Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Là nàng!

Tiểu thuyết gốc · 2538 chữ

Bắt nguồn từ tính cẩn thận, hắn quyết định sẽ tạm thời đóng giả người thường. Nếu không cần thiết thì hắn cũng không muốn thể ra hiện siêu năng lực ở trước mặt người khác.

Về vũ khí, thì ngoại trừ cái búa, đã được cột thêm 1 mảnh phần tay cầm của chiếc tạ để giữ cho phần đầu đủ nặng, hắn còn chuẩn bị thêm nhiều miếng sắt từ chiếc tạ, được bẻ vuông vức, cất sẵn vào trong túi áo, túi quần. Đây sẽ là vũ khí dự phòng khẩn cấp, hắn có thể dùng niệm lực ném chúng ra xa như đạn nếu cần thiết. Lúc ở ngoài ban công hắn đã thử nghiệm qua loại đạn này rồi, bắn rất xa, uy lực cũng lớn.

Lại một lần nữa mặc thêm quần áo, đội mũ bảo hiểm, đeo ba lô lên, hắn mở cửa bước ra ngoài.

Lần này đã có siêu năng lực, hắn không còn sợ trước sợ sau nữa, tự tin cất bước.

Tòa chung cư này có dạng hình chữ V vuông góc, nhà hắn thì nằm ở giữa 1 cạnh của chữ V, nên đi sang 1 phía sẽ là hệ thống thang máy cùng với thang bộ, còn ở phía ngược lại là hành lang cụt, à, là thang cứu hỏa mới đúng. Hắn bắt đầu đi là theo hướng hành lang cụt này.

Qua mỗi căn nhà, chỉ cần không có lắp ổ khóa ngoài thì hắn đều gõ cửa gọi: "Có ai không.". Nếu không có người trả lời mà cũng không có tiếng zombie thì hắn sẽ dùng niệm lực kiểm tra, nếu như có then cài ở bên trong thì chứng tỏ rằng có người ở nhà, nhiều khả năng là đã biến thành zombie rồi. Nếu cửa bị khóa từ bên ngoài, chứng tỏ là không có người ở nhà thì hắn mới dùng niệm lực mở khóa vào trong loot đồ.

Hắn cũng không có hứng thú đi giết zombie, nếu không cần thiết thì cũng không phải cần trực diện nguy hiểm, dù là nhỏ nhất!

Còn như gặp zombie ở trên đường thì hắn đơn giản là dùng niệm lực điều khiển búa hoặc vật nặng bất kỳ ở gần đó, từ xa đập chết, 1 nhát 1 con, nhanh gọn lẹ.

Đi hết 1 vòng tất cả các căn hộ trong phần nửa chữ V bên phía nhà hắn, chỉ riêng lầu 8 này mà hắn đã gom được đầy 1 ba lô. Cũng không ít lần hắn phải đổi đồ, đồ dở vứt đi đồ ngon giữ lại, nhân tiện cũng thuận miệng ăn uống không ít. Mấy hôm nay ăn uống kham khổ, giờ có đồ ăn lại bỏ lại thì quá phí phạm rồi.

Hắn thậm chí còn từ ngôi nhà ở đối diện với nhà hắn tìm được mấy vỉ viagra, mấy hộp ba con sói, thêm 1 mớ đồ chơi, búp bê các thể loại. Hắn thuận tay bỏ 2 hộp ba con sói vào cái ngăn nhỏ ở bên hông ba lô, còn mấy thứ khác thì thôi bỏ đi, hắn cũng không tiện đụng vào =.=

Ông chú bên đó nhìn qua tưởng là dân trí thức, hóa ra là cái dâm dâm đại thúc, hắn thầm nghĩ trong lòng.

À, nhân tiện thì hắn cũng chôm được 1 cái đồng hồ đeo tay trông khá xịn xò của ông chú. Điện mất rồi nên kể từ bây giờ không thể dùng điện thoại xem giờ được nữa, có cái đồng hồ đeo cũng yên tâm hơn.

Đã tìm đủ đồ ăn, ngay cả vũ khí cũng đổi thành 1 cây gậy đánh gôn. Hắn cũng không định về nhà ngay, mà sau khi suy nghĩ 1 chút, hắn trở về nhà cất đồ, khóa cửa, đi xuống lầu làm 1 vòng loot mới

Xuống đến lầu 5, hắn rốt cuộc gặp được người sống!

Đó là một ông bác tuổi tầm U50, nghe thấy tiếng hắn gọi cửa, lúc đầu ở bên trong trả lời ra, sau đó mới mở cửa. Nghe ổng nói mới biết ổng ở nhà với vợ, lúc tận thế đến thì vợ ổng đang tắm. Bỗng dưng bả gầm gừ đập phá cửa phòng tắm, nghe rất kinh khủng nên ổng tránh xa, đang mở cửa chạy ra khỏi nhà gọi người thì ổng gặp zombie ở ngoài hành lang, nó rượt ổng. Ổng nhanh chân chạy kịp về nhà, chốt cửa lại. Về sau thì ổng lấy búa đinh đóng chặt cửa phòng tắm lại, bà vợ bây giờ thỉnh thoảng vẫn kêu gào cào cấu ở trong đó.

Ổng muốn cùng hắn tổ đội, nhưng hắn từ chối, nói là chỉ đi quanh đây, không có ý định tổ đội. Thuận tay cho ổng chút đồ ăn, lại bảo ổng là có thể đi lên lầu trên, có nhà mở cửa. Ở trên đó hắn đã đi qua rồi, khá an toàn, có thể loot đồ.

Cứ như thế, hắn xuống lầu 2, lại gặp 1 nhà còn sống, lần này là 1 người mẹ tầm hơn 30 với đứa con trai khoảng 10 tuổi. Người mẹ tư sắc khá bình thường, hắn cũng không để ý, từ chối tổ đội, cho họ ít đồ ăn lại bảo họ về sau tự lên lầu tìm thêm. Hắn cũng có nói là ở trên tầng năm còn có 1 ông bác còn sống ở trên đó.

Dừng lại ở lầu 2, hắn lại trù trừ 1 chút, bỏ qua tầng 1 và lầu trệt, hắn quyết định đi qua dọn dẹp nốt nửa kia của tòa nhà.

Đúng vậy đấy, hắn muốn dọn dẹp hết các hành lang tòa nhà này, ít nhất thì hiện tại đây là nhà của hắn, lại còn có mấy cái người sống khác nữa, cũng là tiện tay thôi, giúp người ta một chút thì cũng tốt.

Riêng tầng trệt và lầu 1, hắn cũng không muốn dọn dẹp, cứ để đám zom ở dưới đó canh nhà cho hắn!

Qua nữa chữ V ở phía bên kia, ở lầu 3 hắn lại gặp người sống, là 1 gã tầm hai mấy, ăn nói tục tĩu săm trổ đầy mình. Hắn cảm thấy không thích gã, không cho đồ ăn cũng không dặn dò gì, chỉ từ chối tổ đội rồi rời đi.

Để ý đến thái độ và ánh mắt bất thiện của gã đó nhìn theo mình, hắn siết chặt nắm tay có chút muốn quay lại đập chết đối phương nhưng rốt cuộc cũng thở dài buông tay ra. Dù sao cũng là 1 mạng người, hắn đối với chuyện này cũng có gánh nặng tâm lý, vô duyên vô cớ vì một chút thái độ khó chịu mà đi giết người, ít nhất là vào lúc này hắn làm không được.

Kệ đi! Cứ để ý đến gã là được! Từ từ rồi tính.

Có chút băn khoăn trong lòng, hắn cất bước rời đi.

Lần này, thay vì đi lên dọn dẹp các lầu tiếp theo, hắn quyết định bỏ qua, leo thang bộ lên lầu 9 mới bắt đầu dọn dẹp tiếp. Các lầu còn lại hắn tính để dành cho thằng cha ở lầu 3 đó.

Có khi lát nữa xuống lầu 2 kiếm mấy nhà có zombie, mở cửa thả ra. Hắn nghĩ thầm trong lòng...

Lên đến lầu 11, dừng lại trước 1 căn hộ khóa ở bên trong ở gần phía thang thoát hiểm, hắn giống như mọi khi gõ cửa:

"Có ai ở nhà không?"

Lặp lại thêm 1 lần, trong nhà có tiếng bước chân.

"A-Ai... là ai vậy ạ?"

Có tiếng phụ nữ trả lời, dù cách một cách cửa nhưng vẫn nghe ra được giọng rất trẻ tuổi, mềm mềm nhu nhu.

"Là người sống sót. Nếu muốn nói chuyện thì mở cửa, không muốn thì tạm biệt!".

Hắn gõ cửa nhà ai cũng thuận miệng nói như vậy, mà tất cả đều mở cửa.

Vài giây trôi qua, quả nhiên là có tiếng mở cửa.

Nép mình đằng sau khe cửa hẹp được cố định bằng dây xích chống trộm, 1 cô gái nghiêng đầu nơm nớp lo sợ nhìn ra bên ngoài.

Cô gái thật sự rất xinh đẹp, làn da trắng trẻo mịn màng, khuôn mặt trứng ngỗng, sống mũi cao, dung mạo tuyệt mỹ, mái tóc đen mượt dài đến tận hông.

Còn chưa kể đến núp phía sau cánh cửa ấy hẳn là một thân hình bốc lửa, nàng cao khoảng 1m7, ngực lớn, hắn cũng không biết là mấy cup, chỉ biết là nhìn xong muốn chảy nước miếng thôi, vòng eo nhỏ, bờ mông cong, đúng chuẩn siêu mẫu luôn.

Là nàng!

Nàng là một sinh viên năm thứ 3 học cùng trường với hắn, đồng thời cũng là người tình trong mộng của rất nhiều các nam sinh trong trường. Nàng chưa từng tham gia bất kỳ cuộc thi hoa khôi nào của trường cả, nhưng các đời hoa khôi ở trước mặt nàng luôn ảm đạm thất sắc.

Nào chỉ có hoa khôi trường? Hoa hậu quốc gia đều không sánh được nàng.

Hắn cũng không rõ có phải là do mắt thẩm mỹ của hắn có vấn đề hay không, nhưng mấy năm gần đây, hắn đã xem qua nhiều kỳ thi hoa hậu nhưng hắn thấy dung nhan mấy cô hoa hậu chẳng có gì nổi bật cả, nhiều khi hoa hậu còn thua cả á hậu!

Nàng là mỹ nhân nổi tiếng nhất ở trường. Đã không ít lần hắn thấy có nam sinh hướng nàng dâng lên hoa hồng nến đỏ lãng mạn tỏ tình.

Chỉ là nghe nói chưa có ai thành công cả. Nghe đâu nàng thường trả lời là đang đi học chưa muốn yêu đương...

Nhập học được mấy ngày thì trong 1 lần đi xuống thang máy, hắn vô tình gặp nàng. Sau mấy lần cố tình xuống sớm đợi ở sảnh, hắn mới phát hiện hóa ra là 2 người ở cùng chung cư, nàng ở tầng cao hơn hắn.

Còn như ở phòng mấy tầng mấy thì hắn cũng không biết, cũng không dám đi theo hay bắt chuyện với nàng.

Hắn cái dạng con trai không biết ăn nói lại sống nội tâm, mặc định là không ở cùng 1 thế giới với nàng.

Hắn cũng tự biết rõ, chỉ trong âm thầm ngắm mặt soi ngực soi chân. Có đôi khi hắn sẽ dùng nàng làm tư liệu tham khảo để sử dụng món đồ chơi nhỏ bằng silicon mà thôi, chứ hắn cũng không dám mơ tưởng xa vời.

Nhưng, thế giới đã thay đổi mất rồi!

"Ủa, Lan hả em?"

Nếu là trước đây, nếu như có cơ hội nói chuyện với nàng, hắn chắc chắn sẽ gọi nàng là chị, tự xưng là em. Nhưng hắn của hôm nay đã khác, siêu năng lực mang đến cho hắn vô tận tự tin, há miệng 1 cái đã thuận miệng gọi nàng là "em" ngay!

Nghĩ cùng hài, đây hẳn cũng là lần đầu tiên hắn nói chuyện với nàng!

Lan hơi nhíu mày, dường như đang cố gắng nhớ xem thanh niên ở trước mặt nàng là ai.

"À, ừm...".

"Không cần phải cố nhớ đâu em, anh học cùng trường với em. Mà có khi em cũng không biết anh đâu."

"Dạ, thế anh là..."

"Anh là Huy. Ừm, anh vào nhà được không em?"

"À... vâng... được chứ ạ, em xin lỗi ạ".

Hắn thằng thắn mở miệng xin vào nhà, nàng do dự 1 chút, mở xích chống trộm ra.

Cửa mở, hắn mới phát hiện ra rằng núp ở phía sau nàng là 1 cô bé tầm 15, 16 tuổi, dung mạo xinh đẹp, giống nàng đến 80%, dù bộ ngực vẫn chưa nảy nở nhưng vóc người cô bé lại xinh xắn đáng yêu, cứ như là 1 phiên bản thu nhỏ của nàng vậy.

Cô bé đó đang cầm dao chặt xương, hai bàn tay siết chặt, biểu lộ căng thẳng...

Thấy cửa mở ra, lại bị hắn nhìn thấy, cô bé có chút bối rối, vội vàng giấu con dao ra sau lưng.

Hắn bật cười:

"Em gái của Lan đúng không em? Em tên gì thế?".

"...T-Thảo". Có chút ngập ngừng con bé trả lời.

"Ừm, anh là Huy, là bạn cùng trường với chị em. Rất vui được gặp em".

"E-Em cũng vậy, r-rất vui được gặp anh". Con bé lúng túng trả lời.

Coi bộ con bé này có chút sợ người lạ.

Bước vào trong nhà, hắn thấy trên bàn có một nồi mì tôm trứng cùng với 2 bộ bát đũa, rõ ràng là đang ăn dở.

"Hai chị em đang ăn trưa hả em?". Hắn đưa mắt hỏi Lan.

"Dạ, vâng ạ, anh đã ăn chưa ạ? Hay là ăn cùng tụi em cho vui?". Lan có chút khách sáo trả lời.

"Ok em, anh cũng có mang đồ ăn đây này. Mình góp lại ăn chung nha".

Nói xong, hắn hạ balo xuống, mở khóa lấy ra 1 đống lớn đồ ăn. Hắn chọn 1 bịch dưa leo, 1 túi thịt trâu gác bếp, 1 túi bánh mì lớn, lại thêm mấy hộp thịt, hộp mứt đưa cho nàng.

Lại để thêm mấy lon nước ngọt lên trên bàn.

Hắn cũng muốn lấy ra rau xanh thịt tươi, nhưng do không có điện, qua 4 ngày trời nóng bức, đồ tươi sống đều đã ôi thiu hết cả.

"Em, cái này... nhiều quá... Em... em cảm ơn anh ạ". Lan đón lấy từng món hắn đưa, theo phản xạ định từ chối, nhưng giữa chừng thì dừng lại. Ấp úng 1 hồi nàng lại chuyển nó thành lời cảm ơn.

Cứ như thế 3 người cùng nhau ăn trưa.

Hỏi ra mới biết, 2 chị em hôm đó đang ở trong nhà, bỗng dưng nghe thấy bên ngoài có tiếng gầm gừ đập phá nên không dám ra ngoài. Về sau Thảo lên facebook mới biết có người nói là tận thế đến rồi. Hai chị em dành cả ngày quanh quẩn hết ở trong nhà lại ra ban công nhìn đám zombie ở bên dưới mà không biết phải làm sao...

Về sau 2 nàng cũng có kế hoạch, đầu tiên thì ráng kéo dài được ngày nào hay ngày ấy. Đợi đến khi sắp hết thức ăn hay nước uống, nếu vẫn không gặp được người sống sót mà cũng không có ai đến cứu viện thì sẽ thử ra ngoài tìm thức ăn.

Còn về đồ ăn thì tất cả đồ tươi sống còn lại trong tủ lạnh, Lan đều mang kho thật mặn để dành ăn lâu dài. Trong nhà còn hơn chục ký gạo cũng chỉ dám nấu ăn dè sẻn từng chút một. Số bữa ăn cũng đổi thành 1 ngày 2 bữa xen kẽ với 1 ngày 1 bữa, cứ thế luân phiên nhau. Hôm nay hắn đến là đúng ngày ăn 1 bữa, vào giữa trưa.

Bạn đang đọc Ta Ở Tận Thế Xây Gia Viên sáng tác bởi tazan645
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tazan645
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.