Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Suy đoán

Phiên bản Dịch · 1680 chữ

Tình cảnh giống như tận thế vẫn còn tiếp diễn, Lãnh Thập Thất cùng Cốt Tam chạy đến một địa phương khá rộng rãi.

Xung quanh nơi này không có núi non, cũng không có thứ gì quá to lớn, không cần phải lo lắng về việc bị đè chết. Hơn nữa, bởi vì nơi này khá rộng rãi, nên nếu như mặt đất có nứt ra thì cũng dễ dàng phát hiện hơn, lập tức có thể kịp thời né tránh.

Hai người hiện tại vẫn còn có chút kinh hồn táng đảm, bọn họ tập trung cao độ để quan sát bốn phía, cảnh tượng trời long đất lở như vậy cứ kéo dài gần nửa canh giờ mới dần kết thúc.

Sau khi hoàn toàn không còn động tĩnh gì nữa, Lãnh Thập Thất và Cốt Tam trực tiếp ngồi bệt xuống đất.

Hai người thở hồng hộc như chó, dường như ngay cả việc hô hấp cũng trở nên thật quý giá, đây không phải do bị thương nghiêm trọng, mà là bị doạ sợ đến vỡ mật.

Một lúc lâu sau, hai người rốt cuộc cũng tỉnh táo trở lại, liếc mắt nhìn nhau một chút, họ đều thấy được sự khó tin và nghi hoặc tràn ngập trong mắt đối phương.

“Chuyện quái quỷ gì vậy?”

Cốt Tam mở miệng hỏi, trong giọng nói có chút run rẩy.

Lãnh Thập Thất ngẩng đầu quan sát kĩ càng một lúc, cuối cùng phát hiện ra được một chút dị thường.

“Ta cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, nhưng ngươi có nhận ra hay không? Sương mù hình như đã trở nên dày hơn.”

Cốt Tam nghe vậy, nhìn quanh bốn phía một chút, quả nhiên phát hiện sương mù có phần dày hơn so với khi trước.

“Không chỉ vậy, ngay cả linh khí cũng nồng đậm hơn rất nhiều!”

Sở dĩ Lãnh Thập Thất có thể cảm nhận được điều đó, cũng bởi vì linh khí trong người hắn đã tiêu hao gần hết, mà tốc độ khôi phục lại nhanh hơn trước đây rất nhiều.

“Mấu chốt nằm ở chỗ đó, ngươi nhìn màng sáng màu máu kia đi!”

Lãnh Thập Thất tiện tay chỉ về một hướng, phóng tầm mắt nhìn lại, màng sáng màu máu kia chỉ còn cách bọn họ cũng không xa lắm.

“Cái gì!”

Cốt Tam cả kinh.

Phải biết rằng, vị trí của họ là vùng nội vi, đã cách vùng ngoại vi rất xa. Trong ấn tượng của nàng, màng sáng màu máu kia rõ ràng nằm tít ở rìa của vùng ngoại vi.

Mà hiện tại, bằng mắt thường cũng có thể dễ dàng nhìn thấy, điều này đang nói lên cái gì?

“Huyết Vụ Đảo, bị rút nhỏ!”

Giọng nói của Lãnh Thập Thất trở nên ngưng trọng.

Màng sáng màu máu có thể nói chính là giới hạn của Huyết Vụ Đảo, bởi vì Huyết Vụ Đảo bị rút nhỏ nên bọn họ mới có thể nhận ra sương mù trở nên dày hơn, linh khí cũng càng thêm nồng đậm.

Đồng thời, Lãnh Thập Thất rùng mình một cái, bây giờ nhìn ra bên ngoài, phạm vi mà màng sáng kia đã thu nhỏ lại là hơn một phần ba.

Nói cách khác, một phần ba diện tích của Huyết Vụ Đảo đã bay màu.

Chốn nương thân của Lãnh Thập Thất, cũng chính là hốc cây kia, đã biến mất theo đợt thảm hoạ vừa rồi.

Nghĩ đến đây, trái tim của Lãnh Thập Thất không khỏi run rẩy, thầm nghĩ: “Nếu không phải Cốt Tam hẹn ta đi vào vùng nội vi, e rằng lúc này ta đã chôn xác trong hư không vô tận ở bên ngoài màng sáng rồi!”

Huyết Vụ Đảo đột nhiên phát sinh kinh biến là điều mà chẳng ai ngờ tới, biến cố lần này, không biết sẽ có bao nhiêu người chết trong đợt thiên tai nữa đây.

Lãnh Thập Thất trầm ngâm suy nghĩ về lý do tại sao lại phát sinh biến cố kinh thiên như vậy, từng suy nghĩ trong đầu được móc nối với nhau.

Bỗng nhiên, một ý nghĩ đáng sợ chợt xuất hiện!

"A!"

Lãnh Thập Thất thốt lên một tiếng, khiến cho Cốt Tam bên cạnh giật nảy mình.

Nàng hỏi: “Ngươi nghĩ ra điều gì rồi?”

“Đây có lẽ không phải thiên tai, mà là nhân hoạ!”

Ngữ khí của Lãnh Thập Thất vô cùng nghiêm trọng, nói ra từng chữ một.

Lãnh Thập Thất nói tiếp: “Ngươi có nhớ hay không? Chúng ta đã đến Huyết Vụ Đảo này được bao lâu rồi?”

“Bao lâu?”

“Khoảng một năm…”

Trong Huyết Vụ Đảo cũng không có thứ gì gọi là trời trăng mây sao, mọi người đều dựa vào mức độ đậm nhạt của màng sáng trên đỉnh đầu để đo thời gian. Màng sáng càng đậm tức là ban đêm, ngược lại sẽ là ban ngày.

Hơn nữa, toà Huyết Sắc Tháp Lâu tại khu trung tâm kia cứ mỗi nửa tháng sẽ đều đặn phun ra vật tư tu luyện, mọi người cũng lợi dụng điều này để tính thời gian.

Tính đi tính lại, bọn họ đã đến Huyết Vụ Đảo này tròn một năm.

“Chu choa!”

Cốt Tam tựa như vừa nghĩ tới điều gì đó, xuýt xoa một tiếng.

“Chẳng lẽ đây thực sự là trùng hợp sao?”

Giọng nói của Lãnh Thập Thất ngày càng ngưng trọng: “Bây giờ nghĩ mà xem, tại sao chúng ta lại đến Huyết Vụ Đảo? Người ở sau màn rốt cuộc muốn làm gì? Ban đầu có hơn một vạn thiếu niên thiếu nữ bị bắt vào đây, mọi người vì sinh tồn, vì trở nên mạnh mẽ mà giết chóc lẫn nhau, nhân số cũng tụt dốc không phanh. Nhưng đại khái từ nửa năm trước, rất nhiều người bắt đầu tụ tập tạo thành tiểu đội, bất luận là sinh tồn hay tranh đoạt tài nguyên cũng đều bảo đảm an toàn hơn rất nhiều! Nói cách khác, số người chết ngày càng ít!”

Lãnh Thập Thất vừa nói đến đây, trong lòng Cốt Tam đã cảm thấy rét lạnh.

Một ý nghĩ kinh khủng chợt loé lên trong đầu nàng.

“Ý của ngươi là… có người chê chúng ta chết quá chậm?”

Giọng nói của Cốt Tam khẽ run, hoàn toàn khác với bộ dáng của nàng khi chiến đấu.

“Không sai! Tất cả mọi người đang dần thích ứng với tiết tấu của Huyết Vụ Đảo, vì vậy mà số người chết đã giảm đi đáng kể! Đây cũng chính là lý do xảy ra biến cố trời sập hôm nay, chỉ là không biết sẽ có bao nhiêu người chết vào đợt trời sập này. Hơn nữa, diện tích của Huyết Vụ Đảo hiện tại bị rút nhỏ nhiều như vậy, tất cả mọi người đều bị ép đến gần vùng nội vi, nguy hiểm sẽ càng lớn, tranh đoạt cũng sẽ xảy ra ngày càng kịch liệt, hiển nhiên sẽ có nhiều người chết hơn.”

Lãnh Thập Thất hơi ngừng lại một chút, rồi lại nói tiếp: “Biến cố ngày hôm nay cũng là để cho ta kiểm chứng một suy đoán từ rất lâu về trước, mục đích của người ở sau màn chính là muốn thông qua phương thức này để bồi dưỡng ra được người xuất sắc nhất, tương tự như cách nuôi dưỡng Cổ! Để cho hơn một vạn tên thiếu niên chém giết lẫn nhau, kẻ sống sót cuối cùng mới chính là thứ họ cần!”

Ngẩng đầu nhìn lên màng sáng màu máu trên cao, Lãnh Thập Thất nói ra toàn bộ suy nghĩ trong lòng mình.

Cốt Tam lúc này rơi vào trầm mặc.

Cho tới nay, niềm tin của nàng chính là sống sót, không ngừng trở nên mạnh mẽ, không hề phụ thuộc vào bất cứ kẻ nào!

Nhưng bây giờ, tâm tình của nàng đã bắt đầu phát sinh biến hoá.

Trong lúc nhất thời, hai người đều trở nên trầm mặc.

Một lúc lâu sau, Lãnh Thập Thất nặng nề thở ra một hơi, ném tất cả những suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu. Cho dù tất cả suy đoán của hắn đều chính xác, vậy thì thế nào?

Hắn có thể thay đổi được điều gì?

Không! Hắn chẳng thay đổi được điều gì cả!

Chỉ có thể cam chịu mà nỗ lực sinh tồn dưới quy tắc của người khác đã định ra.

Lãnh Thập Thất lập tức thu liễm tâm tư, không muốn đắm chìm vào trong cảm giác sợ hãi nữa, hắn chuyển đề tài, nói: “Nói đi cũng phải nói lại, ngươi coi như là đã cứu ta hai lần, dẫn ta đến sơn động tránh được tai hoạ trời sập là một lần, lại dẫn ta rời khỏi sơn động tránh thoát tai hoạ đá lở là hai lần.”

Cốt Tam ngẩng đầu, có chút bất ngờ liếc mắt một cái, lắc đầu đáp: “Nếu không có ngươi một mình cân ba người kia, kết quả còn chưa biết được. Huống hồ, cuối cùng vẫn nhờ ngươi lật ngược tình thế mới giết chết được Huyết Ban Báo, nếu không, đừng nói là Linh Quả, ngay cả cái mạng nhỏ của chúng ta cũng chẳng còn.”

Vừa nhắc đến Linh Quả, Cốt Tam mới sực nhớ.

Nàng mở túi đồ ra, bên trong là năm khoả Linh Quả sắc xanh sắc đỏ giao nhau, nằm gọn gàng ở một góc, toả ra hương thơm mê người.

“Trong tay ngươi có một khoả, vừa vặn chia đều, mỗi người ba.”

Lãnh Thập Thất nghe xong, móc từ trong áo ra một khoả Linh Quả, hắn cầm trong tay ước lượng một hồi, sau đó gật đầu.

Linh Quả là thứ mấu chốt sẽ giúp hắn đột phá lên Tuý Linh cảnh, có càng nhiều càng tốt, nhưng đương nhiên là hắn sẽ không chê nhiều.

Bạn đang đọc Ta Tu Hệ Thống Pháp Tắc (Dịch) của Nhất Linh Linh Nhất Dạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhphat2004
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.