Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nói Chuyện

Tiểu thuyết gốc · 1344 chữ

Hỏi thì nó nói:"Tao đau lưng quá, cả người bị hút khô rồi".

Cmn, trong khi tối qua tao mệt mỏi lẻn vào nhà nàng vì sự nghiệp cua gái thì mày đã chơi gái như gà rồi?

Haizz cuộc sống mà!

Trong lòng hâm mộ ghen tỵ không thôi, ngoài miệng vẫn cười nói bình thường.

Trưa hôm đó, 2h.

Như mọi khi Nguyễn Thành lên tầng 5 thư viện, bắt gặp thân ảnh yêu kiều xinh đẹp của Trần Thanh Ngọc cũng đang đọc sách, chỉ là giờ phút này, hai mắt nàng hiện lên một tia lo lắng nhưng cật lật che giấu, làm như không có chuyện gì xảy ra.

Nguyễn Thành khoé miệng nhếch lên, dù thông minh cỡ nào vẫn chỉ là thiếu nữ 20 tuổi chưa trải sự đời mà thôi, hắn còn cơ hội!

Hắn chậm rãi tiến lại ngồi đối diện nàng, tựa như không có việc gì nói:"Chào em, tối qua em ngủ ngon không?"

Câu nói này có hai ý, một là nói tao là người tối qua lẻn vào phòng của mày đó, hai là chăm chọc nàng tối qua không trong phòng mà đi ngủ bên ngoài.

Trần Thanh Ngọc mày liễu nhíu chặt, ngẩng đầu lên nhìn thật sâu vào Nguyễn Thành.

Lần đầu nàng chính thức xem kỹ thanh niên trước mặt, lâu nay nàng chỉ xem hắn là một kẻ tầm thường vô dụng đi theo sau Nguyễn Phàm, mãi cho tới sáng hôm nay nàng trở về phòng mới phát hiện phòng mình bị lẻn vào.

Mà thủ pháp phá cửa cùng khoá lại tuy thô sơ nhưng nói chung là có tay nghề, cũng không phải một kẻ ngu xuẩn phá cửa bằng bạo lực.

Chưa hết, trong phòng có dấu vết lục lọi nhưng cũng được xếp lại gọn gàng chứng tỏ kẻ này rất bình tĩnh, tâm trí hơn người.

Đặc biệt là chiếc nhẫn đó…..

Nghĩ đến chuyện chiếc nhẫn rơi vào tay kẻ khác mà nàng rùng mình trong lòng.

Nếu là rơi vào tay người thường cũng thôi đi, nếu là vào tay Yến gia hay Nguyễn gia…..

Tuy nhiên nàng nghĩ rất nhiều cũng không nghĩ ra thanh niên ngày thường vẫn theo sau Nguyễn Phàm như chó săn này vậy mà lại có gan lẻn vào phòng trộm đồ của nàng.

Hắn làm sao dám?

Chẳng lẽ hắn không biết nàng là ai sao?

Nàng là dòng chính Trần gia, một trong tam đại gia tộc đứng đầu đế quốc!

Hắn nghĩ hắn là ai chứ?

Một người thường dám làm vậy, nàng cũng chưa thấy ai gan lớn như hắn, vậy mà liều đến trình độ này, nàng cũng thoáng khiếp sợ một thoáng chốc nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, hỏi:"Cậu làm?".

"Đúng, chiếc nhẫn đó đây!". Nguyễn Thành hơi động suy nghĩ, chiếc nhẫn đã hiện lên trên ngón trỏ tay phải của hắn, nó phát ra một tia sáng xanh lục kỳ dị, hơi động ý niệm nó lại biến mất nữa.

"Hừ, dám uy hiếp tôi, cậu không sợ chết sao?". Trần Thanh Ngọc nhìn thật kỹ Nguyễn Thành, muốn từ trong mắt hắn gì đó nhưng không thành công.

Nguyễn Thành cười nhạt, nói tiếp:"Trước khi làm chuyện này tôi đã nghĩ kỹ hậu quả, muốn giết tôi cũng được nhưng trước khi chết có thể nói cho tôi về chiếc nhẫn này không?".

Trần Thanh Ngọc hít sâu một hơi, hỏi:"Cậu muốn biết?".

"Đúng".

"Chiếc nhẫn này là pháp khí cổ truyền của gia tộc tôi, nó có hai công dụng".

"Một là có thể tạo ra một viên thuốc giúp bất cứ người nào bị bệnh nặng lập tức khỏi hẳn, nhưng khuyết điểm là nếu người sắp chết vì tuổi thọ thì không thể giúp".

"Hai là sau khi tạo viên thuốc người nắm giữ chiếc nhẫn sẽ có thể khiến một nữ nhân bất kỳ yêu thích bản thân hắn vô điều kiện".

"Cái gì? Đây quá thần kỳ đi?". Nguyễn Thành sửng sốt bật dậy, nếu như nàng nói là thật thì đây là chí bảo của tiên nhân chăng?

Nghĩ đến tác dụng thứ hai, trong lòng hắn mừng rỡ, có nhẫn này chinh phục Tần Như Thủy cùng Kiều Niệm Dung không còn là vấn đề lớn!

Trần Thanh Ngọc chợt giội một xô nước lạnh:"Đừng nghĩ nhiều, bất cứ thứ gì muốn có đều phải trả giá, công hiệu nghịch thiên tất nhiên trả giá cũng rất lớn, chiếc nhẫn này nếu muốn tạo ra viên thuốc phải trả giá ⅓ sinh mệnh lực trong cơ thể người dùng, tối đa tạo ra 3 viên thuốc thì người tạo thuốc sẽ nhanh chóng già đi rồi chết trong vài tuần!".

Nguyễn Thành cười cười, hắn cũng biết trên thế giới này không gì là miễn phí, hỏi tiếp:"Đúng, sao em không đưa cho nhiều người khác dùng rồi tạo ra viên thuốc?".

Khẽ lắc đầu, Trần Thanh Ngọc nói:"Chiếc nhẫn chỉ có thể cho nam nhân dùng, nữ nhân không thể nhận chủ, vả lại mỗi 20 năm chiếc nhẫn mới có thể nhận chủ một lần, nói cách khác trừ khi chủ nhân của nó chết đi thì không ai có thể lấy được chiếc nhẫn khi nó đã nhận chủ".

"Người đeo nhẫn chỉ có thể khiến nữ nhân sinh con gái, ban đầu tôi tính cho Nguyễn Phàm đeo nhẫn này…..đáng tiếc cậu lại trộm đi nó".

Hít sâu một hơi, Trần Thanh Ngọc hơi cau mày nói:"Cậu định làm gì tiếp theo đây? Chiếc nhẫn này là chí bảo của gia tộc tôi, nếu mẹ tôi biết thì sẽ không tha cho cậu!".

Nguyễn Thành híp mắt suy tư những gì mình có được từ chiếc nhẫn.

Chiếc nhẫn này là chìa khoá để hắn có thể tiến vào tâm hồn Trần Thanh Ngọc, người ta thường nói muốn tiến vào tâm hồn con gái thì phải tiến vào cơ thể cô ấy, nói cách khác hắn đã có tư cách làm nàng yêu mình.

Tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, đầu tiên phải nắm giữ thể xác cô ấy trước, Nguyễn Thành suy tư rồi nói:"Tôi muốn em! Trần Thanh Ngọc".

Trần Thanh Ngọc hơi sững sờ rồi khẽ lắc đầu nói:"Cậu có thể làm tôi nhưng tôi vẫn sẽ đến với Nguyễn Phàm".

"Vì sao?". Nguyễn Thành đứng bật dậy gần như hét lên, cũng may đang ở tầng 5 lại là buổi trưa nên không có ai.

"Không vì sao, cậu chưa có tư cách biết chuyện này, tương lai có thể tôi sẽ mời cậu về nhà ra mắt bố mẹ tôi vì cậu đã là chủ nhân chiếc nhẫn, tôi vẫn cần cậu giả làm bạn trai trước mặt mẹ tôi, hiện tại cậu đi đi, để lại SĐT lúc cần tôi sẽ thông báo, chuyện tối qua tôi không trách cậu". Trần Thanh Ngọc cầm ly trà trên bàn đặt vào miệng nhỏ chậm rãi uống, ý tứ là cậu có thể cút được rồi.

"Trần Thanh Ngọc, cô coi tôi là thứ gì nói đến là đến nói đi là đi?". Nguyễn Thành sắc mặt đỏ lên vì giận dữ, vươn tay nắm thật chặt tay ngọc của nàng.

Trần Thanh Ngọc bị bất ngờ nhưng cũng kịp phản ứng, vội đặt tách trà xuống, giãy dụa muốn thu tay về, mắng:"Nguyễn Thành, cậu muốn làm gì?".

Đang ở thư viện, trước mặt nhiều người nàng không muốn cho kẻ này chiếm tiện nghi.

Nguyễn Thành hai tròng mắt hiện đầy tơ máu, quát lớn:"Tôi đáp ứng làm bạn trai giả của cô, cô cũng nên biểu hiện một chút thành ý chứ?".

Trần Thanh Ngọc nghe vậy mới dừng lại, mặc cho hắn sờ mó tay nàng, trong lòng thầm giận không thôi.

Nàng ngữ khí lạnh lẽo đến cực hạn:"Không ngờ bạn thân của anh Phàm lại là kẻ tiểu nhân như vậy, xem ra tôi đã nhìn lầm rồi".

Bạn đang đọc Ta Mở Hậu Cung Tại Đô Thị sáng tác bởi daihuynhjuka
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi daihuynhjuka
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 252

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.