Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dựng lều chiêu mộ

Tiểu thuyết gốc · 2057 chữ

"Ma Sát Phái ? Nghe tên thôi là đã hào khí rồi. Ngươi nguyện ý nhận ta sao? Tư chất ta cũng không phải là tốt..." - Tu sĩ này chán nản nói.

"Đúng, ngươi đồng ý gia nhập vào môn phái của bổn toạ chăng? Nếu đã trở thành đệ tử của bổn toạ thì tài nguyên tu luyện sẽ được cung cấp thoải mái, công pháp tu luyện thuộc hàng nhất đẳng." - Phú Quốc một lần nữa hỏi hắn.

"Được, ta đồng ý" - Tu sĩ gật đầu chắc nịch.

Mèo Lụa trên vai Phú Quốc ngay lập tức lôi ra cuốn sổ, miệng hỏi:

"Họ tên"

Tu sĩ kia hơi giật mình vì con mèo lười biếng nãy giờ trên vai người này lại có thể nói chuyện được, lại còn biết dùng bút ghi nữa.

"Họ tên? Giới tính, tuổi tác" - Lụa ta gằn giọng hỏi lại.

Tên kia giật mình, cười hề hề nói:

"Bùi Kiệm, nam, 16 tuổi"

"Bùi Kiệm ? Ngươi phải chăng là biết Kiều Nguyệt Nga ?" - Nguyễn Phú Quốc hỏi thử.

Bùi Kiệm lắc lắc đầu.

Nguyễn Phú Quốc ho khan, sau đó đóng dấu lên tên của hắn. Hệ thống lập tức thông báo:

[ Đing, thành viên môn phái: 3/100 ]

Sau đó hắn mới xoè tay ra nói:

"Chào mừng ngươi gia nhập Ma Sát Phái"

"Chỉ vậy thôi hả" - Bùi Kiệm ngẩn người.

Trong lòng hắn nghĩ là ít gì thủ tục nhập môn phải chọn ngày tháng rồi giết gà giết heo gì nữa chứ.

Nguyễn Phú Quốc nghĩ nghĩ một lát rồi thử hỏi:

"Không hẳn là xong, ngươi có gì hiếu kính chưởng môn làm lễ gặp mặt không ?"

"Vô sỉ" - Kiều Nguyệt Nga thầm mắng.

Bùi Kiệm gãi đầu ngượng ngùng nói:

"Thật ra... ta có. Ta xin chưởng môn dùng tạm một vạn lượng vàng và năm khoả hạ phẩm linh thạch"

Phụt

Nguyễn Phú Quốc vốn định hỏi cho có nhưng không ngờ là tên này lại là một kẻ có tiền như vậy.

Khoan, vừa có tiền, vừa tu vi phế phẩm, lại tên là Bùi Kiệm, phải chăng điển hình của một nhân vật phản diện siêu cấp vip pro, bị giết ngay từ chương đầu, giới hạn xuất hiện nửa trang giấy ?

"Ha ha ha ha, ta có nghe lầm không, cái gã này lại là chưởng môn cơ đấy ha ha ha"

"Cái gì mà Ma Sát phái, môn phái bị người ta đốt đến không còn một mảnh còn mà dám ba hoa khoác lác ở đây"

"Ha ha ha, ta nghe nói nam đệ tử thì bị người ta băm vằm, nữ thì bị hiếp xong phế bỏ tu vi bán đi làm kỹ nữa"

"Cái tên mặt trắng này lại dám tự xưng là chưởng môn Ma Sát phái , ta nhổ vào"

Phú Quốc nghe một tràng nghị luận thì mặt đen lại, tức giận nói:

"Bổn toạ chính là chưởng môn Ma Sát phái, tinh thần Ma Sát phái vĩnh viễn bất diệt"

"Ha ha ha ha, đúng là mèo chó gì cũng thu cho được. Nhìn con mèo đần độn trên vai hắn kìa."

"Cái gã Bùi Kiệm kia ta biết, là con trai của một gã thương buôn thấp kém mà thôi, chỉ sợ đã bán hết gia sản để tìm kiếm môn phái. Gã chưởng môn kia còn tưởng vạn lượng hoàng kim là nhiều cơ đấy, nhìn cái mặt của hắn kìa."

Phú Quốc không thèm để ý đám người này, hắn kéo gã đệ tử Bùi Kiệm kia đi một mạch vào khu trung tâm bãi tha ma.

Bùi Kiệm thấy sắc mặt chưởng môn âm trầm, sợ hãi lí nhí:

"Chưởng môn, ta... ta xin lỗi"

Nguyễn Phú Quốc lúc này mới hỏi:

"Có phải ngươi đã biết danh tiếng Ma Sát Phái của ta rồi không"

Bùi Kiệm thấy không thể giấu được, cẩn thận gật đầu.

Chỉ thấy chưởng môn vỗ lên vai hắn, ôn hoà nói:

"Biết rõ chúng ta như vậy mà ngươi vẫn nguyện ý gia nhập. Tốt lắm, ta đánh giá cao tấm lòng của ngươi"

Mèo Lụa thì bĩu mỗi, nói:

"Tên đệ tử của ngươi bị các môn phái khác đá đít hết rồi, bấn quá mới gia nhập vào phái ngươi thôi."

"Ngươi..." - Phú Quốc định giơ tay lên bóp chết con mèo kia.

Kiều Nguyệt Nga dựa cằm lên vai hắn, cười nói:

"Có vẻ ngươi và môn phái chúng ta không được hoan nghênh lắm nhỉ. Hay thôi chúng ta về núi tự lập sơn trại làm đại vương cho rồi."

Phú Quốc nghe thế thì cười gằn:

"Ta về núi làm đại vương thì ngươi sẽ thành tì thiếp cho ta, ngày làm tám chục lần mới được nghỉ"

"Vô sỉ"

"Dâm tặc"

Đi đến khu vực trung tâm bãi tha ma, nơi tập trung nhiều tu sĩ đang xếp bằng tu luyện.

Nguyễn Phú Quốc đặt Kiều Nguyệt Nga xuống đất, từ trong giới chỉ lôi ra một cái lều vải.

Hắn dựng lều xong xuôi, Kiều Nguyệt Nga đã chuẩn bị cho nàng một cái ghế từ trong giới chỉ của mình, hắn thấy mọi thứ ổn định liền kêu Bùi Kiệm đi chào hàng.

Kiều Nguyệt Nga không cần thiết phải tu luyện âm khí, vốn là thứ khắc chế với công pháp của nàng nên nàng hỗ trợ Phú Quốc dựng cờ dọn dẹp.

Nhìn thấy tu sĩ xung quanh ngồi xếp bằng tập trung tu luyện âm khí, xung quanh thì toàn là bia mộ, vương vãi còn có xương hay sọ người nằm lăn lốc, cảm giác thập phần rợn người, thế mà những tu sĩ ở đây đều tỏ ra vô cùng hưởng thụ.

"Nghe nói âm hồn nếu có linh trí thì còn được gọi là âm linh, là những âm hồn lúc sinh thời rất cường đại, tu luyện một loại tà pháp có thể biến thành âm linh giữ mạng. Đa phần những âm linh đều có thể ngộ không có thể cầu. Nếu có thể thu được một âm linh về giúp sức thì như hổ thêm cánh rồi"

"Ta nghe nói nơi này âm khí dày đặc thế này vì có một âm linh xuất hiện. Nhưng những thứ như âm linh thế này nếu không đủ thực lực mà đi bắt về thì chỉ tổ làm thức ăn dưỡng hồn cho nó thôi. Thực lực của một âm linh tối thiểu phải có tu vi Kim Đan trung kỳ trở lên"

"Đúng vậy, khi còn sống thì đa phần những âm linh này đều là Nguyên Anh kỳ. Vì chỉ khi có Nguyên Anh thì mới có thể tu luyện linh hồn xuất khiếu. Nhưng khi thành âm linh thì phải đi ăn những âm hồn khác để dưỡng hồn, nếu thực lực cường đại thì thường là săn tu sĩ còn sống để ăn lấy linh hồn. Đến khi tu vi đại thành thì có thể một lần nữa tái tạo nhục thân mà hồi sinh."

Những lời bàn tán về âm linh âm hồn được các tu sĩ truyền tai thành từng nhóm từng nhóm. Nguyễn Phú Quốc cũng chen vào một câu trong một nhóm gần đó:

"Thần kỳ thế kia à, thế chả phải ma tu chúng ta là bất tử sao"

Một lão già cười ha hả lên giải thích:

"Tuổi trẻ, đúng là tuổi trẻ, khi trong trạng thái âm linh, khả năng bị hạn chế vô cùng, hơn nữa tu vi lại bị đại giảm, nếu gặp người có thần thức cường đại hoặc một số thần thông đặc thù thì coi như bỏ mạng. Hoặc nếu gặp phải một số thượng phẩm pháp bảo, giống như cái này đây. Ta thấy đã gặp nhau là có duyên, hôm nay ta đặc biệt rao bán cái Ma Linh tháp này với giá hữu nghị"

Nghe tới đây thì Phú Quốc chắp tay sau đít bỏ về lều vải của mình.

Tưởng sao, hoá ra là gặp lão giang hồ lừa bịp.

Hắn khi về lều vải thì hắn thấy một thiếu niên áo bào đen vô cùng thanh tú đang đứng hết nhìn đông lại nhìn tây.

Cái gã này....

"Thật quá đẹp trai...người đâu mà đẹp thế...ta cảm thấy lồng ngực đập mạnh mất rồi" - Mèo Lụa hưng phấn, mắt sáng rỡ đánh giá thiếu niên trước mặt.

"Ê đừng quên ngươi là mèo đó nha. Đẹp trai cái khỉ gì, ta đây nè không nhìn đi"

Phú Quốc khinh bỉ nói.

Con Lụa không thèm để ý đến hắn, chỉ bỏ lại một câu:

"Phải ta gặp người này sớm hơn mấy trăm năm, có thể chúng ta đã là một đôi người - mèo hảo hợp, gặp muộn mấy trăm năm phải đi chung với một đứa đầu trọc không lông như ngươi"

"Ách, tim ta đau quá man, mày đứng lại đó. Nguyệt Nga, bổn toạ đau lòng" - Hắn ôm ngực, cả người dựa vào mỹ nữ Kiều Nguyệt Nga kế bên.

Nguyệt Nga đã đề phòng từ trước, nàng đứng lên nhìn chằm chằm vào thiếu niên ngơ ngẩn kia.

"Cái gì, ngay cả Nguyệt Nga cũng..."

Phú Quốc bực bội nhảy tới cạnh nàng, lấy hai tay khua khua trước mặt nói:

"Ế, nàng nhìn cái gì đó, có gì hay mà nhìn chứ, nhìn ta không tốt hơn sao, chưởng môn của nàng nè"

Hắn bực bội kéo tay nàng một cái.

Chỉ thấy nàng che miệng cười khẽ, nhìn hắn châm chọc:

"Ngươi ghen à."

"Ta mà ghen, ghen với cái tên bóng lộn đó sao" - Phú Quốc nói cứng.

"Người ta là con gái thưa chưởng môn đại nhân" - Kiều Nguyệt Nga khẳng định

"Sao nàng biết, ta có thấy trái cổ đâu"

"Đây là một loại dịch dung thuật cao cấp, rất may mắn là ta biết cách nhìn ra"

Lúc này mèo Lụa đã nhảy lên vai hắn, hừ một tiếng:

"Lại ba cái trò gái giả trai. Sáo lộ cũ rích"

Lúc này thì hắn đã tin rồi, lập tức trở lại bộ dáng chưởng môn nhân cao cao tại thượng, hắn từ từ chắp tay sau đít, trên tay còn lại nhiều hơn một cây quạt, áo bào đen tung bay trong gió bước lại gần thiếu nữ kia.

Phập

Hắn phất tay, cây quạt mở ra, thuận miệng ngâm rằng:

"Mơ khách đường xa, khách đường xa

Áo em đen quá nhìn không ra

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh

Ai biết tình ai có đậm đà"

Sau đó hắn nở nụ cười vô cùng thân thiện:

"Cô nương, bổn toạ là chưởng môn Ma Sát Phái, nàng có nguyện ý gia nhập vào môn phái của ta không, từ đây chúng ta sẽ bước lên con đường đỉnh cao của thế giới, ma đạo trường tồn"

Thiếu nữ ngây ra như phỗng nhìn người áo bào đen trước mặt, một loạt hành động của hắn làm nàng chưa kịp thích ứng, còn chưa hiểu chuyện gì thì đã nghe bên cạnh vang lên tiếng cười:

"Ha ha ha, là ai đây là ai đây, chưởng môn Ma Sát Phái cơ đấy, có biết người người đang nói chuyện là ai không hả"

"Cỡ hắn làm sao biết được, người này là con trai của thành chủ U Linh thành\ Lê Ngọc Long, tư chất linh căn là thượng phẩm, cỡ như ngươi mà dám đánh chủ ý chiêu mộ sao, thật nực cười"

Tiếng nói phát ra từ hai người trung niên, bên hông mỗi người đeo một thanh trường kiếm, cả hai người lời nói châm chọc nhưng lại có vẻ rất cung kính trước hai thanh niên đứng sau.

Hai thanh niên này một nửa khuôn mặt mang một cái mặt nạ ác quỷ vô cùng dữ tợn. Một người mặc áo đen, còn một người áo trắng.

"Là Hắc Bạch Song Sát của Quỷ Diện tông, môn phái ngũ lưu của tà phái. Thế mà bọn họ lại có mặt ở đây"

Nguyễn Phú Quốc tức khí mắng to:

"Con bà nó, ta chiêu mộ ai là quyền của ta mắc mớ gì đến các ngươi. Có giỏi thì cũng đi mà chiêu mộ"

Bạn đang đọc Ta Mang Bảo Bối Doraemon Đến Dị Giới sáng tác bởi yugikaiba123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yugikaiba123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 90

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.