Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diễn kĩ

Phiên bản Dịch · 1843 chữ

Lãnh Thập Thất thầm giật mình, Ngọc Thập Tứ vậy mà lại luyện cả đao tay trái.

Trong lòng hắn mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng cũng không hoảng loạn, thân hình khẽ động, từ trong thế đao của Ngọc Thập Tứ mà thoát ra, đích thị là Mê Loạn Bộ Pháp!

Ngọc Thập Tứ cũng kinh ngạc không kém.

Y nhớ trước kia Lãnh Thập Thất chỉ là một linh tu giả Tụ Linh cảnh nho nhỏ, nhưng mới mười mấy ngày không gặp, bây giờ hắn đã có tu vi Tuý Linh cảnh tầng hai sánh ngang với y, linh kỹ trên người lại càng cao thâm vô cùng.

Nhưng Ngọc Thập Tứ cũng không thể dễ dàng chịu chua, nếu không thì y còn mặt mũi đâu để làm bang chủ hay chiêu mộ nhân lực nữa?

Ngọc Thập Tứ lúc này kích phát tất cả linh lực, một đao chém ra như muốn nuốt trọn lấy Lãnh Thập Thất.

Nhưng thân hình của Lãnh Thập Thất cũng liên tục di chuyển, lại lần nữa thoát ra khỏi thế công mãnh liệt, trên người còn không mất một sợi lông!

Ngay sau đó, Lãnh Thập Thất lật tay đâm ra một kiếm, nhắm thẳng vào yết hầu Ngọc Thập Tứ!

Ngọc Thập Tứ biết Lãnh Thập Thất tu luyện linh kỹ thân pháp, sớm đã có chuẩn bị, đoản đao xảo diệu chắn ngang, vừa vặn chặn được một kiếm.

Nhưng thân hình Lãnh Thập Thất lại đột nhiên biến mất, chợt xuất hiện bên cạnh Ngọc Thập Tứ!

Ngọc Thập Tứ chẳng thèm xoay đầu, vung đao chém ngang, lần thứ hai chặn đứng một kiếm này.

Lãnh Thập Thất thầm thán phục trước kinh nghiệm chiến đấu khủng bố của Ngọc Thập Tứ. Hơn nữa, bộ đao pháp này có thể vừa công vừa thủ, vô cùng tinh diệu, thảo nào lần trước có thể dây dưa với Huyết Ban Báo lâu như vậy.

Theo đánh giá từ lúc bắt đầu giao thủ đến giờ, nếu Lãnh Thập Thất một mình chiến đấu với Ngọc Thập Tứ, hắn toàn toàn có thể giành chiến thắng, thậm chí là giết chết đối phương, bởi vì hắn vẫn còn chưa sử dụng đến lá bài tẩy “ m Chấn Ba”.

Nhưng muốn sử dụng lá bài tẩy này thì nhất định phải chờ một cơ hội nhất kích tất sát.

Thân hình hắn lại di chuyển, không ngừng na di, kiếm nối kiếm liên tiếp đâm ra.

Mặc dù Ngọc Thập Tứ kia rất mạnh, nhưng đã phòng thủ lâu thì nhất định sẽ lòi ra sơ hở. Không lâu sau, trên người y đã chằng chịt những nhát kiếm!

Mắt thấy bang chủ nhà mình bị thương, lại còn tràn ngập nguy cơ, một đám bang chúng của Ngọc Thụ Bang đều tỏ ra lo lắng, có mười mấy người thậm chí còn chầm chậm tiến đến.

Lúc này, Ngọc Thập Tứ bỗng nhiên thọc tay trái vào trong áo, giống như đang muốn lấy ra thứ gì đó.

Lãnh Thập Thất vừa nhìn thì lập tức biến sắc, chợt nhớ đến ba mũi tên đã bắn trọng thương Huyết Ban Báo khi đó, bèn thu lại thế công mà tránh sang bên cạnh.

“Ha ha! Mắc mưu rồi!”

Ai ngờ trong tay Ngọc Thập Tứ trống không, sau khi hoá giải được thế công của Lãnh Thập Thất liền đánh ra một chưởng!

Trên bàn tay kia lấp loé kim quang, giống như là được phủ lên một lớp bụi vàng mỏng, vừa nhìn đã thấy uy lực không hề nhỏ.

Lãnh Thập Thất hừ lạnh một tiếng, không chút do dự đánh ra một quyền. Một quyền này thoạt nhìn vô cùng bình thường, ngay cả Ngọc Thập Tứ cũng không nhìn ra manh mối.

Mà y cũng chẳng để một quyền này vào mắt, bởi vì trong ấn tượng của y, Lãnh Thập Thất không hề tu luyện quyền pháp.

Mắt thấy đối phương không lợi dụng thân pháp để né tránh mà lại muốn cứng đối cứng, trong lòng Ngọc Thập Tứ cảm thấy phần thắng có lẽ sẽ thuộc về mình.

Ầm!

Nhưng ngay tại thời điểm quyền chưởng giao nhau, trong không khí đột nhiên bộc phát một tiếng hổ gầm rất nhỏ!

Ngọc Thập Tứ lập tức biến sắc.

Khi một quyền tưởng chừng rất bình thường kia của Lãnh Thập Thất đánh vào bàn tay y, lại bỗng nhiên bộc phát ra một cỗ sức mạnh thật khó tin!

Lực trùng kích khổng lồ ập tới trong nháy mắt, khiến cho Ngọc Thập Tứ khó có thể chống đỡ, trực tiếp văng ngược ra ngoài, miệng phun một búng máu tươi ngay giữa không trung.

Mà Lãnh Thập Thất chỉ lùi về sau ba bước.

Thật ra, một chưởng kia của Ngọc Thập Tứ không hề yếu, nhưng tại thời điểm cuối cùng còn chưa kịp phát huy toàn bộ sức mạnh thì đã bị đánh bay.

Hơn nữa, Lãnh Thập Thất nhờ vào “nhiều năm” tu luyện linh kỹ mà cường độ thân thể cũng vượt xa người thường, nên có thể dễ dàng triệt tiêu không ít chưởng lực.

Ngọc Thập Tứ lật người ở ngay giữa không trung, thành ra cũng không bị té cắm đầu xuống đất, y lau khoé miệng, cưỡng ép đè nén ngụm máu đang dâng trào nơi cuống họng xuống.

Lại vận linh khí để nâng cánh tay trái gần như đã tê liệt lên, vẻ mặt bình thản, nói: “Quyền pháp này của Lãnh huynh đệ cũng không tệ lắm, chỉ tiếc là hoả hầu vẫn kém một chút, còn chưa đủ để lấy mạng ta.”

Lãnh Thập Thất nghe vậy thì cười nhạt.

Hổ Khiếu Quyền cảnh giới đại viên mãn không chỉ vô cùng mạnh mẽ, mà còn thu liễm nội kình, vừa có cương lại vừa có nhu. Ăn trọn một quyền toàn diện này, làm sao có thể bình tĩnh như vậy được?

Hắn chợt chú ý tới cánh tay trái của Ngọc Thập Tứ đang run nhẹ, biết rõ là y chỉ đang gồng mình giả vờ mà thôi.

Lãnh Thập Thất cũng không muốn dây dưa với Ngọc Thập Tứ, nhân cơ hội này lao lên áp sát.

Ngọc Thập Tứ cắn răng một cái, đành phải vọt tới, nhưng ngay lúc hai người sắp va chạm, y lập tức hạ thấp giọng xuống hết mức, nói: “Lãnh huynh đệ, Lãnh huynh đệ ngươi bình tĩnh đi mà! Ta thua, ta nhận thua! Vũ khí là của ngươi, có điều, ngươi không thể để ta thua quá thảm, nhiều huynh đệ chứng kiến như vậy, sau này ta làm sao có thể phục chúng được đây!”

Nghe thấy vậy, cho dù là Lãnh Thập Thất cũng ngơ ngác.

Não của tên Ngọc Thập Tứ hình như có vấn đề?

Nhưng nghĩ kĩ lại, những lời của y nghe rất hợp lý, thậm chí có thể nói là lựa chọn tốt nhất.

Đồng thời, hắn cũng cảm thấy bội phục trước Ngọc Thập Tứ, một kẻ vừa sĩ diện lại vừa vô liêm sỉ.

Quả nhiên, người có thể sớm đột phá lên Tuý Linh cảnh ở Huyết Vụ Đảo này, không ai là tầm thường cả.

Nói gì thì nói, Lãnh Thập Thất quả thực cũng không muốn cá chết lưới rách cùng Ngọc Thập Tứ hay Ngọc Thụ Bang. Bởi vì dù cho hắn có thành công giết chết Ngọc Thập Tứ, nhưng chỉ cần mấy chục người còn lại bên đối phương đồng loạt xông lên thì hắn hẹo là cái chắc!

Lúc này, trong lòng Lãnh Thập Thất đã có tính toán, nhưng hắn vẫn đánh ra một quyền.

Ngọc Thập Tứ thấy Lãnh Thập Thất không biết tốt xấu, trong lòng có chút ấm ức, cũng đánh ra một chưởng. Một chưởng này gần như ẩn chứa toàn bộ linh khí của y!

Nhưng ngay khi quyền và chưởng chỉ còn cách nhau một ly, thân thể của Lãnh Thập Thất đột nhiên văng ngược ra ngoài?

Hắn chật vật bò trên đất, khoé miệng trào ra một dòng máu tươi, giận dữ nói: “Con mẹ nó! Ngươi lại ẩn giấu thực lực!”

Lần này đến lượt Ngọc Thập Tứ đần mặt ra, nhưng y rất nhanh đã phản ứng lại được với sự lanh lợi của mình, đồng thời trong lòng thầm tán thưởng: “Lãnh huynh đệ diễn thật là giỏi!”

Bang chúng Ngọc Thụ Bang vừa chứng kiến cảnh tượng này thì cao giọng hoan hô, phát cờ reo hò nhộn nhịp lên.

Sau đó, hai người bắt đầu “khó phân thắng bại”, đao ảnh kiếm quang không ngừng chớp loé, khiến người xem hoa hết cả mắt, phấn khích vô cùng.

Trong đó còn có vài lần giao thủ cực căng, làm cho mọi người hồi hộp đến nghẹt thở.

Nhưng chỉ có bản thân hai người giao thủ biết rằng, đây hoàn toàn là biểu diễn, họ không hề thật sự chém giết nhau.

Sau khi cứ giằng co như vậy khoảng một khắc, Ngọc Thập Tứ cảm thấy như vậy cũng đủ rồi, liền nháy mắt ra hiệu kết thúc trận chiến.

Y thu đao ôm quyền, nói: “Thực lực của Lãnh huynh đệ quả nhiên không giống người thường, tại hạ nhận thua.”

“Ngọc Bang Chủ đao pháp tinh xảo, lại nhanh vô cùng, nếu tiếp tục đánh, người thua tất nhiên là ta, ta chịu thua.”

Lãnh Thập Thất lắc đầu.

Ngọc Thập Tứ sảng khoái nói: “Ha ha ha, Lãnh huynh đệ thật khách khí, ngươi và ta thật sự là không đánh không quen biết, lần đánh cược này coi như hoà thì sao? Vũ khí ta hai tay dâng lên, toàn bộ đều giao cho vị bằng hữu Lãnh huynh đệ này!”

“Chuyện này…”

Lãnh Thập Thất lộ vẻ do dự.

“Lãnh huynh đệ ngàn vạn lần đừng từ chối, nếu không sẽ dễ tổn thương hoà khí lắm đó.”

“Thôi được, vũ khí ta nhận, ngày sau nếu Ngọc Thụ Bang có chuyện gì khó xử thì cứ việc đến tìm ta.”

Lãnh Thập Thất tiếp nhận linh kiếm, vô cùng khách khí nói.

“Ai! Lãnh huynh đệ tuyệt đối không thể nghĩ như vậy, Ngọc Thụ ta cũng không phải là cần nợ nhân tình gì đâu. Gần đây còn có tài nguyên tu luyện khác, ta phải dẫn theo các huynh đệ đi tranh đoạt, Lãnh huynh đệ, xin cáo từ.”

“Cáo từ!”

Đôi bên cứ như vậy mà tách ra.

Nhưng sau khi đám người Ngọc Thập Tứ vừa rời đi không lâu, có một người vội vàng chạy đến, đứng bên cạnh Ngọc Thập Tứ thấp giọng nói: “Bang chủ, ta đã dẫn đám người Bách Lý Thanh qua.”

Ngọc Thập Tứ cười đắc ý: “Tốt lắm. Hắc hắc! Lãnh huynh đệ, nhị giai linh kiếm cũng không thể cứ vậy mà cầm đi đâu nha.”

Bạn đang đọc Ta Tu Hệ Thống Pháp Tắc (Dịch) của Nhất Linh Linh Nhất Dạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhphat2004
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.