Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kí ức bị chôn vùi(3)

Tiểu thuyết gốc · 1481 chữ

Chương 8

"Em...em sẽ ngoan...sẽ ngoan mà!" Tiểu Minh Tu chính thức bị cô bé dụ dỗ. Nó thập thò đôi mắt trong veo ngây thơ của mình nhìn lấy cô bé đang tỏ ra vẻ người lớn kia.

"Tốt! Vậy chị sẽ hỏi lại, em tên gì? có bị thương ở đâu không?" Thành công dụ dỗ được tiểu Minh Tu, cô bé không chút ngần ngại tiến đến giữ lấy hai vai của tiểu Minh Tu hỏi.

"E...em tên Minh Tu và em không bị thương gì hết!" Mặc dù đã nói chuyện nhưng tiểu Minh Tu vẫn có chút rụt rè trước cô bé xa lạ này.

Thấy ánh mắt tò mò của tiểu Minh Tu, cô bé cố gắng chỉnh lại giọng của mình rồi nói:

"Ngại quá chị chưa giới thiệu, chị tên là Nam Cung Ngọc Thanh, gọi chị Ngọc Thanh là được!"

"Dạ vâng chị Ngọc Thanh." (Tiểu Minh Tu)

"Đến đây để chị giới thiệu với mọi người nào!" Nam Cung Ngọc Thanh nắm lấy tay của tiểu Minh Tu hướng sao sâu bên trong mà đi.

Bên trong thùng xe container cũng không hẳn là trống không, phía sâu bên trong có vài thùng gỗ chứa hàng hóa nhưng đều đã bị cạy ra bên trong đồ đạc đều bị đem đi.

Từ phía sau mấy thùng gỗ vài đôi mắt he hé nhìn Nam Cung Ngọc Thanh với tiểu Minh Tu.

Thì ra trong ngoài Nam Cung Ngọc Thanh ra bên trong xe vẫn còn vài đứa trẻ khác trạc tuổi với tiểu Minh Tu.

Tổng liền là 2 nam, 3 nữ tính cả Nam Cung Ngọc Thanh.

Hai nam là hai đứa trẻ một lớn một nhỏ, xem ra là anh em nhưng có vẻ như được cưng chiều nên thân thể khá mập mạp.

Ba nữ thì ngoài Nam Cung Ngọc Thanh ra còn có một cố bé khác giống y đúc Nam Cung Ngọc Thanh tên là Nam Cung Thiên Vân, hai người là chị em sinh đôi đồng thời cũng 7 tuổi, lớn hơn tiểu Minh Tu 1 tuổi.

Cô bé còn lại tên là Lưu Linh Nhi, chỉ mới được 5 tuổi nhưng đã toát ra sự xinh xắn vô cùng, tương lai hứa hẹn là một tiểu mỹ nhân.

(Bạn nào đọc phần 1 rùi sẽ biết nhân vật Lưu Linh Nhi này hay còn được gọi với cái tên Linh Nhi)

"Hừ! Một thằng nhóc chẳng làm được tích sự gì." Ngay khi vừa Nam Cung Ngọc Thanh vừa giới thiệu tiểu Minh Tu xong thì tên nhóc lớn hơn khịt mũi coi thường nói.

"Tiểu Hổ ngươi không nên nói vậy, hiện tại hoạn nạn chúng ta nên đoàn kết..."

"Câm mồm đi, thứ ăn hại này giữ lại có tác dụng gì không bằng ném nó ra ngoài cho quái vật ăn cho rồi!" Không thèm nghe hết Nam Cung Ngọc Thanh nói tên nhóc lớn đã thò tay đến muốn bắt lấy tiểu Minh Tu.

"Mày không được chạm vào em ấy!" Ngay khi cánh tay của tên nhóc lớn sắp chạm vào tiểu Minh Tu, Nam Cung Ngọc Thanh ngay lập tức lấy ra dao gọt hoa quả chỉa vào tên Tiểu Hổ đe dọa.

"Mày thật sự muốn đối đầu với tao?" (Tiểu Hổ)

"Chỉ cần mày vẫn còn ý nghĩ đem tiểu Tu ra ngoài thì nãi nãi ta đây vẫn sẽ luôn đối đầu với ngươi." Vừa nói Nam Cung Ngọc Thanh càng tiến lại gần tên nhóc Tiểu Hổ làm tên này phải luống cuống lui ra sau.

(Nãi nãi= bà ngoại, bà nội)

"Chậc! Mày đừng có mà hối hận!" Tên Tiểu Hổ giận giữ kéo em trai hắn hắn lui ra xa một góc không chút đếm xỉa đến nhóm của Nam Cung Ngọc Thanh.

"Tại ngươi cả đấy hại chúng ta phải nhịn đói nữa rồi!" Ngay khi mọi việc muốn chấm dứt thì cô bé Lưu Linh Nhi lại chỉ thẳng ngón tay vào mặt tiểu Minh Tu mà mắng xối xả.

"Ta...." tiểu Minh Tu có chút ngu ngơ không hiểu sự tình.

"Thôi mà Linh Nhi!" Nam Cung Ngọc Thanh có chút buồn rầu nói.

"Nhưng mà..." (Lưu Linh Nhi)

"Chị hai làm đúng lắm, cho dù có việc này xảy ra hay không thì không sớm cũng muộn hai bọn chúng sẽ chẳng cho chúng ta thứ gì dù có van nài chúng đi chăng nữa." Từ đầu đến cuối luôn im lặng Nam Cung Thiên Vân đột nhiên mở miệng giảng hòa sự việc.

"Hứ... nói chung vẫn là vì tên này mà ra cả." Lưu Linh Nhi vẫn cứng đầu chỉ đích danh là do tiểu Minh Tu làm hỏng việc. Rồi vô cùng điệu đà quay người đi.

"Việc này?" Tiểu Minh Tu vẫn chưa hiểu chuyện gì chỉ biết nhìn đến Nam Cung Ngọc Thanh tìm câu trả lời.

"Việc là....!" Nam Cung Ngọc Thanh cũng chẳng giấu diếm kể lại cho tiểu Minh Tu nghe.

Thì ra hai tên nhóc kia chính là con của người đứng đầu thành phố này nên được chăm sóc cực kì chu đáo. Những ngày qua bên ngoài người tị nạn phải húp cháo sống qua ngày thì hai tên nhóc này vẫn ăn sung mặc sướng cơm nước đầy đủ.

Thậm chí khi căn cứ tạm thời bị công phá hai tên nhóc này vẫn giấu lấy một số lượng nhất định thức ăn đóng gói trốn vào bên trong thùng xe container này.

Hai chị em Nam Cung Ngọc Thanh và Nam Cung Thiên Vân chỉ là con của một doanh nghiệp nhỏ nên chỉ được chu cấp như những người tị nạn thông thường nhưng vì được nuôi dạy từ nhỏ nên rất ngoan ngoãn không làm trò gì cả.

Trái ngược với hai chị em Nam Cung Ngọc Thanh và Nam Cung Thiên Vân. Lưu Linh Nhi lại thích sống trong sung sướng hơn, cháo phát cho người tị nạn nàng không thèm ăn thậm chí là đổ bỏ mà đi bám víu lấy hai anh em Tiểu Hổ để được ăn cơm.

Mà từ khi hai anh em Tiểu Hổ trốn vào đây cùng với số thức ăn đóng hộp, cả hai liền chính là nơi cung cấp thức ăn duy nhất.

"Em xin lỗi!" Tiểu Minh Tu nghe hết sự việc liền vội cúi đầu xin lỗi.

"Không sao mà, thành thật mà nói hai người bọn chúng ăn uống không chút tính toán nên chỉ sợ không quá hai ngày chúng liền sẽ ăn hết thức ăn." Nam Cung Ngọc Thanh vừa nói vừa nhìn chỗ thức ăn đã vơi đi một nửa của hai tên Tiểu Hổ.

Chỉ mới một ngày chổ thức ăn của hai anh em Tiểu Hổ đã bị ăn mất một nửa, nhìn thôi đã biết hai tên này không chút kìm hãm ăn uống.

"Em còn một ít thịt khô không biết có đủ cho mọi người không ạ?" Tiểu Minh Tu có chút ngây thơ hỏi:

"Không nên nhé, thức ăn thiếu thốn em nên giữ lại cho...!!!!" Chưa nói hết câu Nam Cung Ngọc Thanh đã giật hết cả mình khi thấy  tiểu Minh Tu hai tay cầm lấy không ít thịt khô.

Thành thật tiểu Minh Tu còn khá nhỏ cho nên một bữa một chén cháo đã no rồi cho nên thịt khô đi kèm liền có chút dư thừa, cũng như vì biết thức ăn khan hiếm nên tiểu Minh Tu không dám vứt đi thịt khô mà đã cất giữ lại.

Bảy ngày nhân với ba bằng hai mươi mốt.

Tổng trên tay tiểu Minh Tu có hai mươi mốt miếng thịt khô cỡ ngón tay trỏ.

Nam Cung Ngọc Thanh vội vàng kéo Minh Tu sang góc khuất che lại đồng thời liếc nhìn hai anh em Tiểu Hổ để chắc chắn là chúng không nhìn thấy rồi mới quay sang nói với tiểu Minh Tu:

"Em phải giữ kín việc này đừng để hai tên đó biết được, nghe hông?" (Nam Cung Ngọc Thanh)

"Dạ em nghe ạ!" (Tiểu Minh Tu)

"Hiện tại chị lấy đi mười lắm miếng chia cho hai người kia có được không?" (Nam Cung Ngọc Thanh)

"Chị Ngoc Thanh cứ lấy tự nhiên đi ạ!" (Tiểu Minh Tu)

Nhận được câu trả lời Nam Cung Ngọc Thanh liền lấy ra mười lăm miếng thịt khô lần lượt chia đều cho Nam Cung Thiên Vân và Lưu Linh Nhi mỗi người năm miếng.

(Thành thật tác muốn lì xì có các bạn 10 chương truyện cơ, nhưng mà thời gian rảnh quá ít nên tác chỉ có thể viết được 8 chương mà thôi, mong các bạn thông cảm và đồng thời chúc các bạn "Năm Mới Vui Vẽ, Vạn Sự Như Ý")

Bạn đang đọc Ta trở thành cơ khí sư (P2) sáng tác bởi AyanamiHiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AyanamiHiếu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 115

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.