Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi hành

Tiểu thuyết gốc · 2129 chữ

7 giờ sáng,

Đứng ở ban công nhà Lan, trong tay cầm miếng bánh Karo, hắn vừa ăn vừa quan sát khuôn viên bên dưới...

Tuy nói là hôm nay sẽ ra bên ngoài, nhưng trước tiên hắn cần phải dành thời gian cân nhắc chuẩn bị những trang thiết bị cần thiết, đồ ăn thức uống, thuốc men dự phòng..v..v... Sau đó hắn còn phải nghiên cứu địa thế xung quanh, tìm hiểu sự phân bố của zombie, cuối cùng mới định ra lộ tuyến an toàn nhất có thể...

"Anh ơi, cái áo này được không?"

Sáng nay, Lan dậy từ khi trời còn chưa sáng, hết nấu bữa sáng lại chạy đi giúp hắn chuẩn bị ba lô. Mà nàng lại không biết nên chuẩn bị cái gì mới đúng, loay hoa loay hoay cứ phải gọi là rối tinh rối mù...

Bị tiếng nàng lục lọi đồ đạc đánh thức, nhập nhèm mở mắt ra thấy nàng cái gì cũng muốn nhét vào ba lô, hắn có chút muốn ôm bụng cười, nhưng đồng thời trong lòng lại dâng lên cảm giác ấm áp...

Nàng chính là đang lo cho hắn!

Sau đó, nhờ có hắn hướng dẫn, nàng mới biết nên chuẩn bị những gì...

Đầu tiên là thức ăn, không thể đem những món cầu kỳ phải mất công nấu nướng hay là chiếm nhiều không gian. Tốt nhất là chỉ mang theo khoảng 8 gói lương khô, đủ ăn 2 ngày. Nếu như có thêm một gói nhỏ khoảng nửa ký heo khô hay bò khô thì càng tốt hơn.

Nước uống thì càng không cần phải cầu kỳ, 1 chai nước lọc 2 lít là đủ rồi!

Về thuốc men, hắn nhờ nàng sang chỗ bác sĩ Nhung, hỏi xem có thuốc giảm đau hạ sốt, thuốc sát trùng, thuốc cầm máu, với các loại bông băng để sơ cứu vết thương không. Kết quả là nàng dắt bà bác sĩ về nhà luôn, 2 cái nữ nhân, 1 già 1 trẻ, căn dặn hắn đủ 20 phút đồng hồ...

Về quần áo thì tuy biết là mặc dày sẽ an toàn hơn nếu bị zombie cắn, nhưng cân nhắc đến thời tiết nóng bức lên đến 35-36 độ (nhiệt độ ngoài trời hẳn là phải trên 40 độ), với lại mặc dày thì hành động càng thêm cứng ngắc bất tiện. Hắn nhờ nàng tìm 1 cái áo dài tay, quần jean, thêm 1 cái áo khoác có mũ trùm đầu là ổn rồi.

Còn trang thiết bị thì hắn đang cân nhắc phương án "vượt nóc băng tường". Trong quá trình đi dọn dẹp chung cư, hắn đã phát hiện một nhà ở lầu 4 có 1 bộ thang dây bằng dây ni lông, chắc là để đề phòng khi cháy nhà thì leo xuống đất. Hắn sẽ mang theo chiếc thang này, 1 cây gậy đánh golf, cùng với 30 viên bi sắt.

Sải bước trở lại phòng khách, hắn nhìn xuống hai chân mình, hít sâu 1 hơi, bắt đầu tập trung tinh thần...

Đúng vậy, vừa nghĩ đến việc vượt nóc băng tường, hắn lại nảy sinh ra 1 ý tưởng mới!

Tầm 3 giây sau, cơ thể hắn bắt đầu chậm rãi bay lên!

Hắn quả nhiên có thể tự mình nâng chính mình lên không trung!

Trước đây, khi dùng niệm lực để nâng người hay zombie lên, hắn cũng có cảm giác "nặng" , nhưng đó là cảm giác đối với niệm lực tiêu hao, thuộc về tinh thần chứ không phải là thể chất. Cơ thể hắn không hề cảm nhận được chút áp lực nào cả, cho nên hắn mới tự hỏi là liệu hắn có thể tự mình nâng chính mình được không. Kết quả là hắn làm được thật!

Tuy nhiên cảm giác khi tự nâng mình lên khá là kỳ quái, biết nói sao nhỉ, kiểu như là đang soi gương ấy, biết là nên làm như thế nào, nhưng khi thao tác thì trên dưới trái phải cứ lẫn lộn hết cả lên

"Woa, ngầu quá đi!". Hắn chợt nghe thấy tiếng cô em vợ ở phía sau.

Theo bản năng, hắn điều khiển niệm lực để quay người lại...

"Ui da!"

Rõ ràng là muốn quay người, nhưng chả hiểu sao người hắn lại bay lên, đầu đụng 1 cái cộp vào trần nhà. Niệm lực mất tập trung, cái mông của hắn ngay lập tức tiếp đất bịch 1 phát...

"Má ơi! Đau quá!".

Hắn 1 tay ôm đỉnh đầu, 1 tay còn lại không quên ôm cái mông, lăn qua lăn lại.

"Há há há há há há". Cô em vợ cũng đã ôm bụng lăn lộn trên sàn cùng hắn, nàng không nhịn được cười!

"Là do em cả đấy!". Hắn cay cú đổ thừa.

"Vớ va vớ vẩn! Liên quan gì đến em chứ.... há há há"

"Em làm anh mất tập trung!"

"Ai biểu anh cùi mía quá làm chi, ha ha ha..."

...

Cùng nàng đấu võ mồm 1 hồi, hắn lại dành ra 20 phút làm quen với kỹ năng mới. Có thần kỹ này, lúc nguy cấp hắn có thể mang cơ thể mình bay lên không trung, 50, 100 mét không dám chắc, chứ 10, 20 mét hẳn là ở trong tầm tay. Tuy nhiên, nếu không phải là trường hợp khẩn cấp, hắn sẽ không sử dụng. Tối đa là chỉ dùng để trợ lực 1 chút lúc leo thang dây thôi, tại vì hắn cũng không tự tin là cái cơ thể trạch nam suốt ngày ru rú ở trong nhà này có thể chịu được việc leo thang dây vượt nóc băng tường...

...

8 giờ 15 phút sáng.

Mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ! Hắn đeo ba lô lên vai, đội mũ bảo hiểm, nói lời tạm biệt:

"Ok hết rồi đó, anh đi nha Lan!"

"Anh cầm theo cái này đi anh". Lan đưa tay vào túi, lấy ra khẩu rulo cùng 1 bọc ni lông đựng đạn đưa cho hắn.

"". Hắn vừa định mở miệng, Lan đã ngắt lời:

"Ở nhà không có gì nguy hiểm hết! Với lại tụi em vẫn còn 1 khẩu súng nữa..."

"Nhưng..."

"Nếu như anh thực sự thương em thì anh phải mang nó theo!". Đôi mắt Lan đã rơm rớm nước mắt, nhưng nàng vẫn quật cường nhịn khóc, cũng quật cường nhìn vào mắt hắn.

"Ừ, anh biết rồi! Tin anh đi, không sao đâu. Anh sẽ về sớm!"

Nhận lấy khẩu súng cùng đạn dược đút vào túi quần, hắn kìm lòng không được lại kéo nàng vào trong ngực, hôn say đắm...

Hồi lâu mới rời môi,

"Được rồi, anh đi nhé".

"Nhớ đừng có chết đấy!". Thảo nói vọng theo.

"Hể, cái con bé này! Anh mày còn chưa đi mà mày đã dựng flag rồi, tính trù anh ngỏm củ tỏi có đúng không hả?". Muốn làm dịu đi bầu không khí, hắn mở miệng trêu Thảo.

"Đi chết đi! Đừng có về.... Ui da! Đừng đánh em, em sai rồi! Đau! Đau quá... Đừng có véo em nữa mà..."

Báo thù phục hận thành công! Với nụ cười "gian xảo" nở trên môi, hắn rảo bước xuống lầu...

Xuống đến tầng 2, hắn mở cửa 1 căn hộ, ra ngoài ban công nhìn xuống dưới.

Hắn đã quan sát kỹ khuôn viên xung quanh chung cư, zombie tập trung nhiều nhất là ở hướng sảnh chính. Kế hoạch của hắn là gây tiếng động để zombie tập trung hết về phía này, còn hắn sẽ theo hướng cầu thang cứu hỏa leo xuống.

Đích đến của hắn lần này sẽ là trụ sở công an phường, cách chỗ hắn tầm 500m.

Hiện tại thì vũ khí nóng mới là thứ khó kiếm, chứ đồ ăn hay nước uống thì với "quy mô dân số" hiện giờ, không cần thiết phải lo lắng. Mà nếu như hết thì cũng có thể để cho bọn họ mở đường xuống siêu thị tiện lợi ở dưới tầng trệt loot là được rồi.

Hắn cũng muốn tìm kho quân dụng lớn hơn, kiểu như công an quận/thành phố, hay thậm chí là căn cứ quân đội, nhưng hoặc là quá xa, hoặc là không biết đường. Mà thôi, đi solo 1 mình như hắn thì công an phường là được rồi.

"Coong coong coong..."

Tiếng xoong nồi va đập vang vọng cả sảnh chung cư...

Hắn đang núp trong ban công, dùng niệm lực vứt mấy cái xoong nồi xuống dưới rồi hung hăng đập chúng vào nhau...

Giờ hắn mới nhận ra, khoảng cách tối đa hắn có thể duy trì niệm lực hình như là đã tăng lên, đạt tầm 25m?

Có vẻ như là luyện tập và sử dụng nhiều sẽ khiến cho siêu năng lực đạt được tiến bộ? Cái này nếu như có thời gian hắn sẽ nghiên cứu thêm...

Ngồi gõ 1 hồi, tầm 200 con zombie đã bu lại đông nghịt, có lẽ không chỉ có zombie ở khu chung cư này mà còn cả zombie ở các khu lân cận nữa.

Dừng gõ, hắn di chuyển sang hướng thang cứu hỏa, mở cửa hông, móc thang dây leo xuống đất. Sau đó, dùng niệm lực gỡ móc ra, hắn quấn vội cái thang rồi cất vào ba lô.

Hạ thấp người, hắn chạy nhanh về hướng tường rào trước mặt, làm ra động tác nhảy người đu lên tường, nhưng thực ra là dùng niệm lực hỗ trợ đẩy người lên trên...

Gần 1 tiếng sau...

Thở hổn hển ngồi trên ban công của 1 ngôi nhà, hắn dốc ngược chai nước vào miệng, vừa uống vừa quan sát trụ sở công an phường ở bên dưới.

Chặng đường này hắn đi khá gian nan. Phương án vượt nóc băng tường vừa dùng thử đã tuyên cáo thất bại. Vấn đề là nóc nhà ở Việt Nam cao thấp dài ngắn quá không đồng đều, nếu hắn muốn giả dạng người bình thường thì sẽ phải thường xuyên móc thang dây hết leo lên lại leo xuống, rất là mệt. Trừ phi hắn trực tiếp dùng siêu năng lực, nhưng đây không phải là điều hắn muốn.

Thành ra, hắn chỉ có thể thành thành thật thật đi ở dưới đất, chỉ khi phát hiện ra zombie tập trung đông, hắn mới cân nhắc leo lên nóc nhà rồi tìm vị trí thuận lợi ngồi gõ đồ vật dụ đám zombie đi chỗ khác. Còn đâu mỗi khi gặp vài ba con zombie, hắn đều rất thành thật vung gậy lên đập, đương nhiên là có ăn gian rồi, hắn dùng niệm lực giữ cho zombie chạy chậm lại, hay là làm zombie đang chạy vấp té. Nhưng đám zombie hẳn là sẽ không có đứa nào đi tố cáo hắn đâu, haha =]]

Cũng may khu hắn ở là ngoại thành, cách trung tâm thành phố X hơn 14km, cũng không đến mức khắp nơi đều là nóc nhà. Cũng có nhiều khu vườn, mảng cây xanh..v..v... khá thuận tiện để di chuyển và ẩn nấp. Dân cư cũng ít hơn nên mật độ zombie tuy cũng có chỗ đông đúc nhưng không đến mức dọa người.

Hắn cũng không rõ ở những quận trung tâm, bê tông khắp nơi nóc nhà san sát, đám người sống sót sẽ sinh tồn như thế nào nữa...

Mà thôi, cũng không phải là chuyện của hắn. Chuyện trước mắt hắn cần phải lo hẳn là cải thiện cái thân thể suốt ngày trạch ở trong nhà này. Mới đi chút đó mà đã mệt bở hơi tai, mồ hôi mồ kê đầy người rồi. Khi trở về hắn nhất định sẽ sáng tập tạ, chiều tập gym, ban đêm cũng sẽ không quên tập hông. Thề đấy!

Trên chặng đường này, cũng đã 4 lần hắn thấy có người sống sót thò đầu ra qua cửa sổ hay ban công cầu cứu, nhưng hắn đều không quan tâm. Hắn cũng không phải là thánh mẫu, không có trách nhiệm hay nghĩa vụ phải giúp đỡ họ.

Cá biệt nhất chính là lần thứ 3, thấy hắn đang ở dưới đường vung gậy phang zombie, một gã tầm U30 cởi trần mặc quần đùi thò đầu ra khỏi cửa sổ gọi hắn, kêu hắn tổ đội, hắn lắc đầu bỏ đi. Thế là gã ngay lập tức trở mặt há mồm hò hét muốn gọi zombie đến. Mà kết quả thì ai cũng biết rồi đấy, ven đường bớt đi 1 viên gạch vỡ, còn trên lầu lại nhiều thêm 1 bãi trắng đỏ lẫn lộn...

Bạn đang đọc Ta Ở Tận Thế Xây Gia Viên sáng tác bởi tazan645
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tazan645
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.