Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hào quang diễn viên quần chúng

Tiểu thuyết gốc · 2002 chữ

Trong cánh rừng cách xa bãi tha ma tầm hai trăm mét, một gã cao gầy khoác áo bào đen che kín đầu yếu đuối bước từng bước, phía trong lớp áo dày đặc là thân thể rướm máu, hắn cứ đi một khoảng là lại phải dừng lại thở dốc, lâu lâu còn thổ ra huyết đen.

"Thân thể này sao lại quá yếu đuối, ta vừa mới tỉnh dậy không ngờ lại mang theo một thân thương thế như vầy, còn nơi đây là nơi nào"

Nếu có đám người Phú Quốc ở đây thì đã nhận ra người này chính là gã bị Hắc Bạch Song Sát bắt nhầm, sau lại vì thua cược mà trút hết cơn giận lên thân thể người này. Tuy là vẫn giữ được mạng sống nhưng với thương thế như nặng nề thì mạng sống đoán chừng không thể giữ được.

Quả đúng là thế, sau khi mọi người tản đi thì hắn đã lìa đời. Nhưng trong lúc không ai để ý, một đạo ánh sáng từ trong cái nhẫn rỉ sét của hắn âm thầm nhập vào mi tâm với tốc độ vô cùng nhanh, không thể nhận ra được bằng mắt thường.

Nguyễn Phú Quốc có thể nhận ra đạo ánh sáng bất thường đó nhưng do đang bận bịu thì lại bỏ qua, dù sao thì chả thấy nó gây nên động tĩnh gì.

Nhưng hắn vạn lần không ngờ là đạo ánh sáng kia đã giúp cho người áo bào đen này tỉnh dậy, ngay lập tức gã này lê lết ra khỏi hiện trường, cố gắng đi đến khu rừng này.

"Chết tiệt, ta chỉ vừa thức tỉnh, không lẽ phải bỏ mạng tại đây sao"

Gã áo bào đen lúc này ngồi dựa vào một gốc cây, hơi thở yếu ớt than thầm. Hắn là một linh hồn được trọng sinh. Kiếp trước hắn cũng không phải là thiện nam tính nữ gì, xuất thân là một tử sĩ của một gia tộc, sau khi hắn được huấn luyện đầy đủ liền xuất quan nhận nhiệm vụ, nhưng nhiệm vụ của hắn là cùng với đám huynh đệ mình đi ám sát một nhân vật quan trọng, thế là đúng theo sáo lộ của diễn viên quần chúng, tử sĩ này liền bỏ mạng chỉ sau hai ba câu miêu tả.

Trước khi chết hắn chỉ nghe người giết hắn khinh thường nói với mục tiêu:

"Tiểu thư, mấy tên phế vật này để ta tiến lên giải quyết"

Sau đó thì hắn lành lạnh

Không biết vì sao số phận diễn viên quần chúng của hắn mà lại được trọng sinh, linh hồn may mắn nhập vào người gã cao kều này.

Nhưng tình huống thế này thì lại có vẻ như hào quang quần chúng của hắn vẫn còn, sắp sửa tiệt mạng trong một chương này.

Hắn buồn bực, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh, đời tử sĩ còn chưa được hưởng thụ thứ gì, chỉ mới làm nhiệm vụ đầu tiên đã bỏ mạng. Một giọt nước mắt chất chưa uất ức lăn xuống gò má xương xẩu. Ai nói tử sĩ đều thuộc dạng không có suy nghĩ chứ.

Hắn vừa khóc vừa nhớ tới thân phận kiếp trước, tử sĩ đã phải dùng một loại huấn luyện khắc nghiệt, vừa tổn hại cơ thể lẫn tổn hại căn cơ để cưỡng ép tăng lên tu vi. Đã thế lúc nào cũng phải sống trong bóng tối, coi chủ nhân trên hết, hoàn toàn còn tệ hơn một con chó.

Một thân tu vi phải trả giá bằng máu và nước mắt, miễn cưỡng luyện lên Nguyên Anh cảnh nhưng chỉ vài câu là bị miễu sát, còn gì oan ức hơn chứ. Con mẹ nó, tử sĩ cái gì, hắn không hề muốn, nếu không phải là bị gia tộc bắt ép một loại độc dược sống không bằng chết thì còn lâu hắn mới nghe lời.

Gia tộc nào cũng bày đặt có tử sĩ, có ai hiểu được nỗi lòng của hắn chứ. Tính ra thì kẻ thù của hắn là ai ? Là người giết hắn hay là cái gia tộc kia ? Mà cho dù có là ai thì với thực lực của hắn khó mà trả thù được.

Đã vậy có cơ hội sống lại thì lại chưa kịp làm nên tích sự gì liền bị một đám cường giả bắt tới, sau đó còn bị một gã mang mặt nạ quỷ mặt đồ trắng ném cái quả cầu gì tới, trực tiếp chấn nhiếp linh hồn hắn làm hắn đau khổ không thôi. Sau đó lại bị đánh đập thê thảm một trận, còn cố sống được cũng là do linh hồn của hắn đã trải qua một kiếp, hơi có sức mạnh hơn bình thường.

Hắn uất ức mà thổ huyết, nước mắt không ngừng lăn dài.

"Ha ha ha, vì sao con khóc"

Thanh âm già nua vang lên trong đầu hắn.

"Ai đó ?"

Hắn dùng chút hơi tàn nhìn xung quanh, vẫn là phong cảnh cũ, mọi thứ vân yên tĩnh, tối tăm.

"Đừng tìm, ta đang ở trong chiếc nhẫn trong tay ngươi. Hiện giờ ta vô cùng suy yếu, không thể nào hiện thân ra ngoài, chỉ có thể dùng linh niệm mà giao tiếp với ngươi"

"Ngươi là ai ? "

"Ta là Bụt, là một khí linh già nua đang bị phong ấn trong chiếc nhẫn của ngươi, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta sẽ giúp ngươi đứng lên đỉnh của thế giới"

Thanh âm già nua từ tốn phát ra, ngữ khí uy nghiêm, tạo cho người ta một cảm giác uy phong đáng sợ.

Hắn nhìn chiếc nhẫn trong ngón tay mình, thế mà thứ này lại cùng với hắn xuyên không. Chiếc nhẫn này từ bé hắn đã đeo, nghe nói là kỷ vật của ba mẹ nên hắn không nỡ từ bỏ, trong lúc huấn luyện hắn đã giết đi một tên đồng bạn dám làm dơ chiếc nhẫn của hắn, vì thế mà được cất nhắc làm trọng điểm bồi dưỡng.

Hắn không ngờ chiếc nhẫn của mình lại chứa một linh hồn được gọi là Bụt trong đó. Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra tình huống trước mắt, cười khổ:

"Ta được sao?"

"Không có gì là không được, ngươi phải biết tin tưởng bản thân mình. Tuy bây giờ thương thế ngươi có vẻ nặng nhưng không phải là vấn đề quá lớn"

Bụt rất ung dung trả lời.

"Đổi lại ta phải bỏ ra cái giá gì?"

Hắn không phải là người ngu, kiếp trước xuất thân tử sĩ, hắn biết mọi thứ trên đời đều có cái giá của nó.

"Rất tốt, chỉ cần khi ngươi cường đại, có thể tìm lại cho ta bản nguyên thân thể, giúp cho ta sống lại. Ngươi còn chưa nói cho ta ngươi tên là gì"

Thanh niên cao gầy trầm mặc một lúc, tay nắm chặt, quyết tâm nói:

"Ta tên là ... Số Bảy"

"Số Bảy ?" - Bụt khó hiểu hỏi

Hắn cười khổ:

"Vốn ta là tử sĩ thì làm gì có tên chỉ có số hiệu trong nhóm của mình thôi, là số Bảy"

"Vậy đành gọi ngươi là Số Bảy vậy. Được rồi, bây giờ quan trọng nhất là phải hồi phục thương thế, thoát khỏi nơi này xong từ từ tu luyện"

Số Bảy nắm chặt nắm tay, hai mắt đỏ ngầu, gương mặt gầy gò toát lên một vẻ nghiêm túc, hắn vận lục đứng lên

"Đúng vậy, trời đã cho ta sống lại, ta nhất định phải khuấy đảo một phương thế giới này, sẽ có ngày ta phá toái hư không , trở lại vị diện kia mà trả mối thù"

GRÀO GRÀO

Xoẹt.

Hắn vừa dứt lời bỗng nghe thấy một tiếng rống giận dữ, chưa kịp bỏ chạy thì một bóng đen đập thẳng vào trán hắn.

"Con mẹ nó,..."

Hắn chỉ kịp chửi thầm ba chữ xong lập tức té nhào bất tỉnh.

"Cái gì cản ta vậy. Ý là tên này"

Vật vừa đập vào mặt hắn chính là con mèo Lụa đi lạc trong rừng. Vẻ mặt nó có chút bất đắc dĩ nhìn người bị thân thể mình đập cho bất tỉnh.

"Ê dậy dậy, dậy đi, không dậy liền bị băm thây bây giờ"

Mèo Lụa nhận ra tên này, là cái tên bị bắt lầm xong bị đánh gần chết đây mà. Nó lấy móng cào cào lên mặt lay tỉnh gã dậy, nếu gã mà còn tỉnh thì sẽ lại phun huyết lần nữa. Có cái kiểu gọi người thô bạo thế này sao trời.

Mèo Lụa không biết xử lý sao, chủ nhân của nó là Phú Quốc muốn bắt gã này làm đệ tử mà tìm hắn không thấy, nhưng nếu kéo tên này về thì sẽ không trốn được con quái vật phía sau. Hơn nữa trên tay nó còn đang cầm một quả trứng.

Còn chưa kịp suy nghĩ thì một cái bóng to lớn từ lùm cây phóng tới gần, nhìn rõ thì là một đầu quái thú kỳ lạ, âm khí từ con quái thú này phát ra nồng nặc. Bây giờ thì đã quá rõ ràng, âm khí vùng lân cận này không phải chỉ do một đầu Âm Linh mà còn do một con quái thú này ẩn nấp.

Mèo Lụa hốt hoảng nhìn đầu quái thú đang lướt tới. Đây là một đầu rắn to đùng nhưng trên đầu lại có một cặp sừng rồng, đã vậy còn dài hơi hai mươi mét, trên đường di chuyển thân thể của nó thế mà lại lướt qua những tảng đá một cách thần kỳ, dù cho khu rừng này có hẹp nhưng với sức mạnh của nó thì không là gì cả

Vừa lướt tới nó vừa gầm lên:

"Mau trả trứng lại cho ta"

Mèo Lụa kêu lên meo một tiếng, sau đó khinh bỉ nói:

"Trứng này cũng không phải của ngươi, ngươi là ăn cắp được từ nơi nào"

"Con kiến hôi vô tri, chịu chết đi"

Mãng Xà tinh gầm lên giận dữ, thân thể quất mạnh một cái làm chấn động cả khuôn viên trăm mét.

Số Bảy bị chấn động từ mặt đất và tiếng gầm ghê rợn làm cho tỉnh lại, hai mắt lờ mờ mở ra thì thấy một con mèo vàng đang đứng trước người mình, phía sau là một đầu mãng xà kinh khủng, hắn lắc lắc đầu nhìn cho kỹ thì vẫn là hình ảnh đó, thân thể khẽ run lên.

"Cái gì đây trời"

Thanh âm trong đầu hắn vang lên ảo não:

"Ma Linh Mãng Xà, yêu thú Linh Cấp, có thể chiến đấu với một Nguyên Anh kỳ sơ cấp. Nếu là lúc trước thì..."

Bụt thở dài một hơi, yếu ớt nói:

"Số mạng ta không tốt, đành chờ vạn năm sau gặp được người hữu duyên khác vậy"

Tâm thần Số Bảy đắng chát, hào quang diễn viên quần chúng của hắn quả là quá mạnh, thế này thì xong rồi.

Hai mắt hắn long lên sòng sọc, không chấp nhận số phận.

Nhưng hắn bỗng phát hiện trước người hắn con mèo vàng kia vẫn đứng bất động, như là đang che chở cho hắn vậy, lúc nầy tấm lưng con mèo bỗng nhiên có chút cao lớn.

Ma Linh Mãng Xà há miệng, thân thể lăn không mà vút tới, răng nanh trong miệng dài ra thêm mấy mét, cái miệng há rộng hết cỡ nhắm thẳng hướng mèo Lụa và gã số Bảy đang nằm dưới đất.

Lụa ta không hề sợ hãi, thế mà đứng thẳng bằng hai chân, hai chân trước chắp tay vào bắt một pháp quyết, tư thái vô cùng ung dung thét lên:

"Triệu hồi con sen Nguyễn Phú Quốc"

Bạn đang đọc Ta Mang Bảo Bối Doraemon Đến Dị Giới sáng tác bởi yugikaiba123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yugikaiba123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.