Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lễ tân của anh là nữ ca sĩ thần tượng đang hot??

Phiên bản Dịch · 2273 chữ

Cuộc sống không thể luôn luôn thành công.

Cuộc sống cũng có lúc thất bại.

Lục Viễn thất bại dường như cũng hợp tình hợp lý.

Tại sao không ai tin tưởng mình chứ?

Lục Viễn cảm thấy hơi phiền muộn.

Lục Viễn đánh giá cao khả năng lừa gạt của mình, cũng đánh giá thấp trí thông minh của những nữ diễn viên quần chúng ở Hoành Điếm này.

Dù sao, xã hội bây giờ những cô gái thực sự ngây thơ rất ít.

Cho nên Lục Viễn suýt chút nữa bị coi là lừa đảo, phải lên phường ngồi uống trà rồi.

Theo tiếng gà gáy râm ran vang vọng, phía chân trời dần dần nổi lên một vệt sáng bàng bạc, những tia nắng đầu tiên lặng lẽ chiếu rọi vùng trời này.

Hắn vô ý thức rút thêm một điếu Hồng Lan nữa nhưng lại phát hiện đã hút điếu cuối cùng mất rồi.

Không có "Hồng lan" làm bạn, Lục Viễn dần dần uể oải, ngày càng chán nản, chỉ có thể quay đầu nhìn xem sắc trời.

Thời gian không đợi người.

Dựa theo hứa hẹn, hai giờ nữa Vương Vĩ Tuyết sẽ tới.

Cho nên, Lục Viễn chỉ có hai giờ.

"Thử lại một lần cuối cùng đi!"

Lục Viễn nhìn một cô gái mảnh khảnh đội mũ đang chậm rãi đi về phía mình, hắn sửa sang lại quần áo, rồi cầm lên tờ danh thiếp hầu như đã sắp dúm dó lại, niềm nở chạy đến ngênh đón.

.. .

Khi cô gái cởi chiếc mũ xuống, Lục Viễn dường như cảm thấy thiếu nữ này trông rất quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra.

Cô gái lấy mũ xuống chốc lát tựa hồ có chút khẩn trương nhưng thấy ánh mắt Lục Viễn rất thanh tịnh như thể không biết gì cả, cô thoáng thở phào một hơi, cảm giác khẩn trương cũng không còn nữa.

Vận khí cứt chó của Lục Viễn coi như không tệ.

Cô gái này rất đẹp, hơn nữa còn là kiểu thanh thuần ngây thơ, trên người cô loáng thoáng tỏa ra mùi hoa lan.

Nhìn rất hồn nhiên đến nổi hắn cảm thấy cô bé này có lẽ vừa mới bước chân vào cánh cổng đại học.

Rất có khí chất.

Nhưng hắn không bị khí chất của cô bé hấp dẫn.

Hiện giờ trong đầu hắn chỉ có một trăm vạn!

Lục Viễn bắt đầu ước mơ.

Nếu thành công, hắn có thể nở mày nở mặt.

Có cô gái xinh đẹp như thế, tại sao lại không nở mày nở mặt chứ?

Coi như trước mặt Vương Vĩ Tuyết, hắn cũng có thể ưỡn ngực ngẩng đầu rồi!

Người khác có thư ký, ta cũng có

Không phải đạo lý này sao!

Hắn nhìn thấy một trăm vạn dường như đang vẫy gọi hắn, nó từ từ mọc cánh bay về phía hắn.

Hắn đưa danh thiếp của mình cho thiếu nữ, rồi tự giới thiệu.

"Anh tên là Lục Viễn? giám đốc của công ty Viễn Trình?" Ánh mắt của thiếu nữ hơi sáng lên, lông mày khẽ run rẩy, sâu trong đôi mắt đẹp dường như lóe lên một tia sáng kỳ lạ, nhưng sau đó tia sáng này biến mất.

Cô tựa như đang kìm nén gì đó.

"Vâng!" Lục Viễn trịnh trọng gật đầu, hắn giả vờ rất chuyên nghiệp.

"Tôi không có bất kỳ hứng thú gì với kịch bản của anh, cũng không muốn thử vai diễn của anh."

Nghe câu nói này, cảm giác lâng lâng trong lòng Lục Viễn đột nhiên quét sạch sành sanh, hắn như rơi xuống đáy vực.

Hắn thấy thất vọng.

Chẳng lẽ lại thất bại?

"Trông anh có vẻ đang gặp khó khăn, tôi có thể giúp anh, chẳng qua tôi chỉ có một yêu cầu."

"Yêu cầu gì?" Lục Viễn nhìn thiếu nữ, chung quy hơi tháo ngụy trang xuống một chút.

Quyền chủ động dễ như trở bàn tay chạy qua bên người thiếu nữ.

Thời gian không đợi người.

Thật sự nếu không bắt lấy cô gái này, như vậy chờ nữa rau cúc vàng liền muốn lạnh.

Mặc dù ánh mắt của thiếu nữ có phần tương tự Vương Vĩ Tuyết như thể xem thấu tất cả.

Nhưng

Lục Viễn mặc kệ.

Hắn không tâm tư đi quản.

"Anh giúp tôi xách một ít hành lý, hành lý của tôi để bên kia. Tôi muốn để hành lý của mình ở công ty anh mấy ngày, được không?"

"Tốt, không có vấn đề."

"Đồng ý?"

"Ừm."

"Tốt, vậy tôi cũng đồng ý giúp anh, giúp anh làm tiếp tân hay thư ký cũng được."

Thiếu nữ cười.

Cười rất xán lạn.

Vẫn trông thanh thuần như vậy, vẫn ngây thơ như vậy, vẫn khiến người ta không chút nào đề phòng như vậy.

Lục Viễn gật đầu.

Giờ phút này tâm tình của hắn giống như đang ngồi cáp treo.

Một hồi đi lên, một hồi xuống dưới.

Thay đổi rất nhanh, hết sức kích thích!

Cái giá phải trả chỉ xách một ít hành lý mà thôi, cũng không có cái gì quá đắt đỏ.

Tảng đá trong lòng Lục Viễn rơi xuống.

Lục Viễn đi theo thiếu nữ đến một chiếc xe cách đó không xa, nhưng khi chân chính thấy một chồng vali rất lớn, hắn phát hiện chân mình hơi run rẩy, tự nhiên cảm thấy hơi say sẫm mặt mày.

Đây là 'một ít' hành lý mà cô nói?

Mỗi cái vali tựa hồ nặng chừng mấy chục kí mà tổng cộng hơn mười cái.

Khiêng hơn mười cái vali này qua, một người còn không phải mệt chết à?

"Đây, đây đều là hành lý của cô?"

"Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"

"Cô không phải muốn dọn nhà chứ?" Lục Viễn nghi thần nghi quỷ mà nhìn chằm chằm vào thiếu nữ.

Hắn đột nhiên cảm thấy trên người thiếu nữ này lộ ra cảm giác không đúng lắm.

Hắn muốn đổi ý.

Thiếu nữ này có thể hố chính mình hay không?

"Anh hỏi nhiều như vậy làm gì, anh có giúp tôi hay không đây? Chẳng lẽ một người đàn ông con trai như anh, lại nhẫn tâm để một cô gái yếu đuối như tôi khiêng nhiều hành lý như vậy mà không phụ một tay sao? Anh thực sự nhẫn tâm vậy sao? Tôi cũng không tin người như anh mà có bạn gái được." Cô gái nhìn thấy vẻ hối hận trên mặt Lục Viễn, lập tức liền trở mặt, ánh mắt của nàng rươm rướm nước mắt trông vô cùng đáng thương.

Giọng nói cực kỳ trong trẻo tựa như một con mèo nhỏ đang làm nũng, khiến người ta trìu mến.

"Nhưng nhiêu đây cũng nhiều quá rồi?" Lục Viễn há to miệng.

"Đúng vậy, cho nên nhiều hành lý như vậy, anh nhẫn tâm để một mình tôi khiêng à? Lục Viễn ca ca, anh giúp tôi biết đâu còn có bất ngờ thì sao, tin tưởng tôi, được không?" Thiếu nữ đột nhiên nắm lấy ống tay áo của Lục Viễn, lắc lắc mấy cái, ánh mắt vô cùng đáng thương như thể Lục Viễn không giúp mình chính là tội ác tày trời, lương tâm sẽ bị dày vò.

" "

Mùi hoa lan khiến lòng Lục Viễn hơi bồi hồi.

Hương thơm của thiếu nữ luôn làm người mê say.

Lục Viễn muốn cự tuyệt, thẳng thắn cự tuyệt

Hắn cảm thấy làm một người đàn ông không thể khuất phục trước lời mè nheo nài nỉ này!

Hắn là một người đàn ông sắt đá!

Nhưng

Lục Viễn con mẹ nó mềm lòng.

Lục Viễn điển hình là kiểu người ăn mềm không ăn cứng.

Ngươi cương hắn cương, ngươi mềm hắn mềm.

Hắn chịu không được.

"Đừng như vậy, tôi khiêng được chưa? Buông tay ra, giữa ban ngày ban mặt nắm tay nắm chân như thế còn ra thể thống gì nữa!"

"Ha ha, sớm như vậy không phải tốt sao? Ọe, buồn nôn không chịu nổi" nhìn thấy Lục Viễn đồng ý, biểu lộ vô cùng đáng thương của thiếu nữ lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ cực kỳ chán ghét.

Cô tựa như cực kỳ ghét đụng vào người hắn.

Họa phong đột biến!

...

Lục Viễn há hốc mồm.

Dường như

Mình bị người khác lừa?

Chờ một chút, rõ ràng mình đi lừa người khác, sao lại có cảm giác bị lừa làm cu li rồi?

Một trăm vạn!

Vì một trăm vạn!

Mẹ nó liều mạng!

...

Vần thơ và vùng đất xa xăm không tồn tại

Cuộc sống không chỉ là sự tạm bợ trước mắt mà còn là sự tạm bợ trong tương lai. [1]

Đây là chân lý.

Lục Viễn cảm thấy rất phù hợp tâm trạng hiện tại.

Khi Lục Viễn chuyển xong kiện hành lý cuối cùng, nhét chật ních cả buồng trong, lúc này hắn mới thở phào một hơi.

Hắn vất vả hơn một tiếng đồng hồ.

"Nè, uống nước đi."

Thiếu nữ đưa cho Lục Viễn một bình sữa bò, Lục Viễn không nói hai lời liền uống một hơi cạn sạch.

Uống xong, Lục Viễn theo thói quen sờ lên túi.

Túi vẫn là trống trơn.

Hắn cảm thấy cuộc đời mình trống rỗng giống như cái túi này vậy.

"Không được hút thuốc lá, hút thuốc lá không tốt cho cơ thể, quan trọng nhất là tôi không thích!" Thiếu nữ đường hoàng ngồi trước máy vi tính như thể cô mới là bà chủ ở đây. Cô mò mẫm trong máy một lúc rồi hỏi: "Anh lâm thời thuê chỗ này à?"

"Hỏi nhiều như vậy làm gì, biết chút nữa nên nói thế nào chưa?"

"Biết rồi! Nhưng ít nhất anh phải cho tối xem hợp đồng chứ hả?"

"Ừ, đây nè."

"Cái quỷ này mà anh cũng dám bảo là hợp đồng à?"

"Ủa? Không phải hả?"

"Xem công sức anh khiêng mớ hành lý cho tôi, tôi giúp anh soạn một bản. Thiệt là hợp đồng cũng không biết viết mà đòi mở công ty cái quỷ gì chứ."

"A.. nhưng tôi sẽ không trả tiền cho cô đâu." Lục Viễn đột nhiên cảnh giác, hắn cảm thấy thiếu nữ này không nên tốt bụng như vậy.

"Ai thèm mấy đồng tiền lẻ của anh chứ, tôi cũng không thiếu tiền." Thiếu nữ trợn mắt nhìn Lục Viễn một cái.

"Ừ, vậy thì được." Lục Viễn gật gù.

Hiệu suất của thiếu nữ cực kỳ cao. Cô gõ máy tính lính lốp bốp chưa đến vài phút đã đánh xong một bản hợp đồng mới toanh cho Lục Viễn.

Lục Viễn nhận hợp đồng nhìn một chút, hắn cảm thấy rất hài lòng.

So với cái bản hắn tìm đại trên mạng tốt hơn nhiều lắm.

Sau đó, ngoài phòng có tiếng xe Lamborghini vang lên.

Lục Viễn vội vàng nghênh đón.

Vương Vĩ Tuyết mang theo kính râm bước xuống xe, nhìn "Công ty" của Lục Viễn một chút.

"Đây là công ty của anh?"

"Ừm, đúng, đây là công ty của tôi!"

"Anh làm gì mà mồ hôi nhễ nhại thế?"

"Tôi đang luyện công buổi sáng ấy mà."

"Ồ, rất chăm chỉ nha, tốt lắm."

"Đương nhiên, Trung Quốc quật khởi cũng nhờ luyện công buổi sáng, đây là chuyện mỗi người nên làm"

"Đây chính là cô bé lễ tân mà anh nói?" Vương Vĩ Tuyết đẩy cửa ra, sau đó thấy thiếu nữ mỉm cười đứng lên.

"Đúng rồi, cô ấy đấy." Trong ánh mắt Lục Viễn lóe lên vẻ đắc ý.

"Nữ ca sĩ thần tượng đang 'hot', trưởng nhóm nhạc nữ xinh đẹp KP An Hiểu là lễ tân của anh?"

"Cái gì? ? ?" Lục Viễn nghe được câu này, ánh mắt lập tức đờ đẫn, sau đó trợn mắt nhìn thiếu nữ tựa như thấy quỷ.

"Vĩ Tuyết tỷ tỷ, em chờ chị rất lâu á! Đến, ôm một cái "

Thiếu nữ giang rộng vòng tay, ôm chầm lấy Vương Vĩ Tuyết.

Vương Vĩ Tuyết lộ vẻ bất đắc dĩ.

Về phần Lục Viễn thì há to miệng

Mình là ai?

Mình ở đâu?

Mình đang làm gì?

« Đô Thành » đã quay xong cảnh đêm, theo đạo diễn Thẩm Liên Kiệt phất tay một cách tiêu sái và Lục Viễn nhổ một ngụm nước bọt. Các diễn viên của đoàn làm phim « Đô Thành » bắt đầu tự mình dọn dẹp đồ đạc trở về.

Lục Viễn nhìn studio người đông nghìn nghịt, chợt cảm thấy tất cả mọi người đều giống những chú dê béo nhỏ, nhưng nhìn kỹ lại mới té ngửa thì ra là sói đội lốt dê.

---o0o---

[1] Câu này bắt nguồn từ bài hát Live a More Than Desultory Life của Hứa Ngụy (youtube.com/watch?v=aAP0Iqesu1M).

Lời bài hát có câu "Cuộc sống không chỉ là sự tạm bợ trước mắt, mà còn là vần thơ và vùng đất xa xăm".

Có thể hiểu là cuộc sống không nên chỉ tìm kiếm sự hài lòng về vật chất hay thỏa hiệp với thực tế, mà nên sống có ước mơ hoài bão hơn, cũng có thể hiểu là cuộc sống không chỉ khó khăn trước mắt, mà còn nhiều điều tốt đẹp và ấm áp hơn. Mọi thứ trải qua ở hiện tại rồi sẽ qua và sẽ còn nhiều điều tươi đẹp trong tương lai.

Bạn đang đọc Ta Thật Không Muốn Nổi Danh A (Bản Dịch) của Vu Mã Hành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi madknight95
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.