Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Túi khám bệnh đa khoa

Tiểu thuyết gốc · 2066 chữ

Con mèo này là triệu hồi sư?

Số Bảy và lão già trong chiếc nhẫn của hắn nghe một tiếng thét lớn với tầng số âm thanh cao vút thì hơi giật mình, nghĩ thầm hẳn là con linh thú này sắp ra chiêu triệu hồi gì đó.

Là triệu hồi con sen?

Không đợi mọi người suy đoán, khi hàm răng nhọn hoắc của con Mãng Xà tinh sắp cắm tới thì trước mắt gã Số Bảy là một bóng lưng cao lớn, từ phía sau nhìn tới thì chỉ thấy cái đầu bóng loáng, phản chiếu ánh sáng.

Người tới đương nhiên là Nguyễn Phú Quốc.

Hắn đang đi loanh quanh tìm thì nghe được tiếng thét chói tai của con Lụa thì lập tức hắn phóng lại nơi này.

Hắn còn không hiểu đầu cua tai nheo ra sao thì chỉ thấy đầu Mãng Xà tấn công tới, hắn liền xông lên trước con Lụa.

Gã số Bảy sững sờ nhìn người đang đứng trước mặt mình, một màn mà gã cả đời không bao giờ quên được hiện ra.

Nguyễn Phú Quốc vung ra một đấm không nhanh không chậm, lực đạo cú đấm vừa mới tiếp xúc với đầu của con Mãng Xà tinh liền tạo thành uy áp chấn cho khuôn viên mười mét phía sau tan thành bình địa.

Mà thân thể con Mãng Xà tinh cũng tan theo gió mà bay đi

Gió thổi xào xạc

Vài cái lá cây bay vút qua.

“ Mày đi đâu vậy hả con mèo cù lần kia. Mà ban nãy mày thét lên cái gì thế?”

Nguyễn Phú Quốc mặt không biểu tình, giơ chân nhắm mông con Lụa mà đá tới .

Con Lụa nở nụ cười hoà giải, nhún vai, nhe ra hàm răng trắng muốt:

“Ta đi loanh quanh chơi thôi, vô tình lụm được quả trứng này”

“Trứng rắn? Ngươi cướp của nó phải không, hèn gì nó lại đuổi giết”

Mèo Lụa cười đắc chí:

“Không cướp, ta đói nên mượn tạm”

“Mượn? Để làm gì?” - Phú Quốc hỏi

“Luộc!  À không, ta về ấp để nuôi dưỡng”

“Mèo mà ấp trứng, ha ha ha, thế thì heo nái cũng biết leo cây.  Không được ăn, biết đâu là trứng siêu cấp linh thú gì đó”

Nguyễn Phú Quốc giơ tay muốn cướp lấy

“Ta ấp thì đã sao, trứng ta tìm được là của ta. Ngươi cần gì linh thú”

Phú Quốc chép miệng:

“Ta không cần nhưng môn phái cần, môn phái sao có thể thiếu vài đầu yêu thú giữ môn chứ”

Mèo Lụa kiên quyết, tay vẫn giữ chặt quả trứng.

“Thế thì để ta ấp”

“Ngươi ăn thì có, ấp bằng mông à”

Phú Quốc khinh bỉ

Sau đó hắn nghĩ nghĩ một chút, nói:

“Thôi được rồi, để ta sau này nếu lấy được bảo bối gì để ấp thì lấy ra ấp”

Con Lụa lúc này mới đồng ý, đưa cho Phú Quốc thu vào giới chỉ.

Ờ thì bảo bối ấp trứng vẫn là nghịch thiên hơn là nó đi ấp.

Lúc này Phú Quốc mới chú ý đến gã số Bảy đang nữa ngồi nữa nằm ngây ra như phỗng, hắn nhìn chằm chằm hỏi:

“Ngươi chính là cái người bị hai tên kia bắt sao? Vậy tại sao lại xuất hiện ở đây?”

Mèo Lụa nhảy lên vai Phú Quốc cũng nghi ngờ:

“Ngươi có phải thông đồng với con rắn kia định chắn đường bổn mèo nương phải không?

Bị cả hai nhìn chằm chằm, số Bảy đành im lặng, hắn cười khổ:

“Hai vị đại nhân, ta đích thực là vô tội mà. Ta chỉ là một người lưu lạc thiên nhai, vô tình thế nào bị một đám người bắt đi xong còn chưa kịp hiểu chuyện đã bị vị mèo đại nhân này đập vào đầu mém chết. Nếu đại nhân tha cho ta một mạng thì ta nguyện ý…”

“Thôi dừng. Ngươi định nói làm trâu làm ngựa chứ gì. Ta có phải nông dân đâu, sáo lộ cũ rích.”

Dừng một chút, Phú Quốc nói tiếp:

“Ngươi có đồng ý gia nhập Ma Sát phái của ta không?”

Số Bảy ngẩn ra, người thanh niên trước mặt cách ứng xử vô cùng kỳ quái nhưng tuyệt đối là một đại lão , hắn còn đang định suy nghĩ làm thế nào đầu quân dưới trướng người này thì nghe được một câu như vậy

Hắn lấy lại tinh thần, lập tức gật đầu, cố gắng quỳ xuống, chắp tay kính cẩn thưa:

“Đệ tử nguyện ý”

“Không có cốt khí”

Thanh âm của lão Bụt vang lên trong đầu.

“Ta chưa muốn chết”

Số Bảy âm thầm mặc niệm.

Lão Bụt im lặng. Đúng, lão đã cảm nhận được sát khí từ người thanh niên kia, tựa hồ nếu tên chủ thể số Bảy của lão chỉ cần trả lời không liền nằm xuống kết thúc đất diễn.

“Rất tốt. Có quyết đoán. Được. Họ tên, nghề nghiệp”

“Không Không Bảy, tán tu” - Số Bảy do dự.

Quả thật gã không muốn nói về nghề nghiệp tử sĩ kiếp trước. Tên Không Không Bảy thì gã tự đặt, không thể cứ gọi là số Bảy chứ.

“Không Không Bảy?”

Phú Quốc lảo đảo.

"Không phải chứ, tướng gã này như thằng xì ke, ở đâu mà giống không không bảy."

Chỉ riêng cái tên thì đáng để thu rồi. Hắn sảng khoái lấy ra quyển sổ điền tên Không Không Bảy vào.

[ Đing,  thành viên môn phái 100/100. Thu hoạch 100 điểm cống hiến môn phái ]

[ Đing, hệ thống mở ra số liệu ]

Môn phái: Ma Sát phái

Thành viên: 100/100

Điểm cống hiến: 140/100

Đẳng cấp: Bất nhập lưu

Điểm ma đạo: 0

Kiến thiết môn phái: Môn phái cấp 1.  Kinh nghiệm 0/100

Nhiệm vụ chính tuyến : Đưa môn phái trở thành đệ nhất môn phái ở Lĩnh Nam tinh cầu trong vòng 100 năm

Mở VIP: Chưa mở - (đã mở khoá chức năng nạp thẻ x1)

“Tốt lắm, chúng ta đi về xem bọn Bùi Kiệm thế nào”

Hắn khoác tay xong kéo theo gã Không Không Bảy nhưng lại thấy gã cười khổ:

“Chưởng môn, thương thế ta thế này thì quả thật không thể nào đi nổi”

“Thương thế có chút nặng à”

Nguyễn Phú Quốc bất đắc dĩ mở ra hệ thống thương thành, bấm vào mua một lần  sử dụng hộp cứu thương bảo bối.

[ Đing, thành công mua một lần sử dụng Túi Khám Bệnh Đa Khoa hay hộp cứu thương ]

Vật phẩm sau khi mua chuyển vào giới chỉ. Hắn lấy ra xem xét, là một cái hộp màu trắng có dấu thập đỏ phía trước, thiết kế như một cái vali xách tay, mặt sau là một màn hình và một số nút bấm.

Hắn nhìn thấy một cái nút màu đỏ có chữ chẩn đoán liền bấm vào, sau đó từ trong cái hộp truyền ra một ống nghe bác sỹ.

“Cái đệch. Cái ống nghe này phải xài thế nào, thật là để vào tim nghe sao”

Hắn cầm lên ngắm nghía.

Mèo Lụa giải thích:

“Ngươi cứ khám tim phổi cho tên đó đi”

“Ờ.. thì khám”

Hắn cầm bộ đồ nghề cứu thương đi đến trước mặt tên Không Không Bảy, sau đó hắn đeo hai tai nghe lên, mặt ngưng trọng rồi cầm mặt nghe phổi hướng về trán tên kia

“Ngươi ngồi yên không được nhúc nhích”

Hắn nghiêm túc dặn dò. Không không bảy chỉ dám nghe theo, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

Nghe được vài giây thì một luồng sáng từ mặt nghe truyền nhanh về phía hộp cứu thương.

Trong nháy mắt hộp cứu thương sáng lên một cái, sau đó trên màn hình lập tức hiện ra:

“Trọng thương do ngoại lực. Dưới Kim Đan Kỳ. Có thể chữa trị.”

Ngay sau đó thì từ trong túi khám bệnh phóng ra một cái ống tiêm cỡ lớn bằng bắp tay, bên trong chứa chất lỏng màu cam.

“Há miệng ra”

Nguyễn Phú Quốc ra lệnh

Không Không Bảy khó hiểu nhưng dưới con mắt uy hiếp của chưởng môn hắn đành há miệng.

Nguyễn Phú Quốc nhanh chóng bơm chất lỏng đó vào miệng gã.

Một mùi thơm lan toả trong miệng Không Không Bảy rồi đi vào trong người, dược lực nhanh chóng lan toả toàn bộ cơ thể, bao quanh các kinh mạch của hắn.

Ngay tức thì hắn bỗng cảm thấy lực lượng tràn trề, ma lực từ trong đan điền khôi phục trở lại. Ma khí bắt đầu bao quanh thân thể. Ngoại thương như chân gãy hay bầm mắt đều được chữa khỏi.

Gã không tin vào chính mình mà tự lấy tay tát một cái. Đến khi thấy đau đến nổ đom đóm gã mới tin là thật.

Lão Bụt trong giới chỉ của hắn âm thầm cảm thán một câu:

"Người chưởng môn này của ngươi không hề đơn giản, cái máy kia ta phải tận lực che giấu mới thành công thoát khỏi truy xét của nó"

Không Không Bảy hơi cả kinh nhưng liền định thần lại, hắn đứng nghiêm trang, chắp tay xong quỳ một chân xuống trước mặt Nguyễn Phú Quốc, trịnh trọng nói

“Đa tạ chưởng môn"

Lúc này thì Không Không Bảy đã vô cùng tin phục vị chưởng môn này.  Chỉ trong chốc lát mà có thể chữa trị cho hắn, mà phương pháp hắn lại chưa bao giờ thấy.

Sau khi dùng xong thì túi khám bệnh đa khoá trở nên ảm đạm, chính thức biến thành cục sắt chọi lỗ đầu. Hắn biết đây là hiệu quả dùng một lần rồi thôi.

Thở dài một tiếng, hắn đành thu lại bảo bối về giới chỉ. Chỉ khi nào quay được lần tiếp theo thì nó mới sáng lên lại.

Nguyễn Phú Quốc cũng không ngờ bảo bối này lại bá đạo như vậy. Đó giờ ngay cả trên chiến trường hắn cũng chưa bao giờ thấy được một loại thuốc vừa uống là khỏi nhanh như thế. Cái này không thuộc phàm trù thần dược nữa mà phải gọi là Hack rồi!

Nếu biết trước hắn đã sớm cõng tên kia về trị thương chứ không nỡ dùng rồi. Nhưng dùng thì cũng đã dùng, phải ra dáng chưởng môn một chút. Hắn nhịn đau khoát tay:

"Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ. Bây giờ tất cả cùng về lều trại"

Không Không Bảy đứng lên, chỉnh trang lại áo bào đen xong cung kính theo sau hắn đi về phía bãi tha ma.

“Không sao, còn có thể mua lại mà” - Mèo Lụa nhảy lên vai hắn, an ủi

Mắt hắn sáng rỡ khi nghe như vậy.

"Đúng rồi, chỉ cần có điểm cống hiến là có thể mua tiếp, nếu vậy ta chỉ cần đi làm y sư, ai có bệnh gì ta chữa, thu linh thạch mỏi tay cho môn phái. Ha ha ha ha"

"Hạn chế một tháng chỉ được mua ba lần"

Mèo Lụa hờ hững nhắc.

"Đệch. Thế sao không nhắc ta hả. Vậy là phí hết một lần rồi"

Mơ ước mở bệnh viện khám bệnh của hắn tan thành mây khói.

Tạm thời bỏ qua chuyện mở bệnh viên thu lời, hắn hỏi con Lụa:

"Điểm Ma Đạo là như thế nào, còn mở VIP ?"

Con Lụa liền mở ra bảng số liệu sau đó giải thích:

"Mở VIP là khi ngươi chọn nạp thẻ vào, đây là phần thưởng ngươi đạt được đó. Điểm Ma Đạo chính là điểm mà môn phái ngươi sẽ nhận được khi các đệ tử trong môn phái hoàn thành những nhiệm vụ môn phái. Khi đạt đủ điểm thì có thể chọn nâng cấp môn phái."

"Nhiệm vụ môn phái ở đâu?"

Mèo Lụa xem xét một chú rồi nói:

"Nhiệm vụ môn phái phải ở trong môn phái ngươi mới có thể ban bố được. Chỉ cần sau khi chiêu mộ đầy đủ số lượng đệ tử thì lập tức sẽ phát động"

Phú Quốc đang muốn truy hỏi thêm về chức năng mở VIP thì đã đến nơi tụ hội. Hắn đành gác qua một bên để đi gặp bọn người Kiều Nguyệt Nga.

Bạn đang đọc Ta Mang Bảo Bối Doraemon Đến Dị Giới sáng tác bởi yugikaiba123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yugikaiba123
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.