Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô giúp tôi đi mua bao thuốc lá

Phiên bản Dịch · 2571 chữ

Lục Viễn bị lừa.

Giờ phút này, hắn nhớ tới thuở nhỏ bị bé gái kia lừa mất kẹo.

Năm đó.

Bé gái ấy hồn nhiên ngây thơ, hắn cũng hồn nhiên ngây thơ.

Sau đó, trong trí nhớ của mình, hắn bị lừa mất kẹo, trơ mắt nhìn bé gái ấy nghênh ngang rời đi.

Chuyện này đả kích hắn rất sâu sắc.

Sau khi trưởng thành, Lục Viễn lập chí trở thành một kẻ lừa đảo nói năng ngọt xớt.

Đặc biệt sau khi xuyên việt, tâm tình này càng thêm mãnh liệt, hắn cố gắng thay đổi về phương diện tích cực này.

Hùng tâm tráng chí là có.

Mài đao xoèn xoẹt cũng là có.

Song, trận chiến đầu tiên đã 'chiết kích trầm sa' [1] chết ở nửa đường.

([1] Được lấy từ trong câu 'chiết kích trầm sa thiết vị tiêu' của bài Xích Bích Hoài Cổ - Đỗ Mục, nghĩa là mũi kích gãy nằm trong cát)

Chẳng lẽ tiếp theo là mai danh ẩn tích?

Có lẽ đây sẽ trở thành vết nhơ trong đời Lục Viễn.

Vết nhơ không thể rửa sạch.

"Thế nào? Ngạc nhiên chưa? Duyên phận thực sự là thứ rất kỳ diệu, anh cảm thấy thế nào? Lục Viễn ca ca?" An Hiểu nhìn Lục Viễn. Ánh mắt của cô tràn đầy chờ mong, tràn đầy trêu chọc và vui vẻ, bầu không khí trong phòng cũng trở nên nhẹ nhõm mà vui sướng.

"..."

Lục Viễn cảm thấy hơi buồn bực, hắn muốn ra ngoài hít thở không khí. Ngoài phòng nổi lên một cơn gió. Cơn gió thổi mấy lon nước uống bên đường kêu loảng xoảng. Ánh mắt Lục Viễn chú ý ở cái bảng "Viễn Trình" ngoài phòng sắp rơi xuống. Đó cũng chẳng phải là điềm lành gì.

"Lục Viễn, anh không thể làm kẻ lừa đảo được đâu. Thật đấy, nếu anh nói mình có chút tài năng, tôi vẫn tin tưởng, nhưng những thứ...Ví dụ như cái công ty này của anh, vừa nhìn là biết mới thuê rồi, máy vi tính, bàn làm việc còn bám đầy bụi bặm, chữ viết trên tường, khung cửa và cả mớ tư liệu lộn xộn trên bàn nữa. ..Tất cả đều quá giả." Vương Vĩ Tuyết thờ ơ nhìn Lục Viễn. Cô thao thao bất tuyệt chỉ ra tất cả điểm sơ hở mình thấy.

Tất cả đều biểu thị Lục Viễn đang nói láo.

Dường như trừ Lục Viễn là thật, còn lại đều là giả.

Lục Viễn không đối mặt với Vương Vĩ Tuyết.

Hắn chột dạ.

Hắn muốn cúi đầu xuống.

Sau khi tất cả ngụy trang bị xé nát, Lục Viễn còn thừa lại cái gì đâu?

Thật ra Vương Vĩ Tuyết vẫn luôn 'so găng' với Lục Viễn, cô vạch trần rất nhiều lổ thủng trong công ty hắn là vì muốn áp xuống toàn bộ khí diễm của hắn, sau đó cô chiếm quyền chủ đạo.

Vương Vĩ Tuyết vẫn có chút khí thế.

Cô từng bước ép sát.

Cỗ khí thế này ép Lục Viễn đến góc tường, thậm chí suýt chút nữa để hắn hoàn toàn buông xuôi đầu hàng.

Toàn bộ đều để Lục Viễn cảm nhận được mùi vị khuất phục.

Song, khi Lục Viễn sắp cúi đầu xuống, hắn đột nhiên tới ca khúc "Quật Cường"

*Tôi và sự quật cường đầy kiêu ngạo của mình

Trong gió tôi cất cao tiếng hát

Lần này hãy để tôi được điên cuồng vì chính mình

Chỉ lần này thôi

Tôi và sự quật cường của mình!*

Lục Viễn như thể hồ quán đỉnh [2].

[2] Thể hồ quán đỉnh: Phật Giáo truyền thụ trí tuệ, khiến người ta hoàn toàn giác ngộ, ví von như nghe xong ý kiến uyên bác cao siêu khiến cho ta nhận được gợi ý rất lớn.

Thừa nhận sai lầm cũng được.

Thừa nhận mình lừa người cũng được.

Thừa nhận mình nói láo cũng được.

Song, đã quyết định muốn thay đổi bản thân, như vậy không thể bỏ dở nửa chừng.

Cuộc sống cần có ý nghĩa nghi thức.

Thay đổi cũng cần kiên trì.

"Văn phòng này trước kia dùng làm gì không quan trọng, quan trọng tương lai nó dùng làm gì, trong tay của ai!"

“Vậy anh cảm thấy cái công ty bao da này của anh có thể đi bao xa?” Vương Vĩ Tuyết rất kinh ngạc khi nghe Lục Viễn nói.

“Bỉ ngạn xa xôi”

Ánh nắng sáng sớm vô cùng tươi đẹp.

Trong sự tươi đẹp này xen lẫn chút ấm áp.

Sau tuyệt cảnh chính là bộc phát, sau áp bách cũng là bộc phát.

Trong cuộc 'so găng' cảm xúc ngắn ngủi này, Lục Viễn đột nhiên ngẩng đầu lên, lòng tự tin lúc đầu sắp sụp đổ, vỡ nát tự lại ngưng tụ với nhau dường như đang thay đổi.

Thậm chí toả ra tân sinh!

Lúc nói những lời này

Ánh mắt của hắn nóng bỏng, khóe miệng hơi giương lên tựa như cảnh tượng khi hắn tấu ca khúc "Fur Elise" đó.

Giả vờ ưu nhã, giả vờ cao thượng, giả vờ kiêu ngạo.

Hắn muốn trang bức.

Đàn ông có thể nghèo, có thể không có tiền, có thể không có quyền, nhưng không thể không trang bức!

Một câu, một chữ, con mẹ nó đều phải trang bức!

Giờ phút này, Lục Viễn quá chú tâm vùi đầu vào sự nghiệp trang bức này.

Thậm chí hắn cảm thấy coi như thất bại cũng không sao.

Ít nhất, hắn đã trang bức!

Hơn nữa, còn dốc lòng trang bức!

“..."

Vương Vĩ Tuyết há to miệng, đột nhiên bị cỗ khí thế bất ngờ này Lục Viễn làm cho kinh hãi. Sau một lát, cô lắc đầu.

Mặc dù lời nói của Lục Viễn rất buồn cười, nhưng cô phát hiện mình cười không nổi.

Chẳng những cười không nổi, thậm chí thế mà sinh ra một cảm giác tin phục kỳ lạ.

Rất hài hước không phải sao?

“Hợp đồng đâu?”

“Ở chỗ này đây.” An Hiểu đưa hợp đồng đã in sẵn cho Vương Vĩ Tuyết.

"Anh dự định quay thế nào? Hay anh có sắp xếp nào khác không?" Vương Vĩ Tuyết nhận hợp đồng, đọc thoáng qua rồi nhìn về phía Lục Viễn, lần này cô là rất chân thành hỏi thăm hắn.

"Tiền chưa chuyển vào tài khoản, tôi sẽ không tiết lộ bất kỳ tin tức nào, bởi vì bây giờ cô còn chưa phải là nhà đầu tư, đây là bí mật của công ty tôi." Lục Viễn ngồi trên ghế dựa, nhìn Vương Vĩ Tuyết.

"Số tài khoản đâu?"

"Trên hợp đồng có viết."

“Nha.”

Vương Vĩ Tuyết gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra nhắn một tin nhắn.

"Tôi đã gọi người chuyển tiền." Vương Vĩ Tuyết ngồi đối diện Lục Viễn, cầm bút ký xuống hợp đồng rồi đưa nó cho Lục Viễn.

“Ừm.”

Lục Viễn thấy vấn đề tiếp theo không lớn, cũng đặt bút ký xuống.

Nghi thức ký kết coi như hoàn thành.

Sau đó trong điện thoại di động của hắn xuất hiện tin nhắn thông báo chuyển khoản thành công.

Lục Viễn nhìn con số trước mắt, trong lòng hơi kinh ngạ nhưng trên mặt vẫn giữ nét bình tĩnh như cũ.

Diễn phải diễn cho tới.

"Hai tháng sau, tôi muốn xem phim mẫu." Vương Vĩ Tuyết chú ý tới ngón út của hắn hơi run rẩy, sau đó hơi hiểu rõ.

"Được!" Lục Viễn ký xong thì cẩn thận từng ly từng tí cất kỹ hợp đồng, trong lòng nổi lên sóng lớn ngập trời, nhưng ánh mắt vẫn bình thản như cũ.

Bình tĩnh, khiếm tốn, nho nhã lễ độ.

Lục Viễn cảm thấy đây mới là thân sĩ trong suy nghĩ của mình.

Suy nghĩ và bề ngoài không đồng nhất mới thực sự là lừa đảo.

"Em chuẩn bị ra solo?"

"Ừm, em không hợp với mấy người trong nhóm, luôn cảm thấy hơi ngăn cách, ý nghĩ của mỗi người không giống nhau."

"Sau khi ra solo, em chuẩn bị phát triển theo hướng nào?"

"Chắc là ca hát, em thích ca hát, có lẽ tương lai sẽ đóng phim."

"Album đầu tiên khi ra solo rất quan trọng đó."

"Ừm, cho nên ngày mai em sẽ bay đến Thành Đô bái phỏng Lâm Ngữ tiền bối, nếu may mắn có lẽ sẽ được viết bài hát."

"Mấy năm nay có rất nhiều người tìm Lâm Ngữ tiền bối, nhưng cuối cùng đều thất bại, Lâm Ngữ tiền bối cũng không phải dễ dàng thuyết phục như thế."

"Nhưng chung quy vẫn phải thử một lần không phải sao?"

"Ừm, đúng vậy."

Sau khi ký xong hợp đồng, Lục Viễn tưởng rằng hai người Vương Vĩ Tuyết và An Hiểu sẽ rời đi. Hắn còn tính chờ hai cô nàng này đi rồi sẽ lập tức chạy tới ngân hàng nhìn xem một trăm vạn rốt cục có phải là thật hay không. Nếu là thật, hắn sẽ rút trước mười vạn.

Đời này..khụ.. hai đời hắn chưa từng biết cảm giác cầm mười vạn trên tay là như thế nào.

Nào ngờ hai cô nàng này cũng chẳng hề có ý rời đi, trái lại, ngồi mọc rễ chỗ này 'buôn dưa lê'.

Lục Viễn đành đi pha một bình phổ nhị, rồi rót cho mỗi cô một chén.

Hai người cứ như vậy vừa uống trà vừa trò chuyện cho tới giữa trưa.

Chủ đề xoay quanh một ít chuyện trong ngành giải trí.

Lục Viễn không chỉ đói bụng, mà còn hơi buồn ngủ.

Nhưng hai người không có ý đi, hắn cũng không thể đi.

Đây là lễ phép.

Cho nên hắn chỉ có thể ngồi một bên chờ đợi.

"Lục Viễn, tôi nghe Vĩ Tuyết tỷ nói anh phổ nhạc dương cầm rất giỏi, anh giúp tôi soạn một khúc dương cầm trong album mới được không? Anh phổ nhạc, Vĩ Tuyết tỷ đánh đàn."

Trò chuyện một chút, An Hiểu đột nhiên hai tay chống cằm nhìn Lục Viễn.

Gò má của cô hơi ửng đỏ, mịn màng như thể bóp ra cả nước.

Cô rất vui vẻ.

Cô chưa từng nghe bản nhạc dương cầm Fur Elise này.

Nhưng cô nghe hôm qua Vương Vĩ Tuyết đánh giá Lục Viễn.

Đó chính là

Tác phẩm của thiên tài!

“Không được, thật ra sở trưởng của tôi không phải là phổ nhạc.” Lục Viễn trầm ngâm nửa ngày, sau đó lắc đầu.

Hắn rốt cục nói thật.

Có một số việc có thể trang bức

Có một số việc không thể trang bức.

Với công phu mèo ba chân của mình

Không thể làm càn rỡ.

Rất dễ dàng sẽ bị lọt hố.

Chuyện này mà trang bức thất bại sẽ rất khó kết thúc.

"Anh không phải là người khiêm tốn, cho nên đừng vịnh cái cớ này làm cho người khác buồn nôn." Đôi mắt đẹp của Vương Vĩ Tuyết nhìn chằm chằm Lục Viễn.

"Tôi nói dói các cô không tin, tôi nói thật các cô cũng không tin." Lục Viễn cảm khái từ tận đáy lòng.

"Fur Elise là do anh sáng tác?"

"Ừ." Lục Viễn gật đầu.

Mặc dù rất dối trá, nhưng hắn vẫn gật đầu.

Đương nhiên ở trong lòng, hắn cũng đã xin lỗi Beethovoven n lần, cũng phê bình bản thân n lần.

"Anh biết vì sao tôi dễ dàng chuyển cho anh một trăm vạn vậy không?"

"Kịch bản tốt?"

"Dĩ nhiên không phải, coi như kịch bản tốt, chúng ta cũng không phải rất thân. Mặc dù tôi không thiếu một trăm vạn này, nhưng sẽ không tùy tiện đưa như vậy. Hơn nữa, tôi đã điều tra lý lịch của anh, về phần bằng tốt nghiệp đạo diễn của anh là thật hay giả, anh cũng tự biết rồi."

"Vậy thì vì cái gì?" Lục Viễn nheo mắt lại.

Trong khóe mắt của hắn lóe ra những tia nguy hiểm.

Hắn sẽ không thừa nhận bất kỳ thứ gì.

Hắn có sự kiên trì của mình

Coi như người khác cho hắn là giải, hắn cũng không thể nói mình là giả.

"Bản nhạc Fur Elise đâu chỉ có giá một trăm vạn?" Vương Vĩ Tuyết hơi run mình, thở dài một tiếng.

“Ừm?” Lục Viễn đột nhiên trầm mặc.

Fur Elise thực sự đáng sợ, cũng quá kinh điển.

Bất kể ở thế giới nào cũng không thể ma diệt được lực lượng của nó.

Hắn có thể đạo nhạc.

Nhưng hắn không thể phủ nhận.

Cho nên hắn lựa chọn im lặng.

"Nếu anh thực sự soạn ra nó, tôi rất tin tưởng tài năng của anh." Vương Vĩ Tuyết chăm chú nhìn Lục Viễn. "Cho nên anh có thể giúp An Hiểu được chứ? Tương lai chúng ta cũng có thể giúp anh, ở thế giới này, phía trên có thêm mấy người hỗ trợ không phải tốt hơn sao?"

“Đúng vậy, Lục Viễn ca ca anh giúp tôi một chút thôi, nha nha nha” An Hiểu tỏ ra nũng nịu.

Thậm chí cô đưa tay kéo ông tay áo của Lục Viễn.

“Sao có cảm giác đây giống một cuộc giao dịch?” Lục Viễn nhìn về phía nơi khác, vô ý thức rút tay trở về.

Hắn có một loại cảm giác tựa như đang rơi vào vũng bùn, càng lúc chìm càng sâu.

"Đúng, anh có thể hình dung như thế, đây chính là một cuộc giao dịch." Vương Vĩ Tuyết nở nụ cười, lần này cười rất xán lạn.

Cô cảm thấy hai lần ;so găng' trước đó với Lục Viễn đều rơi vào thế yêu, nhưng lần này dường như đã chiếm ưu thế.

Ánh nắng vừa khéo rất đẹp, cũng rất chói chang.

Tất cả mọi người rất tốt.

"Tôi có thể giúp cô phổ nhạc, thậm chí có thể giúp cô viết một bài hát chủ đạo. Hơn nữa, tôi có thể cam đoan là một bài hát tốt để cô không cần nhờ người khác, có lẽ còn có khả năng rất cao sẽ thành hit!"

"Anh tự tin như vậy?" An Hiểu dừng làm nũng lại, bắt đầu nghi ngờ.

"Cô ra ngoài mua giúp tôi một bao thuốc, đừng bảo cô làm không được, tôi vẫn có tự tin để cô giúp tôi mua thuốc."

"Cái gì? Ý của anh là gì, sai tôi đi mua thuốc?" An Hiểu sững sờ, gương mặt xinh đẹp toát lên vẻ khó tin.

Chuyện này đột nhiên thay đổi có chút lớn à.

"Tôi muốn Hồng Lan tám tệ!"

"Anh! Anh quá phận!" An Hiểu bỗng nhiên đứng lên.

"Cô có quyền không đi, tôi cũng có quyền không viết. Đây là đánh cược, cho nên cô cược không?" Lục Viễn nói như đinh đóng cột.

Hơn nữa, hắn còn rất phách lối mà nhìn Vương Vĩ Tuyết.

"Tôi có chết cũng không mua giúp thuốc lá cho bất kỳ kẻ nào." An Hiểu vô cùng quật cường.

"Ha ha, tùy cô. Ừ, đúng rồi, nếu cô có đi mua thì nhân tiện mua luôn một ít đồ ăn, tôi đói bụng." Lục Viễn cười nhạt một tiếng.

“Cái gì! Anh nói cái gì!”

Bạn đang đọc Ta Thật Không Muốn Nổi Danh A (Bản Dịch) của Vu Mã Hành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi madknight95
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.