Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Im miệng, lái xe! 1

Phiên bản Dịch · 1110 chữ

Trình Văn Tĩnh không nghĩ nữa, nhanh chóng thoát ra khỏi nỗi sợ hãi bị cắm sừng. Cô ta cũng biết Yudy Tang là người hoài cổ, quen biết một thời gian rồi mới có thể thân thiết, sẽ không có chuyện có mới nới cũ, muốn đi tìm niềm của ngon vật lạ.

Nhưng đây mới là chuyện đáng lo.

Cô ta sợ sau khi Yudy Tang và Liêu Văn Kiệt thân thiết rồi thì sau này cô ta chỉ được làm trợ lý ban ngày của Yudy Tang, còn Liêu Văn Kiệt mới là trợ lý ban đêm.

“Chị Văn Tĩnh, lát nữa đi ngang qua đồn cảnh sát có thể dừng lại khoảng năm phút không, tôi đi lấy chút đồ.”

“Đồ gì?”

“Ảnh chụp.”

“Được, nhưng nhanh lên đấy, đừng có để làm lỡ thời gian.

Mấy suy nghĩ của Trình Văn Tĩnh sau khi nghe Liêu Văn Kiệt nói câu này thì lập tức bị ném hết ra sau đầu, cả người tỉnh táo lên không ít.

Liêu Văn Kiệt quen không ít người trong giới cảnh sát, thế nên cho dù cô ta muốn dùng mưu hèn kế bẩn hay công khai tấn công để đuổi hắn khỏi công ty thì cũng cần phải suy nghĩ kĩ càng.

...

Khoảng hai mươi phút sau, Liêu Văn Kiệt bước ra khỏi đồn cảnh sát, trong tay cầm theo một túi văn kiện.

Hắn mở cửa chui vào trong xe: “Làm phiền chị rồi, chị Văn Tĩnh.”

“Ảnh chụp gì vậy, sao phải đến tận đồn cảnh sát để lấy?” Trình Văn Tĩnh khởi động xe, thuận miệng hỏi một câu.

“À, ảnh chụp chung với mấy người bạn mà thôi...”

Liêu Văn Kiệt mở túi văn kiện ra, nhìn từng tấm ảnh, vừa cười vừa nói: “Đây là bạn của tôi, trước đây ở đội Phi Hổ được mệnh danh là sát thủ số một đội Phi Hổ, tài bắn súng vô cùng lợi hại, thích nhất là bắn vào đầu. Còn đây là đồng đội của anh ta, tôi cũng được coi như là bạn của cả đội Phi Hổ.”

“Còn hai người này là chú và thím tôi, một người là cảnh ti cao cấp, một người là thanh tra cao cấp, còn đây là cảnh ti Hoàng của đồn cảnh sát bên cạnh, họ tốt bụng lắm...”

“Còn đây, người đẹp này là thanh tra cao cấp của tổ hình sự, lần trước có một vị nữ hoàng đến đây, cô ấy được chọn làm vệ sĩ.”

“Đây mới là người lợi hại nhất, tổng cảnh ti đã về hưu, ông ấy dạy tôi chút võ phòng thân. Cũng chính vì ông ấy mà những cảnh ti khác đều gọi tôi là sư đệ, ngại quá...”

“Còn đây, người này ở London, vừa tới đã muốn kết bạn với tôi, sợ quá.”

Trình Văn Tĩnh: “???”

Được rồi, không cần nói nữa, bây giờ cô ta đã không có ý nghĩ đuổi Liêu Văn Kiệt khỏi công ty nữa rồi.

“A Kiệt, cậu đẹp trai như thế mà làm trợ lý thì tiếc quá, hay là đi kí kết hợp đồng với công ty khác của chị Yudy, chuyển sang làm diễn viên đi.”

Ở bãi đỗ xe, Trình Văn Tĩnh chép miệng nói: “Đóng phim vừa nổi tiếng vừa nhiều tiền, lại còn có nhiều em gái mê muội theo đuổi cậu, rất thích hợp với cậu đấy.”

Nếu cả âm mưu dương mưu đều không được, vậy thì chuyển thành dụ dỗ, phải làm cho Liêu Văn Kiệt càng ngày càng lên cao, sau đó hắn sẽ xem thường công việc trợ lý này, chủ động từ chức.

“Không giấu chị, ngày trước tôi cũng nghĩ như thế.”

“Vậy sao bây giờ lại đổi ý rồi?”

“Cũng giống như chị Văn Tĩnh vừa nói đó, tôi đẹp trai thế này, nếu bước vào giới điện ảnh thì những người khác không có cửa.”

Liêu Văn Kiệt nhún vai: “Thế nên coi như tôi làm việc thiện, không tranh giành với bọn họ.”

“Câu thật... lương thiện!”

Trình Văn Tĩnh nhìn đồng hồ: “Cậu lên trước đi, tôi đến tiệm sửa đồng hồ ở tầng hai một chút, xem đồng hồ của chị Yudy đã sửa xong chưa.”

“Đi cùng nhau luôn, tôi chưa đến đây bao giờ, lên một mình cũng không biết gặp ai.”

Yudy Tang quản lý không ít công ty, dưới trướng cũng có không ít nghệ sĩ, rất nhiều người là những cô gái trẻ mới vào nghề.

Nghĩ đến sở thích cá nhân của Yudy Tang thì không cần nghĩ cũng biết mục đích của những công ty này là gì.

Yudy Tang: Tôi không lợi dụng các nữ minh tinh, tôi đang bồi dưỡng họ!

Hai người bước vào trung tâm thương mại, Trình Văn Tĩnh chuẩn bị bước lên thang cuốn, bỗng nhiên một tiếng súng vang lên.

Tất cả mọi người yên lặng hai giây, sau đó ầm ầm như nước sôi, chạy loạn bốn xung quanh.

Trình Văn Tĩnh vừa mới cho một chân lên thang đã bị Liêu Văn Kiệt lôi lại, chờ đến khi cô ta lấy lại tinh thần thì đã bị hắn kéo vào ngã rẽ.

“Không được náo loạn, không được hét lên, bên trên không an toàn, chúng ta nhanh chóng lái xe rời khỏi đây.”

“Ừ...”

Trình Văn Tĩnh hốt hoảng, nghe thấy tiếng súng vang lên liên tục thì vội vàng gật đầu.

Liêu Văn Kiệt vô cùng khó hiểu, tố chất tâm lý của Trình Văn Tĩnh rất bình thường, không thể nào tưởng tượng ra cảnh tượng cô ta cầm chùy phá băng đâm vào tim người khác.

Chẳng lẽ đó là sức mạnh của tình yêu? Vì tình yêu mà có thể làm ra mọi thứ?

Nghe thấy tiếng súng dồn dập, Liêu Văn Kiệt kéo Trình Văn Tĩnh muốn chạy trốn, nhưng bỗng nhiên lại đứng yên tại chỗ.

“Sao... sao thế?”

Trình Văn Tĩnh nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy một chiếc xe đẩy đang chạy theo thang cuốn xuống, trong xe là một đứa bé, không biết cha mẹ nó đã đi đâu.

“A Kiệt, cậu bình tĩnh một chút, đừng xen vào chuyện của người khác.”

Trình Văn Tĩnh nắm chặt tay Liêu Văn Kiệt, sợ hắn lại xông lên.

“Tôi biết rồi, chờ tôi một chút.”

Liêu Văn Kiệt hất tay Trình Văn Tĩnh ra, tiếng súng vang lên càng lúc càng gần. hắn cắn môi xông ra, ngay lúc chiếc xe sắp rơi xuống thì nhanh chóng đỡ được nó.

Pằng! Pằng! Pằng!!!

Bạn đang đọc Ta Trở Thành Truyền Thuyết Ở Hồng Kông (Bản Dịch) của Phượng Trào Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Miraxi1
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 87

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.