Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nam nhân mà, đã gấp không chờ nổi

Tiểu thuyết gốc · 1543 chữ

Ngồi 1 lúc nhìn Thảo rửa bát (nói là rửa bát, thực ra chỉ là dùng 1 ít nước cố gắng lau sạch bát đĩa), hắn đắn đo 1 hồi, nuốt nước bọt, cầm lấy balo kéo khóa lại, xách ở trên tay, rồi nhỏ giọng nói với Lan:

"Lan ơi, anh có chuyện này muốn nói riêng với em".

"Nói riêng ạ? Có chuyện gì vậy anh?".

Lan bối rối, 2 tay đan vào nhau, nhỏ giọng hỏi.

Hắn cất bước hướng ra ban công, lại phất phất tay ý bảo nàng đi theo.

Hắn ngồi xuống chiếc ghế dựa kê ở ngoài ban công. Lan đi theo hắn, có chút câu nệ nhưng rốt cuộc cũng ngồi xuống cái ghế ở đối diện.

Liếm liếm môi, hắn muốn nói nhưng lại không biết nên mở lời như thế nào, hồi lâu sau mới gượng gạo mở miệng:

"À, ừm, Lan ơi, thực ra... ừm... thưc ra thì anh muốn em trở thành nữ nhân của anh".

Lan mở to mắt, có chút lo lắng, có chút không thể tin, có chút bối rồi nhìn xem hắn:

"G-Gì cơ?"

"Ừ, anh biết những gì anh đang nói nghe thật tồi tệ, nhưng anh... anh thực lòng muốn được chăm sóc cho hai chị em em. Em biết đấy, biết nói sao nhỉ, em rất xinh đẹp! Ở trường có rất nhiều nam sinh đều mơ ước có được em. Anh cũng vậy, trước đây anh cũng không dám mơ tưởng xa vời, nhưng tận thế rồi, mọi chuyện bây giờ đều khác rồi..."

Hít sâu 1 hơi, hắn tiếp lời:

"Anh biết nói tiếp nữa thì thật sự là rất trơ trẽn, nhưng anh cũng phải thừa nhận với em rằng anh không chỉ muốn 1 mình em, mà anh còn muốn có thêm nhiều người phụ nữ khác nữa. Nhưng những gì anh nói với em là thật lòng, anh... anh muốn em trở thành vợ của anh, anh muốn em vì anh sinh con đẻ cái.

Anh biết anh thật xấu xa, thật tồi tệ, cũng thật là ích kỷ. Nhưng anh thật sự không thể chờ được, anh cũng không biết làm sao mới có thể cùng em yêu đương, cũng không dám chờ để cùng em yêu đương. Em biết không, chỉ vừa mới nhận ra là có thể ép em phải gả cho anh, anh đã trở nên gấp gáp không thể chờ nổi nữa. Em biết đấy, cái thế giới này, ai cũng không biết ngày mai sẽ như thế nào cả..."

Lan hướng ánh mắt xuống dưới, nàng bối rối không biết nói gì, 10 đầu ngón tay đan chặt vào nhau:

"E-Em, chuyện đó..."

Hắn chợt đưa tay nâng cằm nàng lên:

"Với lại, anh có đầy đủ năng lực để chăm sóc cho em! Em xem này..."

Hắn dùng niệm lực nhổ 1 thanh inox nhỏ dài trang trí ở lan can ra, để nó trôi nổi trong không khí, uốn nó thành hình trái tim, rồi lại đưa nó đến trước mặt nàng.

Đồng thời, ánh mắt hắn chuyển sang màu ngọc lục bảo, toàn bộ cơ thể sáng lên màu xanh nhạt, trông vô cùng ma huyễn!

"Gì thế, l-là siêu... siêu năng lực?". Quá bất ngờ trước những gì xảy ra ở ngay trước mắt mình, nàng bật thốt lên.

"Ừ, là siêu năng lực!". Hắn trả lời nàng, rồi bất ngờ quì 1 chân xuống sàn:

"Anh biết tình cảm anh dành cho em không tính là yêu, là anh thèm khát cơ thể em. Anh thừa nhận như vậy! Nhưng xin em hãy đón nhận anh, trở thành người phụ nữ của anh!".

Hắn lại bất ngờ đứng lên, lợi dụng lúc nàng không biết phải làm sao, kéo nàng vào ngực, chiếm đoạt bờ môi nàng.

Đây cũng là nụ hôn đầu của hắn!

Môi nàng mềm quá, mịn quá, mà cũng thơm quá! Chẳng mấy chốc hắn đã phấn khích quá độ, dùng lưỡi ép vào răng nàng, muốn đưa lưỡi vào trong.

Nàng vội vàng đẩy hắn ra:

"Không... Không được... Không muốn..."

Nàng ép mình vào lan can phía sau lưng, bối rối, lo sợ, không biết phải làm sao.

Hắn đứng ngẩn ra 1 hồi, chợt cúi thấp đầu:

"Là anh quá đáng, cho anh xin lỗi!".

Hắn xách ba lô lên, đổ hết đồ đạc ra, lại không quên mở ngăn phía trước lấy ra 1 mớ thuốc tây:

"Thuốc với thức ăn này em cứ giữ lấy, anh đi đây!".

"K-Không, không được, em không thể nhận được! Anh mang đi đi!". Nàng bối rối xua xua tay, mặt đỏ bừng.

"Đây là anh bồi thường cho em, với lại em còn phải lo cho em gái nữa".

Đúng vậy đấy, hắn ngay từ lúc ngồi ăn đã tính toán nên làm cái gì rồi! Hắn xách theo balo theo là cố ý! Hắn nhắc đến em gái nàng cũng là cố ý! Hắn muốn nàng nhớ ra là nàng không chỉ có 1 mình, nàng còn phải lo cho em gái nữa!

Mặc cho nàng đứng đó có chút chết lặng, dù đưa tay ra nhưng cũng không biết phải làm sao. Hắn xách ba lô lên sải bước rời đi...

Đi vào phòng khách hắn mới thấy con bé Thảo thế mà lại rình coi, cũng không biết là coi được bao nhiêu rồi. Con bé vừa thấy hắn đi ra, mặt đỏ đến mang tai chạy trốn về phòng, nhưng sau lại nghĩ ra điều gì đó, quay lại giương nanh múa vuốt dọa hắn.

....

"Ừm, bye Thảo nha, anh đi đây". Hắn gãi gãi đầu mở miệng chào nàng.

"Dâm tặc, cút đi, hứ!"

Hắn thở dài...

Cất bước đi ra cửa, hắn cố ý bước chậm 1 chút.

Mở cửa bước ra ngoài, lại quay người khép cửa lại...

Đã rời khỏi nhà nàng, hắn cố ý đi thật chậm...

Chết tiệt! Làm bậy rồi đúng không? Nàng có gọi hắn quay lại không?

Hắn làm vừa rồi 1 chuỗi thao tác, chính là đang tính toán để cho nàng chạy ra gọi hắn lại, nhưng coi bộ là hắn mơ mộng quá nhiều rồi!

Nhưng hắn đương nhiên là sẽ không bỏ cuộc! Chút nữa hắn sẽ đi nhắc nhở tất cả những người còn sống ở đây không được lên mấy tầng trên này, thậm chí là cân nhắc đến việc gom họ lại đưa đi nơi khác. Thua keo này ta bày keo khác! Cứ từ từ rồi khoai sẽ nhừ! Hắn sẽ không cho phép ai làm hỏng chuyện tốt của hắn!

Haizz...

Chầm chậm bước đến cánh cửa gỗ ở phía trước cầu thang, hắn thở dài trong lòng.

"Đợi đã!"

Có tiếng gọi nhỏ ở phía sau...

Dcmn, ngon rồi, ngon trym rồi!

Hắn thừa nhận! Ngay từ đầu, trong tiềm thức hắn đã muốn lên các lầu ở trên này, muốn xem nàng thế nào rồi. Đó cũng là lý do hắn bỏ qua các lầu bên dưới, nhưng lại bắt đầu trở lại từ lầu 9.

Hắn quay đầu, thấy nàng đang chạy theo ở phía sau, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng:

"Nhưng anh nhất định không được động đến Thảo, có được không?"

Dừng lại 1 chút, nàng run rẩy, nhưng ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt hắn:

"Con bé vẫn còn nhỏ! Em xin anh đấy! Đừng làm gì con bé!"

Hắn giơ tay phải lên:

"Được rồi, anh hứa, anh sẽ không làm gì con bé hết!"

Hắn vẫn ở trong lòng tự nhủ: Nhưng nếu như con bé chủ động cho phép anh thì không có tính nha.

Nàng nhìn hắn 1 hồi, lại quay đầu nhìn Thảo đang đợi ở cửa, nhỏ giọng nói:

"Ở nhà em k-không được, em... em đi theo anh có được không?"

"Ừ, được, được mà! Tụi mình qua nhà anh đi!". Trong lòng hắn đã rục rịch khó nhịn.

"Đợi em một chút, em dặn em gái em cái đã!"

Nàng đã quay trở lại trong nhà. Hắn đứng dựa lưng vào tường chờ đợi.

Giống như có tiếng khóc, nghe không rõ ràng cho lắm.

Tầm 10 phút sau, nàng đi ra, 2 mắt đỏ bừng, rõ ràng là đã khóc qua.

"Em xin lỗi, để anh đợi lâu". Nàng nhỏ giọng nói.

Hắn chợt kéo nàng ôm vào trong ngực, vỗ về sau lưng nàng.

"Không, là anh xin lỗi mới đúng! Anh thật là tồi tệ, anh xin lỗi!"

Dù là trai tân, nhưng hắn chợt rõ ràng, ở thời điểm này hắn nên dỗ dành nàng, cũng nên nhận sai!

Ôm nàng 1 hồi, hắn mới tách ra, lúng túng 1 chút lại đưa tay ra nắm lấy bàn tay nàng.

Ấm áp lại mềm mại...

"Tụi mình đi thôi, nhớ theo sát anh nhé!"

"V-Vâng".

Hắn dẫn nàng theo cầu thang đi xuống đến lầu 8, rồi theo cửa gỗ chống cháy đi sang khu nửa chữ V bên phía nhà hắn.

Suốt chặng đường, không có con zombie nào nhảy ra, nên cũng không có cơ hội để hắn trang bức trước mặt giai nhân =]]

Bạn đang đọc Ta Ở Tận Thế Xây Gia Viên sáng tác bởi tazan645
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tazan645
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.