Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thử nấu cơm chó, nấu khê ae đừng chửi

Tiểu thuyết gốc · 1587 chữ

Bận bịu cả buổi đến lúc xong việc cũng đã hơn 4h chiều...

Quay trở lại lầu 11, hắn thấy Lan đang phân công đám người khiêng dọn đồ đạc trong căn nhà ở đối diện với nhà cô ấy. Có vẻ như Lan muốn biến nó thành nhà kho đầu tiên.

Thảo thì trốn lao động ở trong nhà, vừa cắm sạc điện thoại vừa chơi game, hứng thú bừng bừng.

Hắn nhón chân lén lún tiếp cận,

"Hù!"

"Óa....!". Thảo giật nảy mình, điện thoại tuột tay rơi xuống đất.

Hắn theo bản năng vội vàng đưa tay ra chụp lại, nhưng không kịp.

Cũng may, khi còn cách mặt đất khoảng 10cm, hắn kịp phản ứng dùng niệm lực giữ lại không để cho điện thoại chạm đất.

"..."

"..."

Bốn mắt nhìn nhau.

"Xấu xa, đi chết đi!"

Thảo giống như 1 đầu zombie nhảy xổ vào hắn, cũng may hắn nhanh tay đẩy trán nàng ra, thế là 2 tay nàng quơ quơ thành võ mèo quào...

"Yaaa yaaa yaaaaaaaaaa....."

"Anh xin lỗi, tha cho anh đi mà!"

"Yaaaaaaaaaaaaaaa....."

"Thật đấy, anh hối hận lắm rồi! Cho anh cơ hội làm lại cuộc đời có được không?"

...

3 phút sau, 2 người thở hổn hển, Thảo khoanh tay trước ngực, quay đầu sang 1 bên không thèm nói chuyện với hắn.

"À ừm, thực ra thì anh đang định nhờ em giúp 1 việc..."

"Mơ đi!"

"Nhưng em có thể đánh anh đó!"

"Thật?"

"..."

"..."

"Ừ, thật đấy, mình lên sân thượng nha, trên đó rộng rãi, thuận tiện hơn."

"Nhưng mà giúp anh cái gì mới được chứ?"

"Bí mật! Lên đó sẽ biết!". Hắn giả vờ thần bí trêu nàng.

Quay đầu ra cửa hắn tiến đến chỗ mấy cái thùng các tông mà nhóm của Lan đã phân loại và xếp ra ngoài hành lang, chọn lấy 1 ít đồ vật nhỏ nặng vừa tay như dao kéo, búa, tua vít các thể loại. Hắn xếp hết vào 1 cái thùng các tông, bê lên rồi quay sang nói với Lan:

"Lan ơi, anh với Thảo lên sân thượng 1 lát nha."

"Vâng ạ."

Hắn ôm thùng các tông đi trước, Thảo có chút không tình nguyện đi theo sau...

Lên đến sân thượng, hắn để thùng các tông xuống:

"Là thế này. Anh muốn luyện tập dùng niệm lực để phòng ngự, nên là nhờ em dùng những vật này ném về phía anh. Anh sẽ thử chặn chúng lại."

"Như thế thì có liên quan gì đến việc đánh anh chứ?"

"À thì, nếu như em ném đủ mạnh, anh đỡ không nổi thì không phải là đánh anh còn là gì nữa?"

"..."

"..."

"Hây yaaaaaaaaaaaaa!"

"Khoan, khoan đã, đừng có ném dao, bắt đầu ném cái kìm trước đã, mà từ từ thôi, ném lệch 1 chút để anh đỡ thử cái đã, ui má ơi...!"

"Hây yaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"

Hồi lâu, 2 người dựa vào lan can thở hổn hển.

Đầu hắn đang trướng trướng đau, cảm giác như mạch máu ở thái dương đang co thắt. Có vẻ như siêu năng lực cũng là có giới hạn, sử dụng quá nhiều sẽ gây đau đầu, mà nếu dùng quá mức, hắn hoài nghi là sẽ hôn mê bất tỉnh.

Ngày hôm nay hắn đã sử dụng khá nhiều, hết đi clear một vòng mười mấy cái hành lang lại dọn dẹp các phòng ở tầng 11. Sau đó đi tháo bỏ 2 đoạn thang sắt cứu hỏa cũng tốn sức không ít, cuối cùng lại phải cùng Thảo "liều mạng" một hồi.

À đúng rồi, chiều tối hôm qua hắn cũng ẩn ẩn có cảm giác đau đầu. Lúc đó hắn chỉ cho là đau đầu bình thường thôi, nhưng xem ra là do sử dụng siêu năng lực...

...

Nhìn mặt trời đang dần dần hạ xuống, hắn chợt nhẹ giọng nói:

"Anh xin lỗi nha..."

"Chuyện gì?"

"Thì... Anh là 1 kẻ tồi tệ, hết giở trò đồi bại với chị gái em, lại còn mặt dày mày dạn chen vào cuộc sống của 2 chị em em nữa chứ."

"Hừ, hóa ra là anh cũng tự biết cơ đấy!"

"Ừ, anh biết mà. Nếu như thế giới này vẫn còn là thế giới bình thường trước kia thì người như anh sẽ không bao giờ có cơ hội gì với cô ấy cả..."

Dừng lại 1 hồi hắn mới nói tiếp:

"Cái khoảnh khắc anh thấy cô ấy mở cửa, anh vui lắm! Cô ấy vẫn còn sống! Nhưng sau đó anh chợt không thể kiềm chế được bản thân mình nữa, trong đầu anh lúc đó chỉ còn 1 suy nghĩ duy nhất là phải biến cô ấy thành của mình nhanh nhất có thể! Anh khao khát cô ấy, nhưng anh cũng sợ hãi, sợ cô ấy không thích mình, sợ nếu bỏ lỡ cơ hội thì cô ấy sẽ theo người khác, cuối cùng anh mới..."

"Đúng rồi, cũng phải cảm ơn em nữa! Cảm ơn em đã cố gắng chấp nhận một người xa lạ như anh, đã chịu nói chuyện với anh, đã giận dữ mắng mỏ anh, đã cho anh cảm giác của 1 gia đình."

"..." Thảo nhìn hắn 1 hồi:

"... Ọe.... buồn nôn quá, sến thí bà nội luôn!"

"Hahaha". Hắn đỏ mặt gãi đầu.

"Đúng rồi! Như đã hứa, anh cho em đánh anh 1 cái đó, lần này anh sẽ không phòng ngự đâu, nhưng nhớ chỉ được dùng tay không thôi đấy!"

Nói xong hắn theo bản năng đưa 2 tay xuống che háng. Hắn rất sợ nàng cho hắn 1 phát "đoạn tử tuyệt tôn".

(1 đấm)

"Ui da, má ơi!".

Hắn cúi người ôm bụng. Cô nàng này thế mà thụi luôn 1 quả vào bụng hắn.

"Hứ, đáng đời!". Nàng khoanh tay lại, xoay người rời đi.

"Coi như là tạm tha cho anh đấy!". Nàng cất bước vội vàng đi xuống lầu.

"À, mà nè, em có muốn bắn thử khẩu rulo không?"

"Bắn thật hả?". Nàng quay đầu lại ngay lập tức, mắt đã sáng lên vô số vì sao.

"Ừ, anh cũng đang định thử xem có chặn được đạn không. Em xuống hỏi chị em lấy súng... khoan đã, để anh đi cùng cho an toàn, gọi cô ấy lên đây luôn..."

10 phút sau, vẫn là ở trên sân thượng,

"Được rồi, phát đầu tiên nhé, em nhắm vào cây cột ở góc bên kia đi cho an toàn, anh sẽ thử chặn đạn ở giữa đường bay xem có được không đã."

"Dạ!"

(Đoàng)

Khoảng cách khoảng 3m tính từ nòng súng, không khí bị vặn lại thành từng đợt gợn sóng, viên đạn đã dừng lại treo ở giữa không trung...

Luyện tập nãy giờ hắn đã phát hiện ra là hắn có thể dồn nén niệm lực lại thành 1 dạng năng lượng thể, có thể dùng để ngăn cản các vật thể khác.

"Woa, ngầu thiệt đó!". Thảo nhảy nhót.

"Ok rồi đó! Phát kế tiếp em nhắm xuống gần chân anh thử xem, nhắm lệch nhé!"

"Cẩn thận đấy anh!". Lan không nhịn được nói xen vào.

"Không sao đâu chị hai! Em sẽ ngắm thật cẩn thận!". Thảo trả lời thay hắn.

"Được rồi, 3..2..1... Fire!"

"Phát kế tiếp em cứ nhắm thẳng vào chân anh đi!"

"Không được! Nguy hiểm lắm, lỡ có chuyện gì...". Lan lại nhịn không được.

"Chị à, anh ấy cũng phải thử cảm giác đối mặt với nguy hiểm thực sự chứ! Lỡ may đi ra bên ngoài bị người ta bắn mà ảnh lại hoảng hốt không phản ứng kịp thì biết làm sao?

Với lại em sẽ nhắm thật cẩn thận. Bắn vào chân thôi! Sẽ không sao đâu!"

Lan đã quay đầu che mắt lại.

"Ok, anh phải cẩn thận đấy! 3..2..1... Fire!"

...

Hồi lâu,

Nhìn Thảo đang cầm súng tập ngắm ở đằng xa,

"Quan hệ của hai người tốt lên nhiều thật đấy!"

"Hở, thật á?"

"Ừ!"

"Chắc là tại anh vừa xin lỗi con bé."

"Xin lỗi chuyện gì thế?"

"À thì... chuyện vừa mới gặp anh đã làm chuyện đồi bại với em, rồi còn mặt dày chạy đến ở, xen vào cuộc sống của 2 em".

"Chuyên đó không có gì đâu anh!". Dừng lại 1 chút Lan nhẹ giọng nói:

"Anh biết không, em có cảm giác kỳ lạ lắm... Giờ ngẫm lại thì em chợt thấy mình giống như là cô dâu thời phong kiến ấy! Lúc đầu thì sợ hãi khi bỗng dưng biết mình phải gả cho người xa lạ, rồi đến chấp nhận người xa lạ đó làm chồng mình, cuối cùng thì buổi sáng thức dậy lại chợt phát hiện mình giống như là cũng thích người ta..."

"Anh có nên coi đó là lời tỏ tình không?"

"...". Lan xấu hổ cúi đầu.

Hắn đưa tay nâng cằm nàng lên,

Dưới ánh tà dương, 2 bờ môi hòa quyện vào nhau...

...

Tối hôm ấy, lần đầu tiên sau nhiều ngày trong nhà lại sáng ánh đèn. Thảo có điện thoại chơi game, vô cùng phấn khích.

Ăn tối xong, hắn tranh thủ ôm Lan vào phòng ngủ cày cấy mấy lần, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Rúc vào trong ngực nàng, hắn thoải mái chìm sâu vào giấc ngủ.

Ngày mai, hắn sẽ bắt đầu khám phá thế giới bên ngoài...

Bạn đang đọc Ta Ở Tận Thế Xây Gia Viên sáng tác bởi tazan645
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tazan645
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.