Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CỤC DIỆN THAY ĐỔI

Tiểu thuyết gốc · 2462 chữ

Trong lịch sử ghi lại Đoàn Chí vì mắc bệnh nên chết khi tới hợp phố,chẳng biết lịch sử viết sai lệch hay đúng, hoặc cũng có thể đây là một thế giới song song, nên mọi thứ chỉ là tương đối. Dù sao đi nữa thì cái chết của Đoàn Chí đã mang đến sự đả kích to lớn cho quân Hán. Giờ phút này đập vào mắt chúng là cảnh 2 chiếc lâu thuyền cùng cả đoàn thuyền lít nhít đứng đầy các nữ binh lĩnh nam đang tiến về phía chúng. Lũ quân Hán lên thuyền vốn định bọc đánh thì chuyển hẳn sang mục tiêu mới là chạy thẳng cẳng theo đám thuyền hộ tống của Đoàn Chí. Bỏ lại sau lưng chúng là cả ngàn khuân mặt ngơ ngác nhìn chiếc soái hạm của chúng đang dẫn theo đoàn thuyền nhỏ đông như cá diếc sang sông đang ào ào mà tiến tới.

Lê Chân dẫn đầu đoàn quân đổ bộ mà chiến, trong thủy trại chừng hơn ngàn Hán quân như trơ ra khi nhìn thấy chiếc đầu của Đoàn chí đang cắm trên một cây cọc dài do một nữ vệ của nàng lê chân đang giương cao. Mất đi thống soái, ý chí tan rã, thủy quân cũng không phải bộ binh nặng nên rất nhanh chóng mà hơn ngàn quân Hán trong thủy trại tan vỡ. Chúng bất lực dù trước mặt chúng chỉ là những người phụ nữ nam man mà chúng coi thường. Quân của lê chân tiến qua chỗ nào, chỗ ấy máu chảy thành sông, đầy đất là thi thể hoăc những phần còn sót lại của những tên hán quân bị tàn sát.

Chúng bị chia loạn thành từng bầy mà tự chiến,chừng 1400-1500 hán quân đổ bộ xuống thủy trại còn chưa kịp giáp công thì đã tử thương quá nửa.Chừng 600 hán quân đầy thương tích thì may mắn chạy về được với quân trận của Hàn Vũ.Phải nói gã đã vô cùng sáng suốt khi quyết định cắn răng mà đẩy mạnh một lượt phản công về phía cửa trại,Chiêu Hiển thấy Hán quân liều chết cũng đành mở vây mà để Hán quân tụ họp.Vậy nhưng tình thế của quân Hán cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.Tuy có thêm chừng 600-700 quân số nhưng Hàn Vũ giờ này đã bị vây 3 mặt. Đám phó tướng của gã thì đã chết cả, chỉ còn Lý Bá thì ôm thân thể nhì nhằng vết thương mà đang cố chèo chống. Lúc này đã gần tới giờ dần, bầu trời bắt đầu có biểu hiển của chuyển sáng. Trải qua một đêm kịch chiến, cả Hán quân và quân Lĩnh Nam đều đã sắp tới cực hạn, nhưng tình thế Lĩnh Nam quân thì có lợi hơn nhiều.

Chưa dừng lại ở đó, hơn hai ngàn hán quân của Hàn Vũ bỗng dưng chẳng còn hô hào quyết tử, có tên còn tuyệt vọng tới quỳ xuống đất khi nhìn thấy từng đoàn từng đoàn cây đuốc từ phía trại phổ kỳ tiến về. Ánh đuốc cùng với những tia sáng lờ mờ soi rõ một đoàn quân chừng hơn ngàn Lĩnh Nam quân, họ không ào mà xông lên mà chập rãi tiến tới.

Đào Kỳ thấy trời sắp sáng mà Mã Viện vẫn chậm bước,nên quả quyết quay đầu. Khi trời sáng thì Hán quân với lợi thế quân số, trang bị và đội hình sẽ nhanh chóng đè bẹp quân Lĩnh Nam. Nên chàng quyết định toàn bộ hủy bỏ phục kích mà quay đầu đánh mạnh. Nếu không tiêu diệt được hết thì đây cũng là đòn nặng nề cho Hán quân. Rồi sau đó dựa vào viện binh và tường thành thì chàng sẽ ung dung hơn mà đối đầu với Mã Viện.

Lĩnh nam quân chẳng hẹn mà cùng hô theo nhịp,những thanh kiếm, cây giáo khõ vào khiên theo nhịp mà dần dần dẩy tới.”Huh..Hah...Huh...hah” từng tiếng hô vang, những người lính chầm chậm chầm chậm tiến lên, ánh mắt như bầy sói đói đang nhìn con mồi tuyệt vọng. Phía bên Hán quân, Hàn Vũ triệt để tuyệt vọng, Hán quân tuy tinh nhuệ nhưng đã kiệt sức sau khi chiến cả đêm, hơn nữa cũng quá nửa quân số bị thương. Ngay cả hắn cũng có vài vết trên người rồi, lúc này chỉ cần một đợt xung phong tổng lượt thì hắn chẳng dám tượng tượng kết quả sẽ ra sao nữa. Từng giọt nước mắt tuôn ra trong vô tận ấm ức. Hắn trách Mã Viện không gửi viện quân, đúng là gặp cơn hoạn nạn mà gọi bạn thuê bao. Hắn hận bản thân sao lại tới cái xứ sở chết tiệt này. Nhưng chỉ giữ trong lòng, hắn có thể chết nhưng không thể mất đại Hán quân uy, nếu hắn đầu hàng thì chưa chắc đã sống, mà sống thì từ nay thì khỏi ngẩng mặt lên nhìn người. Nghĩ tới đây, hắn run run mà muốn đưa thanh kiếm lên cổ, Lý Bá trông hắn từ xa nhưng cũng thõng tay bất lực.

Đúng lúc Hàn Vũ chuẩn bị làm ra quyết định thì từ phía hướng thành Hợp Phố, tiếng kèn hiệu chói tai vang lên. Kế theo đó là từng bóng từng bóng hán quân, lũ lượt xuất hiện như trồi lên từ lòng đất. Viện binh của quân Hán đã tới,nhưng không phải Mã Viện. Mà là Lưu long, cùng bốn ngàn bộ kỵ. Nhẽ ra chúng có thể tới sớm hơn, nhưng y lệnh từ Mã Viện mà Lưu Long phải cắn răng chờ đợi. Trời vừa tảng sáng là chúng xuất quân ngay.

Lũ quân Hán bị bao vây thì hô hào sung sướng, có kẻ vừa nãy khóc vì sợ chết thì giờ lại khóc tiếp vì được sống. Hàn Vũ cảm thấy người bỗng nhẹ bẫng, hắn gào lên như phát rồ :”Thiên hữu đại Hán, các anh em, viện binh tới rồi”. Hán quân nhất thời khí thế bừng bừng, trái lại Lĩnh Nam quân thì vô cùng kinh ngạc, nhất là Đào Kỳ. Vốn dĩ kế sách của chàng là lừa cho hán quân công trại thì vây quân trên bờ, tiếp đó dụ thủy binh Hán quân bị phân tách mà tiêu diệt. Còn chàng thì sẽ phục kích cầm chân Mã Viện. Kế sách vẹn toàn, chỉ tiếc chàng không lường tới nội gián trong thành, đương nhiên là trước đó chàng đã cho rà soát qua, để cho cần thận thì chính tay chàng tới và tạm giữ toàn bộ người làm của các hộ phú thương mà đưa về nha môn. Cũng chẳng trách được,vì những tên xâm nhập là đội tử sĩ của Mã gia,chúng tinh thuần võ nghệ, ám sát, lại chia làm nhiều đội, mỗi đội chừng 3-5 người mà theo các hướng tìm cách nhập thành. Hơn nữa thì lũ Hán thương đã mua chuộc cả một số binh sĩ người bách việt. Bởi nếu cố gắng cầm cự chừng nửa giờ đồng hồ thì quân của chàng có thể trở lại bọc đánh mà bảo toàn đươc thành. Tiếc rằng người tính không bằng trời tính. Giờ đây tình thế đổi ngược, mất thành thì Lĩnh Nam quân cơ bản đã bị vây tứ phía. Hy vọng duy nhất lúc này là thủy trại, họ có thể rút lui theo đường biển.

Nhưng Lưu Long đâu dễ gì để Lĩnh Nam quân làm điều đó, từ đội hình Hán quân một tốp kỵ binh tách ra, ào ạt mà xông tới. Địa hình nơi này không cho phép triển khai quá nhiều kỵ binh nhưng với đạo quân đang trong thế bao vây, thì từng đội 200 kỵ binh là quá đủ để xuyên thấu và chia cắt họ. Liên tiếp ba đội Hán kỵ nhắm thẳng vào đội quân của Chiêu Hiển. Các chiến binh Lĩnh Nam tuy dũng cảm nhưng dù sao cũng là cơ thể máu thịt, họ đã gần tới giới hạn khi chiến đấu cả đêm rồi. Hơn nữa với thể hình thấp bé thì việc đánh trả những gã kỵ binh cưỡi ngựa kia gần như là vô vọng. Xông lên thì bị mã lực húc bay, lùi lại thì bị dẫm đạp, vốn dĩ đội hình đã chẳng chỉnh tề nay lại càng thêm loạn xạ.

Dưới sự kết hợp của Hàn Vũ bằng cách đẩy mạnh khiên và cung thủ về phía quân của nàng Lê Chân, còn đao thuẫn thủ thì nhắm vào những chỗ mỏng của quân Chiêu Hiển mà công thì Lĩnh Nam quân đã bị chia cắt làm hai nửa .Lưu Long gật đầu tán thưởng Hàn Vũ, rồi cũng tự mình dốc toàn lực mà công về phía quân Đào Kỳ.

Bởi quân Hán đánh rất theo đội hình, phối hợp lẫn nhau nên Lĩnh Nam quân cứ thế mà không ngừng chia cắt rồi lâm vào khổ chiến. Những chỗ tụ quân đông thì bị tên bắn phũ phàng ,rồi bộ binh đẩy mạnh mà không ngừng chia cắt. Đạo quân Hán của Lưu Long lúc này tựa như một gã đồ tể lành nghề, không ngừng chặt, cắt, xẻo từng miếng của viên thịt Lĩnh Nam quân.

Đào Kỳ cũng gấp rút phản ứng, chàng chỉ huy hơn ngàn quân Lĩnh Nam liều chết mà công về đạo quân của Hàn Vũ. Chiêu Hiển cũng rất nhanh mà phản ứng lại, ba anh em chàng võ nghệ cao cường, không người là địch. Nhất là Đô Thống hình tượng lúc này rất không phù hợp thiếu nhi, chàng mắt long sòng sọc, gầm thét mà vung đại phủ. Mỗi lưỡi búa lớn của chàng hạ xuống là một tên Hán quân bị chẻ đôi người, một tên Hán quân liều mạng cầm khiên lên kháng cự rồi nhận ra mình cũng chỉ giương lên minh họa bởi sau khi chiếc búa hạ xuống thì chiếc khiên của hắn bẹp rúm. Đồng đội xung quanh sau khi thấy hắn bán bã đậu thì có kẻ sợ bò cả ra đất.

Hàn vũ cay cú lắm,nhưng quân hắn thì đã hết thể lực nên chẳng còn cách nào mà đành mở ra lối nhỏ để 3 chàng xông qua. Nhưng cũng chỉ một nửa quân Lĩnh Nam vượt qua được vòng vây, vì Lưu Long đã sớm cắn chặt vào từ hai bên cánh. Họ từng người bị chia cắt, rồi từng người bất lực mà đối mặt quân Hán trong đội hình nghiêm mật. Thế trận đã hoàn toàn nghiêng về phía quân Hán, giờ chúng không vội đẩy mạnh mà đang sắp xếp lại đội hình chuẩn bị tấn công tổng lực. Phía bên này quân Lĩnh Nam cũng đã hội quân, Đào Kỳ chỉ kịp chắp tay hành lễ với Lê Chân rồi vội vã nói cùng Chiêu Hiển và Đô Thống “Em bất tài, bị Hán quân lừa gạt,giờ em xin được đoạn hậu, hai anh hãy rút cùng với thánh chân công chúa để bảo toàn lực lượng”. Chiêu Hiển và Đô Thống đưa mắt nhìn nhau rồi cùng tiến lại mà ôm chặt lấy người em.

Bất ngờ, Đô Thống đưa cao tay mà gõ mạnh sau ót của Đào Kỳ làm chàng bất tỉnh ngay tức khắc. Đoạn chàng cười cười mà nói với Lê Chân :”Đào gia ta không có kẻ nào sợ chết, nhưng hai anh em tôi xin nhờ công chúa ân huệ này, chúng tôi tuổi lớn nhưng không được như thằng em này của tôi lắm mưu nhiều kế, lại hay chữ, giỏi võ. Để nó sống còn giúp được cho Lĩnh Nam ta. Huống hồ em dâu mới về, không thể để nàng còn trẻ mất chồng được. Chuyện này, xin nhờ công chúa rồi”.

Lúc này trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Lê Chân hơi cau lại, nàng nén lại thứ máu nóng đang sục sôi trong cơ thể mà lí trí phân tích. Nếu còn cơ hội chiến thắng thì nàng cũng không ngần ngại mà tử chiến nơi đây. Nhưng lí trí của một vị tướng cầm quân thì không cho phép nàng, vốn dĩ trận thế đã nghiêng về quân Hán, phía sau chúng còn cả một đạo quân của Mã Viện. Hơn nữa lũ thủy quân hoàn toàn có thể quay đầu cắn trả, nếu vậy thì toàn bộ người ở đây sẽ không một ai sống sót. Nàng chắp tay rồi cúi người mà bái :”Hai người, đều là anh hùng của Lĩnh Nam, sẽ có ngày Chân này báo thù cho hai vị”.Hai chàng cũng xuống ngựa mà khom người nói :”Cảm tạ công chúa”.

Quân của công chúa Lê Chân dần dần rút lên thuyền, theo nàng là chừng 800 binh sĩ Lĩnh Nam quân trong đó có cả 100 quân đào gia. Giờ này, đứng trước thủy trại chỉ còn chừng 800-900 người mang theo tâm thế tử thủ mà đoạn hậu, có đủ người Lạc Việt, u Việt, Mân Việt, Chiêm Việt...Họ hầu hết là những người xưa kia có bộ tộc hay thân nhân bị Hán quân chà đạp, ai ai cũng mang lòng thù hận quân Hán. Lúc này trong họ chẳng còn gì khác ngoài tinh thần chiến binh bách việt, không khí quanh họ như cô đọng lại vì sát ý và sự u oán. Chiêu Hiển nhìn trận thế Hán Quân đã nghiêm cẩn,chàng bật cười mà quay sang nói với Đô Thống :” Em có còn nhớ thủa nhỏ chúng ta hay thi săn bắn chứ?”.Đô Thống cũng bật cười mà đáp:”Nhớ chứ, những ngày đó thật tươi đẹp biết bao nhiêu”.

“Tốt, hôm nay anh em ta sẽ đi săn lần cuối cùng, nếu có kiếp sau vẫn xin được làm anh em”. Đô Thống không đáp, chỉ cười dậm mạnh nắm đấm vào lồng ngực gật đầu. Chàng giục ngựa lên trước mà thét lớn “Các chiến binh, được chết cùng các người là vinh dự của Đô Thống ta. Các người mãi mãi là những chiến binh dũng cảm nhất, mạnh mẽ nhất. Cầu cho linh hồn các người được về với mẫu u Cơ và đức Lạc Long Quân”. Chàng đảo mắt nhìn Chiêu Hiển khẽ gật đầu rồi giục ngựa mà lên trước, chàng hô vang:”Lĩnh Nam trường tồn”.

Cả đội quân Lĩnh Nam triệt để hóa thành những con dã thú, giờ phút này trong họ chỉ có sự hủy diệt và bản năng chiến đấu. Đội quân ấy như một tảng đá nhỏ, cứ thế mà ném mình vào giữa biển Hán quân.

Bạn đang đọc Ta Trở Về Thời Hai Bà Trưng sáng tác bởi tunglamsk209
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tunglamsk209
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 193

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.