Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhị giai linh kiếm

Phiên bản Dịch · 1803 chữ

Đến nơi này, điều làm Lãnh Thập Thất bất ngờ nhất chính là gốc Linh Quả Thụ kia vẫn còn tồn tại. Thậm chí còn đang tản ra vầng hào quang mỏng manh.

Cả sơn động đều sụp đổ, nhưng nó vẫn chẳng bị tổn hại gì.

Ngay sau đó, hắn lại ngửi thấy một thứ mùi tanh hôi gay mũi, trong đó còn lẫn chút mùi khét.

Quả nhiên là thi thể của ba người Vô Nhị và Huyết Ban Báo đang bốc mùi, bởi vì sơn động bị phong kín nên toàn bộ mùi hôi đều tụ lại ở đây.

Lãnh Thập Thất dù không muốn nhưng vẫn phải cố gắng thích ứng, hắn trầm ngâm một hồi, trước tiên là thu hồi ba cây ngân châm trên đám người Vô Nhị, sau đó lập tức bắt tay vào dọn dẹp.

Suốt hai ngày, Lãnh Thập Thất rốt cuộc cũng bố trí hoàn tất mọi thứ cho “nhà” của mình.

Hiện tại, sơn động này có thể nói là chỗ an thân lí tưởng nhất của Lãnh Thập Thất, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn sẽ “định cư” lâu dài ở đây, nên đương nhiên phải bố trí thoả đáng một chút.

Hắn cũng phong kín lối vào cách cửa động vài trượng, biến nó thành một cánh cửa ngầm.

Giả sử có người tình cờ từ sơn động mà vào được, cũng chỉ đành dừng lại ở nơi ngoài cùng này.

Tiếp theo còn có vũng bùn được giấu dây thừng gai bên trong làm cạm bẫy.

Lại giả sử có người phát hiện ra cửa ngầm, vậy thì sau khi tiến vào sẽ phải giẫm trúng bẫy, thế là tự nhiên sẽ bị Lãnh Thập Thất phát hiện.

Phải vượt qua cạm bẫy thì mới có thể tiến vào chỗ sâu nhất trong sơn động, ở đây có thi thể Huyết Ban Báo và ba bộ xương khô, bên cạnh còn là vài mảnh vũ khí gãy vụn.

Nếu như có người đặt chân đến nơi này, họ sẽ chỉ nghĩ rằng trước kia đã từng có người ở đây, lại đột nhiên gặp phải yêu thú, sau đó đôi bên đồng quy vu tận.

Quan trọng nhất là Lãnh Thập Thất đã phong toả hoàn toàn khu vực Linh Quả Thụ kia, đây mới chính là chỗ ẩn náu thật sự của hắn.

Hơn nữa, hắn còn tạo ra vài lỗ thông gió ở trên đỉnh, nên cũng không cần lo lắng về vấn đề không khí.

Cuối cùng, Lãnh Thập Thất còn mang về một ít cành lá và cỏ từ trên ngọn tiểu sơn, lát thành một chiếc giường nhỏ.

Nhìn thứ miễn cưỡng được gọi là “giường” này, Lãnh Thập Thất lại nở nụ cười, cười rất vui vẻ.

Bởi vì đã rất lâu rồi hắn vẫn chưa được ngủ một giấc tử tế.

Từ khi đến Huyết Vụ Đảo, đa số vào mỗi buổi tối đều tu luyện, nhưng dù sao thì việc tu luyện cũng không thể hoàn toàn thay thế giấc ngủ.

Hắn chỉ chợp mắt một chút khi thực sự cảm thấy quá mệt mỏi, cũng không dám ngủ quá sâu, bởi vì cơ bản là không thể nào yên tâm nổi.

Một khi đã chìm vào giấc ngủ sâu, nói không chừng sẽ vĩnh viễn chẳng thể tỉnh lại…

Bây giờ thì khác, ba bên bốn phía đều có nhiều lớp bảo hộ như vậy, rốt cuộc hắn cũng có thể đánh một giấc thật ngon lành.

Lãnh Thập Thất nhẹ nhàng ngả lưng xuống chiếc giường nhỏ, cảm giác mệt mỏi lập tức bao trùm toàn thân, hắn nghiêng đầu, trong chốc lát đã ngủ mê man, khoé miệng bất giác nở một nụ cười thật bình thản.

Hoá ra, con người cũng có thể dẽ dàng thoả mãn chỉ vì những điều như vậy.

Một giấc này của Lãnh Thập Thất kéo dài suốt hai ngày.

Khi hắn tỉnh dậy, cảm thấy tinh thần thật sảng khoái, cả người từ trên xuống dưới đều cảm thấy thư thái và dễ chịu vô cùng.

Ngay sau đó là tiếng bụng đói cồn cào vang lên.

Lãnh Thập Thất ngây người một lúc, vội vàng lấy ra một ít thức ăn nước uống từ trong rương Hệ Thống để lót dạ. Tuy rằng chỉ ăn quả dại, uống nước lạnh, nhưng hắn vẫn rất hài lòng.

Sau khi ăn uống no nê, Lãnh Thập Thất đột nhiên sinh ra một loại cảm giác không còn mong cầu gì hơn, nhưng lập tức liên tục lắc đầu để vứt bỏ suy nghĩ này đi.

Đúng lúc hắn đang định đi tu luyện, bên ngoài sơn động chợt liên tiếp cất lên tiếng nổ vang.

Lãnh Thập Thất nghe xong không khỏi biến sắc, vội vã chạy ra khỏi sơn động, đập vào mắt hắn là mấy chục đạo hào quang với đủ các màu sắc khác nhau đang từ trên trời rơi xuống bốn phía.

Đích thị là các loại tài nguyên tu luyện!

Lãnh Thập Thất tính sơ qua thì phát hiện ra điều bất thường, trước kia đều là mỗi nửa tháng mới phun trào vật tư tu luyện một lần, nhưng hiện tại chỉ mới vừa mới trôi qua chừng mười ngày.

Hơn nữa, số lượng tài nguyên phun trào lần này cũng nhiều hơn so với những lần trước, quan trọng hơn hết, trong đó có khoảng mười đạo hào quang với màu sắc rất đậm.

Không cần nói nhiều, hàng ở bên trong chắc chắn phải ngon hơn những đạo hào quang bình thường khác!

“Ra là vậy. Vật tư tu luyện được cung cấp thường xuyên hơn, số lượng cũng càng nhiều, chất lượng cũng càng cao. Muốn thông qua cách này để tăng cường thực lực cho nhóm linh tu giả, đồng thời khiến cho quá trình cạnh tranh càng thêm kịch liệt.”

Lãnh Thập Thất vừa lẩm bẩm vừa liên tục đảo mắt theo dõi tình hình trên bầu trời.

Lãnh Thập Thất biết rõ, hiện tại hắn không thiếu linh kỹ hay công pháp, mà lại thiếu một món vũ khí, tốt nhất nên là một thanh kiếm.

Bên trong chiếc hòm loé lên hào quang màu đỏ chính là vũ khí.

Hắn phóng tầm mắt ra xa, rất nhanh đã khoá chặt vào một đạo hồng quang. Hơn nữa, cường độ ánh sáng mà đạo hồng quang này phát ra lại rất mạnh.

Thời gian không đợi ai, Lãnh Thập Thất lập tức phóng về phía vị trí đạo hồng quang kia sắp hạ xuống.

Hắn bùng nổ tốc độ chạy như điên, trên đường gặp phải một ít địa hình phức tạp thì trực tiếp thi triển Mê Loạn Bộ Pháp để vượt qua.

Tuy rằng Mê Loạn Bộ Pháp này là linh kỹ thân pháp mang tính na di, nhưng vẫn có thể cưỡng ép dùng để chạy nước rút, chỉ có điều sẽ tiêu hao khá nhiều linh khí.

Cũng may là tu vi của Lãnh Thập Thất hiện tại chính là Tuý Linh cảnh tầng hai, vẫn miễn cưỡng chịu đựng được.

Sở dĩ hắn gấp gáp như vậy, cũng bởi vì muốn càng nhanh càng sớm chiếm lấy tiên cơ.

Dọc trên đường đi, Lãnh Thập Thất thỉnh thoảng đụng mặt vài đoàn người, nhưng tất cả đều là linh tu giả Tụ Linh cảnh, nhìn thấy một “cao thủ” Tuý Linh cảnh như hắn thì không dám chọc vào, vội vã né xa.

Khi Lãnh Thập Thất vừa nhìn thấy chiếc hộp loé lên hồng quang kia, vậy mà vẫn bị chậm một bước.

Nơi đó từ khi nào đã có một người đang đứng, chuẩn bị nhặt chiếc hòm lên.

Người kia cũng nhìn thấy Lãnh Thập Thất, sau khi thử cảm ứng thì không phát hiện ra tu vi của đối phương, sắc mặt nhất thời đại biến, vội vàng nhặt chiếc hòm lên rồi bỏ chạy.

Vừa chạy vừa hô lớn: “Bang chủ cứu ta! Bang chủ cứu ta! Ta nhặt được hòm rồi!”

“Hừ! Muốn chết!”

Lãnh Thập Thất hừ lạnh một tiếng, dưới chân khẽ động, lập tức vọt tới.

Khoảng cách giữa hai người nhanh chóng bị rút ngắn, Lãnh Thập Thất mắt thấy sắp đuổi kịp, đột nhiên lại có một thanh đao chém tới từ bên sườn!

Lãnh Thập Thất bình thản như không, na di một cái đã tránh được, nhưng cảm thấy đao pháp kia có chút quen thuộc.

“Lãnh Thập Thất!”

Một giọng nói quen thuộc lọt vào tai.

Lãnh Thập Thất định thần nhìn lại, kẻ vừa động thủ quả nhiên là Ngọc Thập Tứ!

Vẫn còn nhớ lúc trước Cốt Tam đang định giết y, nhưng đáng tiếc lại xảy ra biến cố trời sập, sau đó phải cắm đầu cắm cổ chạy trốn, không ngờ rằng y vẫn chưa chết.

“Hoá ra là ngươi,Ngọc Thập Tứ.”

Lãnh Thập Thất lạnh nhạt nói, nhưng trong giọng lại ẩn chứa một chút sát ý, hắn chưa bao giờ quên việc Ngọc Thập Tứ ám toán hắn lần trước.

“Ai, không phải vậy, đừng gọi ta là Ngọc Thập Tứ, khó nghe muốn chết. Hiện tại ta tên là Ngọc Thụ, Ngọc Thụ trong Ngọc Thụ Lâm Phong.”

Ngọc Thập Tứ giống như không cảm nhận được chút sát ý nào của Lãnh Thập Thất, ngược lại còn chỉnh lại tóc tai, bày ra một tư thế tự cho là rất tuấn tú để giới thiệu bản thân.

Khoé mắt Lãnh Thập Thất không khỏi co giật, cũng không mở miệng nói gì, thầm nghĩ : “Làm sao mà bây giờ lại rộ lên trào lưu tự đổi tên bản thân vậy? Chẳng lẽ là do ảnh hưởng của Bách Lý Thanh?”

“Bang… bang chủ. Đây chính là đồ do ta nhặt được để hiến cho bang chủ, nhưng suýt chút nữa thì ta phải bỏ mạng rồi!”

Người nọ vừa bị Lãnh Thập Thất truy đuổi lập tức vọt đến bên người Ngọc Thập Tứ, ngoan ngoãn dâng lên chiếc hòm màu đỏ kia.

“Ha ha ha ha! Tốt, tốt. Tiểu tử ngươi có tiền đồ đó nha, có thể cướp được bảo bối này trong tay Tuý Linh cảnh, khi trở về sẽ được ban thưởng.”

Ngọc Thập Tứ mặt mày hớn hở tiếp nhận hộp, bộ dáng hoàn toàn không để Lãnh Thập Thất vào mắt.

Thậm chí còn trực tiếp mở hộp ngay tại chỗ, từ bên trong lấy ra một thanh trường kiếm nằm trong vỏ kiếm. Dù chưa rút ra khỏi vỏ, nhưng cũng có thể mơ hồ cảm nhận được một luồng khí tức sắc bén.

Đây tuyệt đối là nhị giai linh kiếm!

Bạn đang đọc Ta Tu Hệ Thống Pháp Tắc (Dịch) của Nhất Linh Linh Nhất Dạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhphat2004
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.