Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thật nhiều thật nhiều tiền

Phiên bản Dịch · 2047 chữ

Lục Viễn đã từng rất tự ti.

Sinh ra ở nông thôn, gia đình đơn thân, rất nghèo, từ nhỏ bị người khác xem thường, bị người xa lánh, bị người cô lập

Như vậy có thể không tự ti sao?

Nhưng con người chính là kỳ quái như vậy, mâu thuẫn như vậy.

Càng là người tự ti thì càng tự ngạo.

Lục Viễn chính là một người mâu thuẫn như thế.

Trong quán cà phê "Gặp em", sau khi trải qua một khoảng lặng, tiếng vỗ tay lập tức vang lên như sấm.

Nhưng không có ai reo hò hay huýt sáo, bầu không khí "Fur Elise" vẫn còn đó cho nên mọi người không đành lòng đánh vỡ sự yên bình này.

Lục Viễn cầm lấy giấy ăn bên cạnh xoa xoa mồ hôi trong tay và trên trán, sau đó cẩn thận từng li từng tí ném giấy ăn vào trong sọt rác, rồi cúi chào mọi người với một tư thế mà hắn tự cho là cực kỳ ưu nhã.

Có lẽ nhờ vào khúc dương cầm này, Lục Viễn cũng không phải rất anh tuấn nhưng trong mắt của Vương Vĩ Tuyết lại lóe ra một tia quang huy rực rỡ.

Vương Vĩ Tuyết cũng bắt đầu vỗ tay.

Bản nhạc này quả thực xứng đáng cô vỗ tay.

Thực ra trong lòng Lục Viễn rất đắc ý, thậm chí có thể nói là mững rỡ tìm không thấy nam bắc.

Nhưng hắn biết mình cũng không thể quá đắc ý, chẳng những không thể quá đắc ý, trái lại còn muốn giả vờ rất bình thường.

Điệu thấp, khiêm tốn tựa như đây chỉ là một chuyện nho nhỏ không có nghĩa gì.

Nếu nói điểm tì vết duy nhất chính là Lục Viễn không mặc áo đuôi tôm nên trông có vẻ hơi lệch tông mốt chút.

Thực ra, Lục Viễn cũng rất hối hận.

Tiệm bán quần áo kia cũng có bán một bộ áo đuôi tôm, mặc dù nhìn hơi lỗi mốt nhưng bề ngoài thật đúng là không tệ.

Đáng tiếc, mình lại chọn âu phục.

Vì sao?

Vì âu phục rẻ hơn một trăm tệ.

Tốt.

Một văn tiền làm khó anh hùng hảo hán!

Bỏ qua chuyện trang bức một bên, hiện tại bày ra trước mặt Lục Viễn là một nan đề cực kỳ bất đắc dĩ và rất khó nói.

Hắn rất thiếu tiền dùng.

"Thêm một bài nữa!"

"Thêm một bài nữa!"

"Chơi bài này một lần nữa đi!"

"Chơi bài này một lần nữa đi!"

"Thêm một bài nữa. "

Tiếng vỗ tay từ từ lắng lại, sau khi tiếng vỗ tay dừng hẳn, không biết ai dẫn đầu thét lên một câu, ngay sau đó toàn bộ quán cà phê trở nên ồn ào.

Thiếu nữ đánh đàn vừa rồi ngẩng đầu nhìn Lục Viễn, rất hy vọng hắn có thể chơi thêm một bản nữa.

Đồng thời, còn có Vương Vĩ Tuyết.

Lục Viễn lại nhìn tất cả mọi người, sau đó lắc đầu.

"Không được, hôm nay tôi còn có việc, hơn nữa, sở trường của tôi cũng không phải là dương cầm." Lục Viễn lộ ra một nụ cười ngây ngô, rất thành thật, rất chân thành.

Lục Viễn cảm thấy lâu lâu lộ ra bản tính chân thành cũng không ảnh hưởng trang bức, thậm chí còn có thể dệt hoa trên gấm một phen.

? ? ?

? ?

Giờ phút này, Vương Vĩ Tuyết hận không thể cởi giày quất thật mạnh vào mặt của Lục Viễn, quất đến mức ngay cả cha mẹ của hắn cũng nhìn không ra.

Sở trường không phải là dương cầm?

Đây là ý gì?

Ngươi mới vừa nói là có ý gì?

Ngươi cảm thấy ta không biết chơi dương cầm à?

Vương Vĩ Tuyết đột nhiên cảm thấy gương mặt của Lục Viễn thật đáng ghét, vốn mới lóe lên một chút quang huy đột nhiên tiêu tán, trở nên xấu xí không chịu nổi.

Sau đó

"Sở trường của anh không phải là dương cầm sao?" Vương Vĩ Tuyết đột nhiên tiến lên trước một bước, nhìn chằm chằm Lục Viễn.

"Ừm, xác thực không quá rành."

"Vậy sở trường của anh là gì!"

"Tôi từng nói rồi, tôi là một biên kịch kiêm đạo diễn!"

Ánh mắt Vương Vĩ Tuyết rất sắc bén, sắc bén đến nổi Lục Viễn vô ý thức muốn lui lại.

Nhưng

Hắn không làm được.

Trước mắt bao người nếu mình lui lại một bước, khí thế trang bức vừa rồi sẽ không còn nữa.

Cho nên, Lục Viễn không thể lui!

Tôn nghiêm để hắn nhất định phải đối mặt với Vương Vĩ Tuyết.

Lục Viễn còn có thể đánh nữa ư?

Có thể đánh!

Ít nhất hắn còn đánh được ba bản nữa!

Nhưng

Hắn cũng chỉ đánh được ba bản nữa mà thôi.

Cũng không thể lấy toàn bộ ra để trang bức?

Chuyện này không thể.

Hơn nữa, hiện tại quan trọng nhất không phải là trang bức, mà là bán kịch bản với một cái giá tốt.

Chủ thứ vẫn là phải rõ ràng.

"À, thế thì bàn chi tiết về việc đầu tư đi." Vương Vĩ Tuyết thu hồi ánh mắt, quay người đi về phía lầu hai.

"Được!" Lục Viễn đi theo sau Vương Vĩ Tuyết lên lầu hai trong ánh mắt tiếc nuối của tất cả mọi người.

Thiếu nữ thấy hai người đều rời đi, đại sảnh trở nên an tĩnh như cũ, thế là vô ý thức ngồi lên ghế bên cạnh đàn dương cầm, đánh bản nhạc "Thiếu nữ sông Nile" mà mình thành thạo nhất. Nhưng bất kể chơi thế nào, cô đều phát hiện giai điệu "Fur Elise" cứ luẩn quẩn trong đầu mình.

Như thể từng cơn sóng tẩy não, từng đợt từng đợt đánh thẳng vào cô để cô không cách nào tập trung.

Không thể tập trung nên giai điệu đánh ra tự nhiên bắt đầu tán loạn.

Thiếu nữ ảo não.

Đương nhiên, Lục Viễn đang uống cà phê trên lầu hai cũng không cảm thấy giai điệu có gì thay đổi.

Hắn cơ bản mặc kệ những thứ này.

Hiện tại hắn rất kích động.

Kịch bản của mình rốt cục có thể lừa gạt được một con dê béo, mình tựa hồ thực sự sắp kiếm được món tiền đầu tiên trong đời.

Điệu thấp, điệu thấp!

Bình tĩnh, bình tĩnh!

Hắn liên tục tự nhắc nhở bản thân.

"Anh cảm thấy để quay bộ phim này cần bao nhiêu tiền?"

"Tự nhiên là càng nhiều càng tốt, chắc chắn sẽ không để cô hối hận."

"Anh có nắm chắc bộ phim của anh có thể bán chạy hoặc không lời không lỗ?"

"Tôi có thể."

"Tôi phải nhắc nhở anh, thị trường phim hiện tại rất tiêu điều, tám mươi phần trăm phim đều là bồi thường tiền."

"Đó là họ, không phải tôi."

"Anh rất có tự tin." Vương Vĩ Tuyết cảm giác trên người Lục Viễn lại lóe ra quang huy!

"Phải."

Tự tin?

Cho tới bây giờ, hai chữ 'tự tin' đều chưa từng tồn tại trên người Lục Viễn.

Vì hắn căn bản không biết giá thị trường và xu hướng phim hiện tại, nếu quả thật muốn nói chuyện, hắn nói nửa vời cũng chưa tới.

Nhưng, Lục Viễn cảm thấy chuyện này không có quan hệ.

Hắn muốn tiền.

Cầm một khoản tiền là được, về phần có bồi thường tiền hay không thì liên quan mẹ gì đến hắn.

Sau khi nghe nói tám mươi phần trăm phim đều bồi thường tiền, trái lại trong lòng hắn cực kỳ an tâm.

Tất cả mọi người đều bồi thường tiền, như vậy tôi cũng bồi thường tiền thì có sao đâu!

Hắn rất yên tâm thoải mái.

Nhưng hắn không thể biểu hiện tâm tình này ra ngoài.

Hơn nữa, hắn còn phải biểu hiện đầy đủ tự tin và cơ trí.

Vương Vĩ Tuyết nhìn chằm chằm hắn.

Hắn cũng nhìn Vương Vĩ Tuyết.

"Một trăm vạn đi, tôi đầu tư một trăm vạn."

"Một trăm vạn" Lục Viễn có chút chấn kinh.

"Ừm, bây giờ tiền tôi có thể dùng không nhiều, chỉ có một trăm vạn." Vương Vĩ Tuyết nhìn ánh mắt ngốc trệ của Lục Viễn, cô còn tưởng rằng mình đầu tư ít, mặt cô nhiễm lên một vệt hồng nhuận nhưng rất nhanh kiên định lại.

Một trăm vạn để quay một phim đúng là quá ít.

Chất lượng quay chụp là một mặt, nhưng tuyên truyền cũng là một mặt khác.

Cả hai đều phải hỗ trợ lẫn nhau, thiếu một thứ cũng không được.

Một trăm vạn

Thật rất khó để quay ra một bộ phim tốt.

Thật đúng là không đủ.

"Tôi hiểu rồi." Ngón tay Lục Viễn còn đang run rẩy.

Lúc đầu hắn chỉ muốn lừa hai mươi vạn hoặc mười vạn thôi.

Không nghĩ tới vậy mà lừa đến một trăm vạn!

Chuyện này hoàn toàn vượt qua dự liệu của hắn.

Sự thật thì từ khi hắn chào đời bây giờ còn chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.

Hắn đột nhiên cảm thấy mình sắp phát tài rồi.

Hắn nhớ tới buổi chiều hôm ấy hắn chạy dưới ánh hoàng hôn.

Đó là khi hắn mất đi thanh xuân.

Về sau hắn có thể lái xe chạy nhanh dưới hoàng hôn mà không cần dùng chân chạy nữa.

Đây chính là thành công!

Giờ phút này hắn rất muốn mắng một câu, chó má thanh xuân.

Nhân sĩ thành công?

Chính là một loại khái niệm như thế.

"Anh chắc mình có thể quay được không?" Vương Vĩ Tuyết đột nhiên hơi bận tâm. "Nếu không, tôi tìm người mượn thêm?"

"Cô tin tưởng tài hoa của tôi không?" Lục Viễn đột nhiên nhìn Vương Vĩ Tuyết.

"? ? ?" Vương Vĩ Tuyết ngây người.

Đây là muốn giở trò gì?

"Một trăm vạn cộng thêm tài hoa của tôi, đủ để quay bộ phim này. Đây là số tài khoảng của tôi." Lục Viễn mỉm cười, dùng tốc độ cực nhanh lấy ra một tấm thẻ ngân hàng nông nghiệp.

Hắn sẽ dát vàng lên mặt!

Hắn đã từng là một kẻ ngu ngơ, thành thật, đúng kiểu lốp xe dự phòng, nói dối một câu cũng sẽ đỏ mặt.

Nhưng từ nay về sau, hắn không còn nữa!

Hắn muốn thay đổi!

Tiếng dương cầm vẫn tiếp tục vang lên dưới lầu.

Những vị khách trong quán cà phê vẫn yên lặng lắng nghe.

Lục Viễn cười rất xán lạn.

Hắn tự nhận nụ cười của mình rất đẹp.

Nhưng cọng rau vướn trong kẽ răng đã bán hắn.

"Hợp đồng đâu?" Vương Vĩ Tuyết nhìn Lục Viễn một chút.

"Hợp đồng?" Lục Viễn hơi bồn chồn.

"Anh gọi đầu tư mà không chuẩn bị hợp đồng sao?"

"Tôi chuẩn bị xong rồi nhưng để ở công ty, hơn nữa hợp đồng rất chi tiết." Lục Viễn lộ ra bộ mặt chân thật đáng tin.

"Cô cho tôi số di động đi, ngày mai tôi mang cho cô?"

"Không cần phiền toái như vậy, tôi đi chung với anh về công ty lấy."

"A? Chuyện này"

"Chẳng lẽ không được sao? Làm người đầu tư, tôi nghĩ mình có tư cách tham quan công ty của anh chứ?" Vương Vĩ Tuyết nhìn Lục Viễn.

Hiện tại, cô cảm thấy có hơi hứng thú với Lục Viễn rồi.

" "

Lục Viễn luống cuống!

Công ty?

Mẹ nó, mình ngay cả cơm đều ăn bên ngoài, công ty đâu ra?

Giờ phút này, Lục Viễn dùng ánh mắt thâm thúy nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài rất nắng...

Hắn nhớ tớ buổi chiều hôm ấy.

Hắn nhớ tới mình mất đi thanh xuân.

Nhớ tới thanh xuân, hắn cũng nhớ tới

Hai đóa hoa(1)

Không!

Người khác là hai đóa hoa, hắn tựa hồ là bị hố hai lần...

Ta tên là Lục Viễn.

Ta nên làm gì đây?

----

(1)两开花 (Lưỡng Khai Hoa) là một câu nói trên mạng của nhóm anti Lục Tiểu Linh Đồng.

Bạn đang đọc Ta Thật Không Muốn Nổi Danh A (Bản Dịch) của Vu Mã Hành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi madknight95
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.