"Đông thế này thì các người cũng nên lựa người nào dễ coi một chút, tư chất tốt một chút, nhưng cuối ngày phải đủ số một trăm người cho ta là được. Nếu không đủ thì cứ vơ hết, không sao. Nhưng nếu còn danh ngạch thì nên đào thải mấy thứ rác rưởi đi."

Sau đó hắn lại sực nhớ ra, nói thêm:

"Nếu người đăng ký tư chất kém nhưng lại có đặc thù ở một lĩnh vực khác như y đạo, kiếm đạo, tướng số, rèn đúc thì cứ nhận hết cho ta. Môn phái chúng ta vẫn rất thiếu hạng người giống vậy"

"Vâng, thưa chưởng môn"

Lê Ngọc Long và Bùi Kiệm lập tức ngồi vào bàn ghi danh, trên tay mỗi người đều được phát một quyển sổ, trên tay cầm một cây bút thon dài làm từ một loại xương thú có vẻ rất quý hiếm, nhìn sơ qua là đã biết chỉ dân có tiền như Lê Ngọc Long và Bùi Kiệm mới có thể mua nổi.

Phải nói là ngôn ngữ thế giới này vô cùng kỳ lạ, không phải là ngôn ngữ thường như ở Địa Cầu, cũng may là Phú Quốc có bánh mỳ chuyển ngữ nên không làm khó được hắn.

Kiều Nguyệt Nga thì đứng sau hai người, khẽ gật đầu. Nàng phụ trách nhìn người chứ không ngồi ở bàn ghi danh.

Nguyễn Phú Quốc khẽ quét qua đám người này một chút, sơ bộ đánh giá thì hết chín mươi phần trăm đều là tán tu nghèo, cách ăn mặc thì thuộc dạng vô cùng phổ thông có thể mua được bằng vài đồng bạc lẻ ngoài chợ, khí tức cũng không hề mạnh, có thể nói người tuy đông nhưng chất lượng có vẻ không được cao cho lắm.

"Thôi đành vậy, môn phái danh tiếng không cao mà, có người chịu gia nhập là tốt rồi, đợi khi danh tiếng môn phái cao hơn thì sẽ tuyển lựa đệ tử đúng quy trình hơn một chút, bây giờ cứ đủ số lượng cái đã"

Hắn thở dài, nhìn thấy Kiều Nguyệt Nga vẻ mặt hơi chán ghét lùi về sau, hắn đoán nàng vốn tính thích sạch sẽ, một đám đàn ông hôi thối chen chúc nhau như thế làm cho nàng cảm thấy rùng mình. Chỉ thấy nàng khẽ cau mày, không tự chủ mà đứng cách xa một chút.

Hắn tính tình trẻ con nổi dậy, tiến tới gần nàng, ghé sát người nàng thủ thỉ:

"Bây giờ nàng đã thấy chưởng môn của mình hấp dẫn thơm tho hơn cả chứ"

"Vô sỉ"

Không đợi nàng phản ứng, hắn đã vội phóng xa trăm mét, cười ha hả. Chọc được cô gái này quả là thú vị.

Hắn suy nghĩ một chút xong thu lại bộ đồ thám tử, cái bộ đồ này muốn xài cần phải nạp năng lượng mà hiện giờ hắn lại chưa có đủ vật phẩm nạp năng lượng, lại không có thời gian làm vậy nên không bằng thu lại cho đỡ vướng víu.

"Lụa à, nhiệm vụ ban thưởng cho ta..."

Hắn chưa nói dứt lời thì khựng lại, sực nhớ ra là ban nãy nó nói muốn đi ra ngoài suối cho thư thả, đến giờ vẫn chưa thấy về.

"Đừng nói té suối chết rồi nha"

Đừng nhìn ngày thường cả hai hay cãi nhau nhưng con Lụa đã đồng hành với hắn cả vạn năm, tình cảm khỏi nói cũng biết là thuộc dạng không thể tách rời rồi. Hắn lo lắng chạy một mạch về phía suối nhưng lại không thấy con Lụa đâu, hắn gọi lớn:

"Lụa ới ời, mày ở đâu rồi"

Bạn đang đọc Ta Mang Bảo Bối Doraemon Đến Dị Giới sáng tác bởi yugikaiba123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yugikaiba123
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.