Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kí ức bị chôn vùi (4)

Tiểu thuyết gốc · 1460 chữ

Chương 9

Ba ngày nhanh chóng đi qua, không ngoài dự kiến số thức ăn mà hai anh em tiểu Hổ mang theo đều đã bị chúng đánh chén sạch ở ngày thứ hai và bọn chúng đã phải nhịn đói vào ngày thứ ba.

Sức chịu đựng của hai anh em tiểu Hổ cũng rất kém, chỉ chưa tới nửa ngày đã vật vờ vì cơn đói, nhưng tên tiểu Hổ cũng rất nhạy bén. Hắn phát hiện bốn người tiểu Minh Tu đã ba ngày không ăn gì vẫn sống khỏe mạnh nên nhiều lần dò hỏi nguyên do.

Vì đã được Nam Cung Ngọc Thanh căn dặn từ trước nên tất cả đều đồng thanh trả lời: "dùng nước mưa lấp bụng!".

May mắn là thùng xe Container cũng không lành lặn nên khi trời mưa sẽ có nhiều chổ bị dột nhờ đó cung cấp một ngồn nước khá ổn định đồng thời chứng dám lời nói của mấy người tiểu Minh Tu.

Không chịu được cơn đói, hai anh em tiểu Hổ chỉ đành lấy nước mưa lấp bụng nhưng không hiệu quả và rồi sự kiện kinh hoàng nhất đối với tiểu Minh Tu đã bắt đầu.

.......................

"Á!!!!" Ngay khi mấy người tiểu Minh Tu đang mê man trong giấc ngủ, bất chợt một thanh âm chói tai khiến tất cả cũng bừng tỉnh.

Nhìn cảnh tượng trước mắt Nam Cung Ngọc Thanh không thể tin vào mắt mình được, em gái Nam Cung Thiên Vân đang nằm trong vũng máu, máu từ trên cổ nàng không ngừng chảy xuống.

Bên cạnh là hai anh em tiểu Hổ tham lam nuốt xuống từng ngụm từng ngụm máu, nét mặt đầy thỏa mản.

Thì ra vì quá đói nên hai anh em tiểu Hổ đã nghĩ đến việc ăn thịt người lấp bụng, mà mục tiêu thực hiện không ai khác ngoài nhóm của tiểu Minh Tu.

Tiểu Minh Tu lúc này mặt mày xanh mét sợ hãi ngồi bệt xuống không nhúc nhích được còn Lưu Linh Nhi thì quá sợ hãi mà ngất đi.

Thấy có ánh mắt nhìn mình, tiểu Hổ liền quay lại nhìn rồi cười khẩy lên vừa dơ tay vừa nói:

"Ngọc Thanh đưa ta con dao, hôm nay chúng ta có thịt để ăn rồi!".

"Súc sinh!!!!" Nghe được tiểu Hổ lời nói Nam Cung Ngọc Thanh trực tiếp bạo phát rút ra dao gọt hoa quả một đường hướng về tiểu Hổ mà đâm đến.

"Chống đối ta? Vậy hôm nay ta ăn cả ngươi luôn!" Tên tiểu Hổ đã hóa điên, ngay cả đang cầm dao đâm đến Nam Cung Ngọc Thanh cũng không sợ vô cùng điên cuồng lấy bàn tay hướng lưỡi dao nắm lấy.

Phốc!!!

Lưỡi dao bén nhọn xuyên qua bàn tay của tiểu Hổ nhưng tên này lại không có chút phản ứng nào, ngược lại còn vô trúng cổ của Nam Cung Ngọc Thanh bóp mạnh.

Dao không thể rút về được Nam Cung Ngọc Thanh chỉ đành liều mạng hướng đối diện tiểu Hổ cổ đồng thời bóp.

Xem xem ai chết ngạt trước!!!

Kết quả rất rõ ràng, sức lực của tiểu Hổ yếu đi rõ rệt hoàn toàn chịu Nam Cung Ngọc Thanh bóp cổ.

"A Báo, mau giúp ta đánh chết con ả này!" Thấy bản thân không thắng được tiểu Hồ liền hô hào kêu em trai hắn A Báo giúp đở.

"Chết đi!!!" A Báo nghe đến anh trai lời nói liền vô cùng điên cuồng lao đến tấn công Nam Cung Ngọc Thanh.

Hai đánh một không chột cũng què chứ nói gì Nam Cung Ngọc Thanh còn là một cô bé.

Ngay khi A Báo chỉ còn cách Nam Cung Ngọc Thanh một mét, bất ngờ một cái bóng thấp bé lao đến đụng văng A Báo ra.

Cái bóng đó không ai khác là Tiểu Minh Tu.

"Aaaaaaaa!!!" Ngay lúc A Báo còn chưa lấy lại được thăng bằng, tiểu Minh Tu đã lao đến ôm lấy ngang eo của A Báo dùng toàn lực đẩy lùi ra xa.

"Thằng chó chết đi!!" Bị tiểu Minh Tu ngăn cản A Báo càng điên cuồng hơn, nấm đấm không thương tiếc đánh lên cái lưng nhỏ làm tiểu Minh Tu từng đợt nấc lên vì đau.

Nhưng tiểu Minh Tu kiên cường hơn vẽ bề ngoài rất nhiều, nó vẫn cắn răng chịu đựng dùng toàn lực đẩy A Báo ra sau cách Nam Cung Ngọc Thanh càng xa càng tốt.

Nhưng điều bất ngờ đã xảy đến, không xa ngay phía sau A Báo. Một chiếc thùng gổ lạnh lùng nằm đó, những chiếc đinh nhọn vẫn chưa được tháo gở hết đang chỉa ra!

Rầm!!!

"A!"

"Hức!"

A Báo bị tiểu Minh Tu đẩy về phía chiếc thùng và ngã vào đó, những chiếc định bén nhọn lạnh lùng xuyên qua da thịt đâm vào đầu của A Báo khiến tên này chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi dứt hơi.

Còn tiểu Minh Tu cũng bị vạ lây khi ngã xuống, may mắn là đầu chỉ bị cụng vào cạnh thùng khiến trầy da chảy máu.

Bên này Nam Cung Ngọc Thanh và tiểu Hổ cũng đã kết thúc khi tiểu Hổ là người chết ngạt trước. Nam Cung Ngọc Thanh ngồi đó thở hổn hển cố gắn hít thở lại đều đặn, mười đầu ngón tay đều thấm máu của tiểu Hổ, cô bé là đang chìm trong mê man!

Sự mê man của lần đầu giết người!

Nén nhịn cơn đau ở đầu, tiểu Minh Tu lồm cồm bò đến bên cạnh Nam Cung Ngọc Thanh lay lay tay cô bé nức nở kêu lên:

"Chị Ngọc Thanh! chị Ngọc Thanh, chị có làm sao không?"

"A! Thiên Vân!!!" Tiếng nức nở của tiểu Minh Tu đã đánh thức Nam Cung Ngọc Thanh khỏi cơn mê man lồm cồm tìm đến Nam Cung Thiên Vân.

Đến bên cạnh Nam Cung Thiên Vân, Nam Cung Ngọc Thanh vô cùng sợ hãi ôm cô bé vào lòng, tay ra sức bịt lại vết thương trên cổ cô bé nhưng không có tí tác dụng nào.

Vết thương trên cổ Nam Cung Thiên Vân là bị tiểu Hổ dùng răng thô bạo cắn ra khiến vết thương vô cùng khó cầm máu được.

"Chị...em..." Nam Cung Thiên Vân nằm trong lòng Nam Cung Ngọc Thanh thoi thóp kêu lên một tiếng.

""Chị ở đây, chị ở đây em đừng chết!" Nam Cung Ngọc Thanh thanh âm vô cùng sợ hãi đáp lại.

"Em...muốn...!" Nam Cung Thiên Vân cố gắng dơ lên một tay hướng về Nam Cung Ngọc Thanh.

"Em muốn gì chị sẽ làm cái đó cho em nên em phải cố lên" sợ hãi Nam Cung Ngọc Thanh vội vàng cầm lấy tay cô bé đem áp vào má mình.

"Về...nhà...!" Gắng chút sức cuối cùng nói ra hai chữ cuối cùng Nam Cung Thiên Vân trở lên vô lực hoàn toàn năm yên trong vòng tay của Nam Cung Ngọc Thanh.

"KHÔNG!! Đừng chết, làm ơn đừng chết, Thiên Vân!" Hai mắt Nam Cung Ngọc Thanh chảy ra huyết lệ theo gò má cô bé rơi xuống gương mặt của Nam Cung Thiên Vân.

"Không...Không...Chị Thiên Vân không được chết!" Ngay lúc này bên cạnh tiểu Minh Tu thều thào nói ra vài câu, thông qua cảm xúc hiện tại của tiểu Minh Tu, một thứ gì đó xuất hiện trong cơ thể cậu bé.

Và rồi cơ thể của tiểu Minh Tu không còn nghe theo sự điều khiển nữa, nó chỉ còn lại bản năng châm rãi tiến về phía Nam Cung Thiên Vân.

.............................

(Chào các bạn đọc lại là mình đây, ân. Hiện tại về vấn đề nghĩa vụ quân sự thì mình đã thuyết phục được người cha khó tính để năm nay mình khỏi phải đi. Và y như rằng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mình đã phải đi thực tập 2 tháng, lịch trình cũng rất chi là bận rộn khi làm từ 7h30 sáng đến 20h30 tối nên chẳng còn thời gian viết truyện cho các bạn nữa. Nhưng thôi 2 tháng hơn 2 năm phải không các bạn nên vui lên đi)

(Và hôm nay mình đăng được truyện cũng là có nguyên nhân cả đấy, mới hôm qua mình có chút biểu hiện của sốt, ho, đau họng, buồn nôn, khó thở và mình đã đi test và vâng.... mình dương cmn tính rồi nên cả ngày hôm nay mình phải tự ở nhà cách li nên mới có thời gian viết truyện cho mọi người đây.)

(Không biết đây được gọi là hên hay xui đây)

Bạn đang đọc Ta trở thành cơ khí sư (P2) sáng tác bởi AyanamiHiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AyanamiHiếu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 9
Lượt đọc 101

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.