Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt hải sản đi. (2)

Phiên bản Dịch · 1019 chữ

“Mang nguyên thạch đến đây, Bản Quy cho các ngươi nhìn xem cái gì mới gọi là Truyền Tống Trận nghịch thiên!”

Nghe vậy Huyền Thanh Y cùng với Võ Tiểu Côn đều cảm thấy hơi sợ sệt nhìn Tiểu Ô Quy.

“Quy Quy… Ngươi… Có đáng tin hay không?”

Long Tử Hiên đều không nhịn được mà hỏi một câu.

Trước đây đã bị con chó đen bẫy thật sự sợ hãi rồi.

“Yên tâm, trận pháp của bản Quy chính là đệ nhị trong toàn bộ vũ trụ này.”

Nói xong móng vuốt của nó huy động, lúc này từng khối nguyên thạch hội tụ thành một trận pháp.

“Đại Hắc, học tập thật tốt.”

Nguyên thạch nhanh chóng tạo thành trận văn, ánh sáng lóe lên.

Đoàn người rời khỏi nơi này.

Lúc này.

Nam Vực.

Ngày hôm nay, hầu như nhân mã đến từ các vực lớn đều đã đến bán đảo Thiên Nam, đang xuất phát đi về phía thành Trấn Hải.

Mà giờ khắc này.

Bên trong thành Trấn Hải.

“Cái gì? Võ Tụng phản bội tộc nhân, dẫn người đi đào ra ngôi đại mộ ở bên trong Tử Nhân Hoang sao?”

Tộc trưởng Võ Trấn Hải nghe lời bẩm báo của Võ Khí, trong mắt cả kinh.

“Không có khả năng.”

Võ Minh Sơn cũng trực tiếp mở miệng, khẳng định nói:

“Võ Tụng trung thành và tận tâm, tuyệt đối sẽ không ruồng bỏ lời thề được.”

Nhưng Võ Khí cũng nói:

“Khởi bẩm tộc trưởng, Minh Sơn đại ca, chắc chắn là sự thật.”

“Đây chính là chứng cớ Võ Tụng ruồng bỏ lời thề.”

Võ Khí tiến lên đưa ra một cái hộp gấm.

Sắc mặt của Võ Minh Sơn âm trầm, nhận lấy hộp gấm, lúc này mở ra.

Võ Trấn Hải cũng tiến đến gần để nhìn xem.

Thế nhưng ở trong hộp gấm lập tức bốc lên một luồng khói màu xanh nhạt.

“Không tốt…”

Võ Minh Sơn biến sắc, vội vàng ném hộp gấm ra bên ngoài, thế nhưng luồng khói màu xanh nhạt đã tiến vào bên trong cơ thể.

Cả hắn ta và Võ Trấn Hải đều lập tức cảm giác được thân thể chết lặng, không ngờ lại không còn một tia nguyên lực nào cả.

“Đây là… Độc…”

Võ Trấn Hải chỉ vào Võ Khí nói:

“Ngươi… Chuyện này là như thế nào?’

Võ Minh Sơn ngã ở trên mặt đất, trong mắt dâng lên lửa giận nói;

“Hắn ta mới thật sự là kẻ phản bội.”

Nhưng mà Võ Khí chỉ mỉm cười nói:

“Chúc mừng ngươi đã đoán trúng rồi.”

“Đáng tiếc đã muộn.”

Hắn ta đi tới nói:

“Nói, làm thế nào mới có thể mở ra được kết giới của Trấn Hải Trường Thành?”

Hắn ta ép hỏi.

Người của Thám Cấm Giả đã lẻn vào bên trong thành Trấn Hải, tra xét trường thành.

Nhưng có kết giới ở đây, bọn hắn căn bản không có cách nào mở ra được, mà ngay cả những cường giả ở bên trong Thám Cấm Giả cũng không có cách nào cả.

Mà bộ tộc Người Thủ Mộ vẫn luôn trấn thủ hải mộ, tuyệt đối là những người hiểu rõ kết giới này nhất.

Cho nên đám người Hắc Lạc mới sắp xếp Võ Khí diễn một vở kịch này.

Nghe vậy Võ Trấn Hải cũng cười ha hả: “Ha ha ha ha ha ha…”

“Ngươi cười cái gì?”

Võ Khí gầm lên.

“Võ Khí ơi Võ Khí, ta cười ngươi ngu xuẩn.”

Võ Trấn Hải mở miệng nói:

“Nói cho ngươi biết thì như thế nào? Dường như phương pháp mở ra kết giới của trường thành căn bản không phải là bí mật gì cả.”

“Người ứng với lời thề xuất hiện, kết giới sẽ bị phá vỡ, hải mộ mở ra.”

“Đây chính là tổ huấn.”

“Ngươi muốn phá kết giới? Ha ha ha ha… Ngươi phải tìm được người ứng với lời thề đã.”

Bên trong đôi mắt già nua của lão ta tràn đầy sự trào phúng.

Võ Khí đã định trước là không có cách nào thực hiện được mục đích của hắn ta.

Người Thủ Mộ bọn họ muôn đời thủ hộ đại mộ, chờ đợi người được gọi là ứng với lời thề xuất hiện, nhưng trăm ngàn vạn năm qua… Chưa từng có người nào ứng với lời thề xuất hiện?

Nói theo một ý nghĩa nào đó, trong tộc sớm đã xem cái gọi là người ứng với lời thề chỉ là một truyền thuyết hư vô mờ mịt mà thôi.

“Nếu như ngươi có thể tìm được người ứng với lời thề, ha ha ha… Ngươi không cần phải phản tộc, vị trí tộc trưởng này đưa cho ngươi thì có như thế nào?”

Võ Trấn Hải lên tiếng.

Nghe vậy Võ Khí cũng ngẩn người ra.

Người ứng với lời thề?

Làm sao đây?

“Ta có thể tìm được hay không… Không phải là chuyện mà các ngươi cần phải quan tâm.”

Võ Khí lên tiếng, lúc này hắn ta giam lỏng Võ Minh Sơn cùng với Võ Trấn Hải.

Sau đó hắn ta đi vào một tòa đại điện khác.

Bên trong cung điện này, Triệu Cực Tiêu ngồi ngay ngắn ở bên trên, Hắc Lạc đứng ở bên cạnh, còn có một người khiến cho Võ Khí cực kỳ chán ghét… Ngao Vô Song.

Võ Khí thuật lại tình huống một lần, sắc mặt cực kỳ khó coi nói:

“Đại nhân… Người ứng với lời thề như mò kim dưới đáy biển…”

Mấy người Hắc Lạc cũng nhíu mày.

“Mò kim dưới đáy biển?”

Tròng mắt của Triệu Cực Tiêu khẽ híp lại nói:

“Cho dù có phải mò kim dưới đáy biển cũng phải mò được cho ta.”

“Án binh bất động, chờ đợi.”

“Bây giờ thế gian đã đến đại biến cục, nếu như người ứng với lời thề của bộ tộc Người Thủ Mộ các ngươi thực sự tồn tại, ở kiếp này… Cũng nên xuất hiện rồi.”

Bạn đang đọc Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân (Dịch) của Tâm Cảnh Vô Cực
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ngọc_Trúc_Anh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 132

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.