Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không phải vấn đề tiền 2

Phiên bản Dịch · 1048 chữ

Lý Ngang cười lạnh, sau đó đẩy gọng kính lên, lôi Long Ngũ từ trong xe ra ngoài: “A Kiệt, năm vạn tệ, hôm nay tôi nhất định phải cứu người này, không ai có thể ngăn cản được.”

Đồ thần kinh!

Long Ngũ thầm mắng một câu, rút chủy thủ bên hông ra, đặt lên cổ Lý Ngang.

Không dùng súng đã chứng minh anh ta vẫn còn lý trí, không muốn so đo với kẻ tâm thần.

“Đâm đi, tôi có thần công hộ thể, đao thương bất nhập, đâm đi!”

Lý Ngang ngẩng đầu, đè tay Long Ngũ lại, kề sát động mạch chủ lại chủy thủ: “Khoảng cách gần như thế, đừng nói anh không đâm trúng.”

Long Ngũ tránh khỏi tay Lý Ngang, anh ta không mất lý trí đến mức đi so đo với bệnh nhân tâm thần.

“ Ha ha ha...”

Lý Ngang đè cánh tay Long Ngũ lại, sau đó há miệng cắn lên vết thương bị súng bắn.

“Làm cái gì vậy hả?”

Long Ngũ tức giận đẩy Lý Ngang ra, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi.

“Phù!”

Lý Ngang phun một ngụm nước bọt, kèm theo đó là một viên đạn đầu vàng óng.

“Anh... Làm sao có thể...”

Long Ngũ lắp bắp mãi mà không nói thành câu, mọi chuyện thực sự quá hoang đường. Anh ta hết nhìn Lý Ngang rồi lại nhìn Liêu Văn Kiệt, toàn thân chợt rét run.

Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, Lý Ngang là cao nhân, vậy Liêu Văn Kiệt chắc chắn cũng không phải người bình thường như những gì hắn thể hiện.

Long Ngũ chợt cảm thấy Liêu Văn Kiệt thần bí khó lường.

“Còn đứng đơ ra đấy làm gì, nằm xuống, tôi cầm máu cho anh.”

Lý Ngang chỉ chỉ dưới chân, Long Ngũ không nói nhiều, ngoan ngoãn nằm xuống đất.

Sau đó lại ngu người.

Theo tầm mắt anh ta, Lý Ngang lôi từ trong vali ra một chiếc búa, ghét bỏ ném xuống đất, sau đó lại lôi một chiếc ghế gãy ra. Liêu Văn Kiệt nhặt búa lên, hai người một trái một phải nhìn chằm chằm Long Ngũ đang nằm dưới đất.

“Làm... Làm gì?”

“Không sao, đau một chút là xong ngay.”

“Đúng vậy, anh Ngũ, không sao đâu.”

Bốp! Rầm! Bốp! Rầm!

Mười giây sau, Lý Ngang cất chiếc ghế gãy đi, khẽ xoa cổ: “Vừa xuất viện đã vất vả thế nào, được rồi đó, coi như đây là một buổi huấn luyện phục hồi chức năng.”

Long Ngũ nhanh chóng bò dậy, sờ tay sờ chân, không những không chảy máu mà còn không thấy vết đạn bắn đâu. Ngay cả quần áo cũng trở nên mới tinh như ban đầu, không thấy vết máu nào.

Mẹ kiếp, chuyện này không hợp lẽ thường!

“Nào, ăn hai cân gan heo này đi cho bổ máu, không anh chết ở cổng viện lại ảnh hưởng đến thanh danh của tôi.”

Lý Ngang lục tung va li, trong mỡ hỗn độn cưa điện, rìu, lựu đạn, thuốc nổ... cuối cùng cũng tìm được hai cân gan heo, ném vào lòng Long Ngũ.

Long Ngũ vô thức bắt lấy, vẻ mặt cứng đờ, rõ ràng vẫn chưa lấy lại tinh thần sau chuyện vừa rồi.

“Sao thế anh Ngũ, hai cân gan heo này là quà tặng, tiền tiêu rất đáng đúng không?”

Liêu Văn Kiệt lắc lắc cây búa trong tay, hỏi Long Ngũ, Long Ngũ vô thức gật đầu.

“A Kiệt, người ở mui xe bị làm sao thế, đầu óc bị thế lâu chưa?”

“Làm sao tôi biết được...”

Liêu Văn Kiệt nhún vai, ở đây hắn không có khái niệm thời gian, ngày mai là bao nhiêu còn không biết thì làm sao biết Cao Tiến bị thế lâu chưa.

“Được rồi, tôi hơi mỏi tay, cậu làm giúp tôi đi. Cầm búa đập vào trán người kia, đập mạnh một chút.”

“OK.”

Long Ngũ: “...”

Có nên ngăn cản hay không đây?

Long Ngũ cuối cùng cũng không ngăn cản, khi Liêu Văn Kiệt nhấc búa lên thì nhắm mắt quay đầu làm như không nhìn thấy.

Sự thật bày ra trước mắt, cách làm việc của cao nhân cao thâm khó lường, anh ta không hiểu được, vậy thì ít nói đi một chút.

Rầm!

Một nhát búa giáng xuống, cảm giác đả kích vô cùng. Cao Tiến kêu lên một tiếng đau đớn, lăn từ trên mui xe xuống đất, một lúc lâu sau mới ôm đầu đứng lên.

“Đây là đâu?”

Nhìn thấy Liêu Văn Kiệt đang cầm búa, hai mắt Cao Tiến lóe lên, tung thẳng một quyền về phía hắn.

Liêu Văn Kiệt kiễng ngón chân, nhẹ nhàng tránh thoát khỏi cú đấm đó. Cách thức di chuyển kỳ lạ khiến Cao Tiến càng thêm cảnh giác.

Là cao thủ!

“Cao Tiến, anh tỉnh chưa, còn nhớ tôi là ai không?”

Long Ngũ tiến lên hai bước, không dám tới quá gần. Bởi vì Cao Tiến lúc này hai mắt đỏ bừng, sát khí ngút trời, so với vẻ nho nhã hiền lành lúc trước thì như như hai người hoàn toàn khác nhau.

“Long Ngũ, sao anh lại ở đây?”

Cao Tiến nhắm mắt lại, những ký ức hơn mười ngày trước nhanh chóng lướt qua đầu anh ta khiến anh ta hoa mắt chóng mặt, suýt nữa ngã xuống.

“Anh không sao chứ...”

Long Ngũ vội vàng tiến lên đỡ lấy Cao Tiến.

“A Kiệt, niệm lực của người tên là Cao Tiến này không tầm thường, nếu như vừa rồi không phải do anh ta hơi hỗn loạn thì tôi đã bị anh ta lừa rồi.”

Lý Ngang đẩy gọng kính, nói tiếp: “Anh ta là cao thủ đấy, lần này lỗ to rồi, đáng lẽ phải lấy của cậu mười vạn.”

“Mười vạn? Sao anh không đi cướp luôn đi?”

“Còn cả cái người hung dữ Long Ngũ kia nữa, anh ta cũng có niệm lực, chỉ là che giấu kém hơn Cao Tiến rất nhiều.”

Lý Ngang thì thầm: “Xấu hổ quá, rõ ràng tôi mới là thế ngoại cao nhân, vậy mà bây giờ lại bại bởi hai tên này.”

“Cái gì, Long Ngũ...”

Bạn đang đọc Ta Trở Thành Truyền Thuyết Ở Hồng Kông (Bản Dịch) của Phượng Trào Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Miraxi1
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 86

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.