Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuỳ thời mà động

Phiên bản Dịch · 1643 chữ

Ở trung tâm Huyết Vụ Đảo có một toà Huyết Sắc Tháp Lâu năm tầng, mỗi nửa tháng đều sẽ phun ra đủ loại tài nguyên tu luyện, mặc sức cho người người tranh đoạt.

Trải qua gần một năm tích luỹ kinh nghiệm, tất cả mọi người đều rằng, màu sắc khác nhau tương ứng với tài nguyên tu luyện khác nhau. Trong đó, màu vàng tương ứng với bí tịch công pháp.

Tu luyện gần một năm nay, Lãnh Thập Thất vô cùng muốn có được một bộ công pháp, bởi vì công pháp của hắn hiện tại thực sự là quá rác!

Lãnh Thập Thất mở chiếc hòm ra, nằm bên trong là một quyển sách bìa vàng, nhưng khi nhìn kĩ, ở những góc viền sách lại có chút tổn hại.

Trên mặt bìa sách là ba chữ “Băng Sơn Kình”.

Lãnh Thập Thất cầm quyển công pháp lên, ánh sáng màu vàng kim trên chiếc hòm cũng biến mất.

Băng Sơn Kình là một bộ nhất giai công pháp rất bình thường, nhưng có thể cô đọng linh lực rất nhanh, cũng đủ để giúp hắn tu luyện đến Tuý Linh cảnh đỉnh phong.

Cho tới bây giờ, cảnh giới tu luyện trong trí nhớ của hắn chỉ có ba cảnh giới: Tụ Linh cảnh, Tuý Linh cảnh, Hoá Linh cảnh.

Kế tiếp, hắn vội vàng bắt đầu tu luyện Băng Sơn Kình. Lần tu luyện này kéo dài suốt hai ngày.

Sau khi tu luyện công pháp mới, tu vi của Lãnh Thập Thất tuy rằng vẫn là Tụ Linh cảnh tầng bảy, nhưng linh lực trong cơ thể lại ngưng tụ rất nhiều, đạt tới tầng bảy đỉnh phong.

Hắn dự tính vài ngày nữa sẽ có thể đột phá lên Tụ Linh cảnh tầng tám.

Nhưng đáng tiếc là thức ăn và nước uống của hắn đều cạn kiệt, bắt buộc phải ra ngoài thu thập về một ít.

Ở Huyết Vụ Đảo có rất ít thực phẩm có thể ăn được, đa số là quả dại hoặc là các loại rễ và lá cây linh tinh. Chỉ cần ở đây một thời gian thì sẽ có thể nhận biết thứ có thể ăn được và thứ không thể ăn được.

Nguồn nước lại càng khan hiếm hơn, vả lại, không chỉ có người muốn uống nước mà còn có yêu thú.

Đồ ăn còn có thể thu thập một ít ở xung quanh, nhưng muốn mang nước đi thì nhất định phải mạo hiểm.

Lãnh Thập Thất suy nghĩ một chút, hiện giờ hắn đã mạnh hơn rất nhiều so với hai ngày trước, lại có Linh Khí trong tay, muốn thu thập chút thức ăn nước uống chỉ cần cẩn thận thì sẽ không gặp phải nguy hiểm quá lớn.

Lãnh Thập Thất thò đầu ra bên ngoài, cẩn thận quan sát một lúc rồi mới nhảy ra khỏi hốc cây.

Gần đây chỉ có duy nhất một nguồn nước, đó là một đầm nước không quá lớn, xung quanh còn có không ít quả dại, là một nơi khá lí tưởng.

Càng tới gần nguồn nước, tốc độ của Lãnh Thập Thất lại càng chậm, hắn không dám manh động mà thật cẩn thận tiếp cận nguồn nước, trước tiên là núp vào một chỗ kín đáo, lặng lẽ quan sát.

Xung quanh nơi này dày đặc cây cối, không chừng còn có kẻ khác ở đây.

Đúng như dự đoán, không lâu sau đó, có tiếng xột xoạt truyền đến.

“Có người!”

Lãnh Thập Thất càng nấp kĩ hơn, cẩn thận quan sát thì phát hiện, sau một gốc cây gần đó có ba người đang ẩn nấp.

Một lát sau, hai người một cao một thấp bước ra, lưng tựa vào nhau, cảnh giác cao độ, từ từ đến gần đầm nước, vừa đi vừa gỡ túi đựng nước từ trên eo xuống.

Hai người nhanh chóng múc nước, đúng lúc này, sau lưng bỗng nhiên vang lên một tiếng huýt sáo.

Hai ngước đang múc nước chợt dừng lại, liếc mắt nhìn nhau một chút, thầm nghĩ không ổn.

“Có yêu thú!”

“Chạy mau!”

Vẻ mặt của thiếu niên cao trở nên căng thẳng, vội vàng vứt túi đựng nước mà xoay người bỏ chạy. Người còn lại cũng hớt hải chạy theo.

Yêu thú, là một thanh lợi kiếm treo trên đầu mọi người.

Mỗi loại yêu thú đều hung mãnh dị thường, lại còn da dày thịt béo, vô cùng nguy hiểm.

Mấu chốt nằm ở chỗ, chiến đấu với yêu thú sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, hơn nữa là ở xung quanh nguồn nước không chừng còn có người hoặc yêu thú khác, một khi đã náo động, sẽ có khả năng dẫn tới càng nhiều nguy hiểm hơn.

Nếu bị linh tu giả phát hiện, bọn họ sẽ chỉ trốn trong bóng tối, chờ đợi lưỡng bại câu thương, nhảy ra làm ngư ông đắc lợi.

Loại sự tình như vậy cũng thường thấy ở Huyết Vụ Đảo.

“Là Cốt Giác Thú!”

Lãnh Thập Thất núp lùm nhìn thấy một con yêu thú cao bằng nửa người đi tới, ngoại hình có chút tương tự với thằn lằn, nhưng trên đầu lại mọc ra một cái sừng nhọn dài ba tấc.

Sừng nó màu xám trắng, cảm giác giống như xương, đây là nơi cứng nhất trên người Cốt Giác Thú, cũng là vũ khí lợi hại nhất của nó.

Bị Cốt Giác Thú đâm trúng thì không chết cũng ngắc ngoải. Có thể nói, nó là loại khó chơi nhất trong đám yêu thú phổ thông.

Cốt Giác Thú vừa phát hiện ra người, hai mắt lập tức đỏ ửng lên, gầm nhẹ một tiếng rồi vọt thẳng về phía hai người kia.

Lãnh Thập Thất lúc này ngừng thở, càng hạ thấp thân hình hơn.

Hắn chờ Cốt Giác Thú đi xa rồi mới lộ diện, vội càng chạy đến bên đầm nước.

Cốt Giác Thú gây ra động tĩnh lớn như vậy, thu hút toàn bộ sự chú ý, hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để múc nước.

Trước tiên hắn múc đầy hai túi nước của mình, lại nhặt thêm túi nước của hai người vừa nãy, vậy là có được bốn túi.

“Áaaaaa!”

Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Sắc mặt Lãnh Thập Thất không hề thay đổi, hắn biết ba người kia nhất định là đã choảng nhau cùng Cốt Giác Thú, nhưng lại có người bị thương.

Lãnh Thập Thất do dự một chút, cuối cùng hai mắt híp lại, loé lên một tia hung lệ, đưa ra quyết định.

Nếu bên kia đã xuất hiện thương vong, vậy thì hắn sẽ có cơ hội đục nước béo cò, kiếm chút tiện nghi từ ba người kia.

Thời điểm Lãnh Thập Thất chạy đến chiến trường gần đó, đã có một thi thể nằm dài trên đất, chính là thiếu niên lùn kia. Bụng của y có một lỗ máu to bằng quả đấm, máu tươi đang chảy ra ngoài như suối.

Xem ra là bị sừng của Cốt Giác Thú xiên cho một lỗ.

Người phụ trách canh gác lần trước vẫn chưa hề lộ diện, chính là thiếu niên nhỏ gầy, không biết y tu luyện linh kỹ gì mà thân pháp cực kì linh hoạt, dựa vào những gốc đại thụ mà chế trụ chặt chẽ Cốt Giác Thú.

Thiếu niên cao vẻ mặt đầy oán hận, chớp lấy cơ hội nhảy lên lưng Cốt Giác Thú, song quyền của hắn đánh ra, trong nắm đấm vậy mà lại sinh ra âm thanh “kèn kẹt” vang vọng.

"Bát Hưởng Quyền!"

Từng quyền của hắn nặng nề hạ xuống, mặc dù sừng của Cốt Giác Thú cực kì cứng cỏi, nhưng những bộ phận khác trên cơ thể lại rất yếu ớt.

Thiếu niên cao liên tiếp giáng những quyền nặng như búa tạ xuống đã khiến phần lưng của Cốt Giác Thú toe toét máu thịt.

Nhưng đối với Cốt Giác Thú mà nói, như vậy không đủ để gây nguy hiểm đến tính mạng, ngược lại còn kích thích thú tính của nó.

Cốt Giác Thú thấy không hất thiếu niên cao trên lưng xuống được, bèn trực tiếp tông mạnh vào gốc đại thụ bên cạnh.

Động tác của nó quá nhanh khiến thiếu niên cao không kịp phản ứng.

Chỉ nghe thấy “Uỳnh” một tiếng, gốc đại thụ vững chắc như vậy mà lại bị tông đến gãy ngang.

Bản thân Cốt Giác Thú cũng bị thương không nhẹ, xương cốt dường như đều gãy vụn, nằm im trên đất không nhúc nhích, nhưng hồng quang trong mắt càng loé lên.

Thiếu niên cao kia càng thê thảm hơn, chỉ thấy nửa thân trên của hắn be bét máu thịt, giống như là vừa mới ngâm mình trong ao máu, liên tục thở dốc, có vẻ như là sắp hẹo.

"Nhạn Tam Thập Lục, chạy…"

"Nhị ca! Aaaaaa!"

Thiếu niên nhỏ gầy kia, cũng chính là Nhạn Tam Thập Lục gầm lên một tiếng, móc ra một thanh chuỷ thủ, nhanh chóng lao đến bên cạnh Cốt Giác Thú, liên tục đâm vào đầu của nó.

Cốt Giác Thú bất lực chỉ có thể rống giận, mặc sức để cho y công kích, chỉ chốc lát sau đã im bặt.

“Hộc… hộc…”

Nhìn thấy Cốt Giác Thú đã tắt thở, Nhạn Tam Thập Lục ngồi bệt xuống đất mà thở hồng hộc, khuôn mặt đầy vẻ bi phẫn.

Nhận ra cơ hội tốt như vậy, Lãnh Thập Thất đang định bước ra hôi của thì bỗng nhiên có tiếng vỗ tay vang lên.

“Bộp, bộp, bộp.”

Ba bóng người xuất hiện.

Bạn đang đọc Ta Tu Hệ Thống Pháp Tắc (Dịch) của Nhất Linh Linh Nhất Dạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhphat2004
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 122

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.