Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tranh thủ thời gian mở công ty

Phiên bản Dịch · 2112 chữ

Mặt trời chiều ngã về tây.

Ráng chiều vàng vọt dần dần tuôn ra phía cuối chân trời.

Lục Viễn lỡ mồm nói dối.

Nói dối công ty đóng cửa, mà mình đã quên chìa khóa trong công ty, cô bé ở quầy thu ngân đã tan tầm về nhà rồi.

Nói xong, hắn nhìn Vương Vĩ Tuyết với ánh mắt rất chân thành.

Đồng thời khi nói dối sắc mặt hắn không đỏ, tim không đập nhanh, thậm chí để hắn sinh ra một loại ảo giác đây là lần đầu tiên trong đời hắn nói dối hoàn mỹ như thế.

Nếu có thể, hắn muốn like cho mình một cái.

Ánh chiều tà rất đẹp.

Vương Vĩ Tuyết cũng nhìn nhằm nhằm Lục Viễn, cũng không nói gì khác, cũng không lộ ra vẻ gì khác, chỉ hờ hững, bình thản nhìn hắn.

Sau đó, hai người cứ giữ nguyên trạng thái này rất lâu.

Không biết qua bao lâu, đôi mắt Vương Vĩ Tuyết hiện lên một tia thâm ý, đồng thời khóe miệng hơi lộ ra một đường cong.

Thực tình kỹ thuật gạt người của Lục Viễn không được.

Vương Vĩ Tuyết tự nhiên biết Lục Viễn đang nói dối.

Nhưng cô không vạch trần.

Cô quay đầu nhìn mặt trời sắp lặn xuống núi.

Người thanh niên này rất quật cường, ít nhất cho tới bây giờ Vương Vĩ Tuyết chừng từng đụng phải người nào quật cường như thế.

Cô đột nhiên có phần chờ mong ngày mai người thanh niên này rốt cục sẽ mang lại cho cô ngạc nhiên và vui mừng như thế nào.

"Tốt, chín giờ ngày mai, anh gọi cho tôi."

Vương Vĩ Tuyết đứng lên để lại số điện thoại rồi nghênh ngang rời đi.

Lục Viễn nhìn bóng lưng Vương Vĩ Tuyết mới thở phào một hơi, sau đó lưu lại trong điện thoại di động.

Tiếng xe Lamborghini vang lên ngoài phòng, chờ tiếng xe từ từ xa dần, lúc này Lục Viễn mới uống xong cà phê, sau đó rảo bước mà hắn tự nhận là rất khí chất đi xuống lầu hai.

Lúc đầu hắn chuẩn bị rời đi nhưng nhìn thoáng qua quầy thu ngân bên cạnh thì đột nhiên ngừng lại.

Trong tích tắc, hơi thở của hắn ngừng lại.

Hắn nhớ tới khi Vương Vĩ Tuyết đi về dường như cũng chưa trả tiền!

Đúng, quả thực chưa trả!

Vấn đề này không phải chuyện đùa.

Cà phê Lam Sơn ba trăm tệ một ly, cà phê Xạ Hương sáu trăm tệ một ly, hơn nữa cộng thêm một ít điểm tâm ngọt, tổng cổng là một nghìn hai...

Một nghìn hai trăm tệ!

Đây là một con số làm cho người ta hãi hùng khiếp vía cỡ nào!

Lục Viễn tin tưởng nếu mình bị bệnh tim, phỏng chừng giờ này cũng ngủm củ tỏi luôn rồi.

Quả nhiên, phụ nữ càng xinh đẹp càng biết nối dối?

Đã nói mời mình uống cà phê rồi mà?

Thế nào lại nuốt lời!

Lục Viễn cảm giác mình bị lừa một vố!

Vương Vĩ Tuyết không tính tiền, thành thử hắn nhất định phải trả.

Nhưng mà...

"Anh có cần giúp đỡ gì không ạ?" Cô bé ở quầy thu ngân chứng kiến Lục Viễn hơi chần chừ, vì vậy khẽ mỉm cười nhẹ giọng hỏi thăm một câu.

Cô có ấn tượng rất tốt với Lục Viễn.

Dù sao bản nhạc “Fur Elise” khiến cho trái tim cô đập thình thịch liên hồi.

Âm nhạc có thể thay đổi cách nhìn của một người về người khác đấy, ít nhât là trong mắt của cô, Lục Viễn cũng là một chàng trai hào hoa phong nhã.

"Tính tiền đi!" Ba chữ này gần như bị hắn cắn răng nặn ra, hắn rất khó chịu.

Nếu có thể, hắn rất muốn khóc một trận thỏa thích.

Nhưng hắn không thể biểu hiện khó chịu được, trái lại còn phải tỏ ra ưu nhã!

Hắn cuối cùng vẫn lấy ra thẻ tính dụng từ trong ví, hơn nữa khi trả tiền còn phải bắt chước dáng vẻ của nhân vật nam chính trong mấy bộ phim hạng 3.

Hắn dự định tiêu một nghìn hai trăm tệ này bằng thẻ tín dụng.

Dù sao tháng sau cũng có thể mượn thêm được mà.

"Tính tiền?" Cô bé quầy thu ngân nhìn thoáng Lục Viễn một cái.

“Ừm!” Lục Viễn gật đầu, “quẹt thẻ đi”

“Anh không cần trả tiền đâu ạ!”

"Không cần?"

“Đúng, không cần.”

"Vì sao?"

“Có người đã giúp anh thanh toán rồi, hơn nữa còn để lại số điện thoại. Người đó bảo nếu anh rảnh, hy vọng anh liên hệ hắn.” Cô bé lấy ra một tờ giấy đưa cho Lục Viễn.

"? ? ?" Lục Viễn nhận tờ giấy, nhìn dãy số di động dài ngoằn trên đó.

Liên hệ hắn?

Chẳng lẽ là người môi giới?

Đây là ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong óc Lục Viễn...

... ... ... ... ... ...

Mùa hè ban đêm rất náo nhiệt.

Ánh trăng treo trên cao bầu trời, sáng rõ vành vạnh.

Tiếng nhạc xập xình phát ra từ quán bar và các quán nhậu ven đường, vô số ca sĩ tự do miệt mài mưu sinh với hy vọng vào một ngày mai tươi sáng hơn.

Họ đều là kẻ có ước mơ và hoài bão.

Lục Viễn cũng có ước mơ.

Nhưng ước mơ của Lục Viễn…

Rất giơn giản, hắn muốn mỗi ngày đều có thể ngủ đến trưa, không cần lo cơm áo gạo tiền.

Được rồi.

Đại khái là như thế,

Điều này có thể tính ước mơ không?

Có lẽ có thể tính.

Dù sao Lục Viễn nằm mơ cũng muốn.

Lục Viễn đút hai tay vào túi quần, lững thững dạo trên phố, nhìn như bình tĩnh nhưng thực tế sâu trong lòng hắn đang lo lắng.

Hắn rất cần một trăm vặn của Vương Vĩ Tuyết.

Một trăm vạn này rất quan trọng với hắn.

Đây là số tiền đầu tiên hắn kiếm được sau khi xuyên việt.

Thậm chí có thể nói đây là số tiền thay đổi vận mệnh của hắn.

Lục Viễn dùng hai mươi tệ cuối cùng mua một bao Hồng Lan, rồi ngồi xổm trước ngã tư đường nuốt mây nhả khói.

Lục Viễn cảm thấy mình rất cô độc.

Chỉ có thuốc lá mới làm vơi bớt nỗi cô độc này.

Không biết có phải do bao Hồng Lan này là hàng dỏm hay không, Lục Viễn phát hiện càng hút càng thấy đắng chát, hơn nữa còn rất dễ sặc!

Hoàn toàn không có cảm giác thoải mái như khi hút trước đây.

Chẳng lẽ mình mua nhầm hàng giả?

Lục Viễn lắc đầu, cảm thấy chán nản vô cớ.

Hắn cảm thấy cuộc sống đã xui xẻo thì uống nước cũng lạnh kẽ răng.

Giờ mình đi đâu tìm công ty đây?

Nếu không, gọi điện thoại nói thật với Vương Vĩ Tuyết, thừa nhận mình không có công ty điện ảnh nào cả, thực ra mình là một kẻ lừa đảo?

Hơn nữa nhìn biểu lộ và lời nói của Vương Vĩ Tuyết, có lẽ cô ấy cũng đã nghi ngờ mình rồi. Nếu mình thẳng thắn thừa nhận, chắc sẽ không ảnh hưởng gì đâu…

Do dự rất lâu, Lục Viễn bóp tắt mẩu thuốc rồi đứng dậy.

Không thể thừa nhận, nếu không, chẳng phải cố gắng trước kia đều là uổng phí?

Đã nói phải thay đổi rồi mà!

Có chết cũng không thừa nhận!

Hắn phát hiện mình đã bước lên con đường không lối về, lời nói dối cũng đã nói ra rồi, hiện tại thừa nhận thực sự rất mất mặt!

Lục Viễn không cam lòng.

‘Trang bức’ là một thói quen.

Hắn phát hiện mình dường như đã thay đổi rồi...

Hắn hẹn Vương Vĩ Tuyết 9 giờ sáng mai, từ giờ đến lúc đó còn tầm mười tiếng nữa.

Mình có thể làm gì trong vòng mười tiếng?

Mẹ kiếp!

Lục Viễn lại lấy ra thẻ tín dụng, cắn răng đi về phía cuối con đường hướng đông.

Cuối góc phố hẻo lánh này có một căn nhà cho thuê, trên cửa dán mấy chữ "Cho thuê nhà mặt tiền" rất to.

Nhà mặt tiền?

Khi Lục Viễn nhìn những chữ này thì chỉ biết im lặng, cảm giác vô cùng châm chọc.

Chẳng qua, nơi tốt đều có người thuê rồi, hơn nữa giá cả vô cùng đắt đỏ, một thằng nhà nghèo như mình vốn không thuê nổi.

Về phần ‘nhà mặt tiền’ này lúc trước là một văn phòng kinh doanh, bên trong vẫn còn mấy dàn máy vi tính khá cũ kỹ và bụi bặm, mình thuê rồi dọn dẹp một chút, cũng miễn cưỡng ra dáng một văn phòng.

Hắn lấy điện thoại liện hệ với chủ nhà. Không lâu sau đó, chủ nhà vui vẻ nhìn một tháng tiền nhà mới được chuyển vào tài khoản, mặt mày rạng rỡ như nở hoa, lúc về còn loáng thoáng nghe được tiếng huýt sáo.

Căn nhà một vạn năm không ai thuê này rốt cuộc có người thuê rồi, tuy rằng chỉ có một tháng, nhưng đối với chủ thuê nhà mà nói cũng coi như là một chuyện tốt.

Ba nghìn tệ đấy!

Một tháng ba nghìn tệ, hơn nữa đây chỉ là tiền thuê nhà, không bao gồm tiền sữa chữa gì cả, chỉ thuê một tháng, một tháng sau không được mang đi bất kỳ vật gì!

Buôn bán kiểu này ai mà làm!

Dù sao căn nhà này nửa năm không ai thuê rồi.

Sau khi chủ nhà rời đi, Lục Viễn đi tới công ty quảng cáo kế bên, dùng giá rẻ nhất làm một tấm bảng quảng cáo "Viễn Trình ảnh nghiệp “ treo bên ngoài, tiện thể download một bản hợp đồng mẫu trên mạng. Hắn đọc lướt qua cảm thấy không có vấn đề gì lớn, bèn kẹp vào tệp hồ sơ đặt trong ngăn kéo.

Làm xong đâu đấy cũng đã hơn nửa đêm, trời sắp sáng rồi.

Ánh trăng dần dần di lệch về phía đông.

Mắt thấy mấy giờ nữa trời sẽ sáng.

Lục Viễn nhìn đã xài gần bốn nghìn tệ thẻ tín dụng, trong lòng đau như dao cắt.

Hắn dõi mắt ra ngoài con phố xa xăm.

Đằng xa vốn có tiếng nhạc ầm ĩ từ các quán bar, dần dần bắt đầu yên tĩnh lại.

Đêm, yên tĩnh.

Châm một điếu Hồng Lan cuối cùng, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng về cái gọi là ‘công ty’, đột nhiên cảm thấy hiu quạnh như câu thơ

Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn; Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn.

(Gió thổi hiu hắt, nước sông Dịch lạnh; Tráng sĩ một khi ra đi, sẽ không trở về nữa.)

Hoa vốn gốc rốt cuộc làm ra cái công ty!

Công ty có rồi, bây giờ cần nhân viên công tác.

Một cái công ty cũng không thể chỉ có một mình ông chủ?

Nhưng, kiếm nhân viên ở đâu bây giờ? Chẳng lẽ lại lừa người tới?

Cuối cùng, ánh mắt Lục Viễn nhìn về phía đoàn làm phim Đô Thành. Hôm nay, đoàn phim này dường như muốn quay một cảnh ban đêm.

Vô số diễn viên quần chúng đứng trong ngóng tới phiên mình diễn.

Họ mong chờ một đêm thành danh!

Họ mong chờ thành công!

Họ mong chờ trở nên nổi bậc!

Lục Viễn đột nhiên nảy ra một ý hay.

... ... ... ... ...

"Mỹ nữ, cô muốn trở thành đại minh tinh không?"

"? ? ?"

"Xin chào, tôi là đạo diễn, trong tay tôi đang có một kịch bản rất tốt, nhưng hiện tại tôi thiếu diễn viên phù hợp. À, đúng rồi, tôi có một công ty ở Hoành Điếm, nó cũng gần đây thôi. Nếu cô có hứng thú, chúng ta có thể tâm sự…

"? ?"

Là như vậy, tôi cảm thấy cô rất phù hợp với nhân vật trong kịch bản của tôi đấy. Tôi đã quan sát cô từ chiều đến giờ, trong tất cả diễn viên quần chúng chỉ có mình cô có loại khí chất này. Chà chà, cũng không biết cô diễn thế nào, cho nên tôi muốn xem cô diễn thử. Kỳ thực tôi muốn hiểu cô sâu sắc hơn, dù sao mỗi người đều có tố chất của riêng mình…

"Bớ người ta! Lừa đảo! Lừa đảo!”

“Mẹ nó! Tôi không phải lừa đảo!”

Bạn đang đọc Ta Thật Không Muốn Nổi Danh A (Bản Dịch) của Vu Mã Hành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi madknight95
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.