Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên băng địa liệt

Phiên bản Dịch · 1782 chữ

Nhìn thấy Huyết Ban Báo không thể nào “chết lại” lần nữa, Lãnh Thập Thất lập tức ngồi phịch xuống đất.

Mà bầu không khí trong sơn động cũng đột nhiên lâm vào một loại yên tĩnh quỷ dị.

Chứng kiến Huyết Ban Báo biến thành một cục than cháy đen, Cốt Tam và Ngọc Thập Tứ không thể giấu được vẻ mặt kinh hãi.

Tia chớp kia là thứ gì?

Tại sao Lãnh Thập Thất có thể làm được điều đó?

Là linh kỹ sao?

Nếu bản thân trúng phải thứ đó thì chẳng phải sẽ hẹo luôn hay sao?

Hai người nhất thời rùng mình, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Nhưng bọn họ đều không mở miệng hỏi, dù sao thì ai mà chẳng có bí mật của riêng mình.

Tóm lại, Huyết Ban Báo đã chết là được rồi.

Huyết Ban Báo chết, nguy cơ lúc này đã được giải trừ, như vậy tiếp theo chính là thời điểm thu hoạch.

Trong lòng ba người nhất thời lại dâng lên đủ loại tâm tư.

Cốt Tam vươn vai một cái, bước về phía Lãnh Thập Thất và Ngọc Thập Tứ.

Trong lòng Lãnh Thập Thất không thể không cảnh giác, tay phải nắm chặt trường kiếm, tay trái giấu sau lưng, trong lòng bàn tay thủ sẵn hai cây ngân châm.

Linh lực của hắn bây giờ đã cạn kiệt, mà hai người kia đều là Tuý Linh cảnh, chỉ có hắn là kẻ yếu nhất và dễ gặp nguy hiểm nhất, không thể không đề phòng.

Hai mắt Cốt Tam lộ ra sát ý, nhìn về phía Ngọc Thập Tứ ở gần đó.

Ngọc Thập Tứ thấy vậy thì cười khổ, lập tức ngồi bệt ra đất, bắt đầu ho khan dữ dội, cứ ho một tiếng là lại phun ra một ngụm máu tươi.

Ngay từ đầu, y đã bị Huyết Ban Báo vồ cho trọng thương, sở dĩ y còn có thể liên tục chiến đấu lâu như vậy, hoàn toàn đều dựa vào bản năng cầu sinh mãnh liệt và ý chí kiên cường của mình.

Lúc này, Huyết Ban Báo đã chết, rốt cuộc Ngọc Thập Tứ cũng được thả lỏng, thương thế mà y vất vả áp chế lập tức bộc phát.

Hiện giờ, trong ba người chỉ có Cốt Tam vẫn bảo toàn được trạng thái tốt nhất, mặc dù có tiêu hao linh khí tương đối nhiều, nhưng chỉ bị thương nhẹ một chút mà thôi, vẫn còn sức để đánh một trận.

Nhưng Cốt Tam cũng không dám buông lỏng cảnh giác dù chỉ một chút, trong mắt còn tràn ngập sát khí.

Sáu khoả Linh Quả ngay trước mắt, chẳng lẽ phải chia đều cùng với Ngọc Thập Tứ hay sao?

Ngọc Thập Tứ đương nhiên nhận ra ý đồ của Cốt Tam, nhanh trí nói: “Cốt Tam, chuyện gì cũng phải có đạo lý! Các ngươi thử nghĩ mà xem, nếu ngay từ ban đầu không có ta, các ngươi thật sự có thể hái Linh Quả sao? Biện pháp giương đông kích tây hoàn toàn vô dụng đối với con yêu thú này, chỉ bằng hai người các ngươi mà có thể giết nó ư? Hơn nữa, nếu ta không xuất ra lá bài tẩy để khống chế Huyết Ban Báo, thì cho dù năng lực của vị tiểu huynh đệ kia có mạnh hơn đi chăng nữa cũng không thể thi triển được đâu. Là ta, là ta giúp các ngươi, cứu các ngươi đó! Chẳng lẽ các ngươi định đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy sao? Đương nhiên, ta cũng không đòi hỏi Linh Quả, chỉ cần tha cho ta một con đường sống là được. Ta tu luyện đến Tuý Linh cảnh cũng không hề dễ dàng gì đâu mà!”

Ngọc Thập Tứ miệng nói như cái máy, trực tiếp xổ ra một tràng lý luận, nào còn có bộ dáng trọng thương hộc máu?

Sắc mặt Cốt Tam trầm xuống, nàng bước tới trước người Ngọc Thập Tứ, tay trái đột nhiên hóa thành màu xám trắng.

Hành động của nàng nhất thời khiến cho Ngọc Thập Tứ sợ muốn ướt đũng quần: “Đại tỷ à đại tỷ, có thể cho ta nói chút đạo lý hay không? Ngươi suy nghĩ kĩ một chút, những lời ta nói đều là sự thật. Cho ta được giữ lại cái mạng nhỏ này, về sau ở Huyết Vụ Đảo, chỉ cần nhìn thấy hai vị, ta bảo đảm sẽ quay đầu bỏ đi.”

“Ngươi, ám toán hắn.”

Cốt Tam giơ tay trái lên, toàn thân toả ra sát ý kinh người.

“Cái…”

Ngọc Thập Tứ nghe xong thì vẫn còn ngơ ngác, đột nhiên, y nhớ ra khi nãy có ném Linh Quả cho Lãnh Thập Thất, suýt chút nữa đã khiến hắn đi chầu ông bà.

Ngọc Thập Tứ thật sự cảm thấy bất lực, rõ ràng bản thân vừa nói nhiều như vậy, người ta lại không thèm quan tâm chút nào.

Những thứ mà nữ nhân này quan tâm đến thật là kì quái!

“Không… không phải ta đã giải thích qua rồi sao? Đó là thăm dò, là thăm dò mà! Được rồi, được rồi, thú thật thì ta cũng có tâm tư khác, nhưng chẳng phải kết quả vẫn tốt đẹp sao? Ba người chúng ta đều còn sống, yêu thú đã chết, Linh Quả là của các ngươi hết, vui quá rồi còn gì? Huynh đệ à, ngươi xem có đúng như vậy hay không? Làm ơn nói một câu đi mà!”

Ngọc Thập Tứ mắt thấy Quỷ Ngọc Trảo của Cốt Tam chuẩn bị hạ xuống, lại xổ ra thêm một tràng lý luận.

Lãnh Thập Thất nghe vậy thì cũng không mở miệng, trong lòng biết tên Ngọc Thập Tứ này đương nhiên không thể lưu lại.

Đây đường đường là “cao thủ” Tuý Linh cảnh, tu vi thậm chí còn cao hơn một bậc so với Cốt Tam, nếu như buông tha cho một kẻ địch như vậy, chẳng khác nào thả hổ về rừng.

Cốt Tam hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, Quỷ Ngọc Trảo bất thình lình hạ xuống!

Ngay lúc quỷ trảo chuẩn bị hạ xuống, toàn bộ sơn động đột nhiên rung chấn dữ dội.

Ba người Lãnh Thập Thất đều không thể khống chế được thân thể của mình, cả người đều lắc lư theo, một trảo này của Cốt Tam cũng bị trượt.

Tại thời điểm ba người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, phạm vi rung chấn ngày càng lớn, cũng càng xảy ra thường xuyên hơn, đá ở phía trên sơn động không ngừng nứt ra rồi lăn xuống.

Tiếng nổ vang liên tục cất lên!

Sắc mặt của ba người đại biến.

Cốt Tam hành động đầu tiên, không tiếp tục quản tên Ngọc Thập Tứ kia nữa, nàng nhanh chóng vọt đến bên dưới tàng cây Linh Quả Thụ, vội vàng hái nốt năm khoả Linh Quả còn lại, nhét vào trong túi đồ.

Lúc này, Lãnh Thập Thất cũng đứng lên, cưỡng ép điều động chút linh khí gần như đã cạn kiệt trong cơ thể. Bỗng nhiên có thứ gì đó mềm mại nắm tay hắn, một cỗ linh khí ấm áp được truyền vào, mang theo hắn chạy ra ngoài.

Đích thị là Cốt Tam.

Lãnh Thập Thất bất ngờ nhìn Cốt Tam một chút, thông thường vào những lúc như thế này, Cốt Tam nên tự mình đào tẩu mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

Hai người điên cuồng vọt về hướng bên ngoài sơn động, cũng may là họ đều sử dụng được Mê Loạn Bộ Pháp, mặc dù có gặp phải cự thạch rơi xuống nhưng vẫn có thể tránh thoát được trong gang tấc, không lâu sau đã thành công chạy ra khỏi sơn động.

Điều khiến cho hai người bất ngờ chính là Ngọc Thập Tứ lại có thể theo sát ở phía sau không xa.

Nhưng khi Lãnh Thập Thất và Cốt Tam vừa bước ra ngoài sơn động, bọn họ đều ngây ngẩn cả người.

Cảnh tượng hiện giờ chỉ có thể hình dung bằng bốn chữ “trời long đất lở”.

Rừng cây trong vùng nội vi sụp đổ từng mảng lớn, mặt đất rạn nứt, vô số đại thụ che trời ầm ầm ngã đổ, khắp nơi đều có thể nghe thấy tiếng yêu thú gào thét.

Lúc này, màng sáng màu máu ở trên đỉnh đầu bọn họ đang không ngừng vặn vẹo, để lộ ra những khe nứt đen kịt, bất kì thứ gì ở gần khe nứt kia cũng đều bị thôn phệ.

Không chỉ có như vậy, mà ngay cả màng sáng khắp bốn phía Huyết Vụ Đảo cũng không ngừng chấn động, giống như là miếng vải vặn vẹo trong nước.

Nhìn kĩ hơn, dường như màng sáng kia đang co rút lại!

Mọi thứ ở bên ngoài màng sáng, bất kể là mặt đất, cây cối, yêu thú hay con người, tất cả đều bị nghiền nát bởi một loại năng lượng vô hình, bị thôn phệ đến mức không còn nhìn thấy bóng dáng!

Ngọc Thập Tứ chậm hơn hai người một bước cũng đã chạy ra ngoài, y nhìn thấy một màn chẳng khác nào tận thế này thì nhất thời há hốc mồm, ngay cả đoản đao trong tay bị rớt xuống đất cũng không hề hay biết.

Dù cho bình thường bọn họ có tâm cơ, có thủ đoạn, có mưu tính đến cỡ nào đi chăng nữa, suy cho cùng thì vẫn chỉ là những thiếu niên thiếu nữ chừng mười tuổi mà thôi, coi như là có trưởng thành hơn so với độ tuổi, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là trẻ con.

Đã bao giờ họ được chứng kiến cảnh tượng doạ người này đâu chứ?

Đối mặt với tình cảnh hệt như địa ngục này, Lãnh Thập Thất rất nhanh đã tỉnh táo trở lại, là người của hai thế giới, ngay cả chuyện xuyên việt hắn cũng từng trải qua, ít nhiều gì cũng coi như là có chút kinh nghiệm đối với mấy chuyện như vậy.

Lúc này, hắn túm lấy Cốt Tam, hét lớn một tiếng: “Chạy!”

“A!”

Cốt Tam bừng tỉnh, kinh hô một tiếng, sau đó lập tức xốc lại tinh thần.

Ngọc Thập Tứ cũng rùng mình một cái, vội vàng nhắm về một hướng khác mà đào tẩu.

Ngay sau khi bọn họ vừa rời đi được mấy tức, sơn động ở phía sau hoàn toàn sụp đổ!

Bạn đang đọc Ta Tu Hệ Thống Pháp Tắc (Dịch) của Nhất Linh Linh Nhất Dạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhphat2004
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.