Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khó!

Phiên bản Dịch · 1836 chữ

Trong suốt quá trình giao thủ, Lãnh Thập Thất hoàn toàn áp đảo Bách Lý Thanh, mới chỉ hai ba tức thời gian trôi qua mà gã đã bị thương, điều này khiến gã tức đến nghẹn họng.

Nhưng nghiêm trọng hơn, Bách Lý Thanh dần phát hiện trên thanh trường thương của mình lại xuất hiện vài vết kiếm!

Những vết kiếm này tuy rằng không quá sâu, nhưng kiếm của Lãnh Thập Thất có thể dễ dàng lưu lại vết kiếm trên nhị giai Linh Khí của gã, điều này có nghĩa là gì?

Có nghĩa là phẩm chất thanh trường kiếm của hắn nhất định còn cao hơn nhị giai Linh Khí!

“Chẳng lẽ là tam giai Linh Khí? Sao có thể như vậy được?”

Bách Lý Thanh cảm thấy có chút sang chấn tâm lý.

Hiện giờ, nhị giai Linh Khí ở Huyết Vụ Đảo đã là thứ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, ở đâu lại lòi ra tam giai Linh Khí?

Cũng may là các thành viên của Bách Lý Đoàn đã bao vây nơi này, trong lòng gã thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lãnh Thập Thất lại đâm tới một kiếm, Bách Lý Thanh theo thói quen dùng trường thương quét ngang, nhưng lần này, từ trên trường thương lại truyền đến một cỗ sức mạnh khổng lồ khác không thuộc về gã!

Bách Lý Thanh định thần nhìn lại, phát hiện tay trái của Lãnh Thập Thất đang nắm chặt lấy cán thương, mà bàn tay kia lại đen kịt như mực, móng tay dài hơn một tấc, đích thị là Quỷ Ngọc Trảo!

Tay trái Lãnh Thập Thất hoá thành Quỷ Ngọc Trảo bắt lấy cán thương, tay phải cầm kiếm đâm ra, nhắm thẳng vào yết hầu Bách Lý Thanh.

Chỉ thấy cánh tay Bách Lý Thanh khẽ động, trường thương rất nhanh đã bắt đầu chấn động.

Lãnh Thập Thất nhất thời cảm thấy tay trái truyền đến cảm giác đau nhói, ngay cả Quỷ Ngọc Trảo cảnh giới đại viên mãn cũng bị chấn động đến mức xuất hiện vài vết rạn nứt!

Nhưng Lãnh Thập Thất nhất quyết không chịu buông tay, vẫn đâm ra một kiếm.

Sắc mặt Bách Lý Thanh khẽ biến, gã đã xem thường độ cứng của Quỷ Ngọc Trảo, cũng xem thường quyết tâm của Lãnh Thập Thất.

Phập!

Kiếm vẫn đâm tới Bách Lý Thanh, nhưng chỉ đâm trúng cánh tay gã.

Vào khoảnh khắc cuối cùng, Bách Lý Thanh chỉ có thể dùng cánh tay của mình để phòng thủ, trường kiếm trực tiếp đâm xuyên qua cánh tay của gã, nhưng nhờ vậy mà không thể đâm tới yết hầu Bách Lý Thanh.

Lãnh Thập Thất thầm than vì bỏ lỡ mất một cơ hội tuyệt hảo. Đáng tiếc là hắn đã tiêu hao khá nhiều linh lực trong trận chiến vừa rồi cùng Ngọc Thập Tứ, nếu không thì Bách Lý Thanh sẽ chết chỉ trong một đòn duy nhất.

“Đoàn trưởng!”

Ngay tại thời điểm Lãnh Thập Thất đâm trúng Bách Lý Thanh, đám người Huyết Ngũ Thập Nhất rốt cuộc cũng chạy tới.

Huyết Ngũ Thập Nhất tiên phong xuất thủ, hai thanh chuỷ thủ trong tay y tung bay như hoa, tựa như muốn băm Lãnh Thập Thất ra thành muôn mảnh.

Lãnh Thập Thất cũng không dám liễu lĩnh, có thể tổn thương Bách Lý Thanh trong một khoảng thời gian cực kì ngắn đã được coi là lời rồi, lúc này nên rút lui thì hợp lí hơn.

Nhưng phía sau hắn lại là vài thành viên của Bách Lý Đoàn, dồn dập thi triển linh kỹ tấn công tới.

Lãnh Thập Thất chỉ có thể mạnh mẽ đột phá vòng vây, nhưng ngay cả Mê Loạn Bộ Pháp đại viên mãn cũng không giúp hắn tránh né được mọi đòn công kích, vẫn bị trúng một nhát đao và một quyền.

Cũng may là thương thế không nặng, chỉ bị trầy xước ngoài da một chút.

Mà những người vừa nãy đã thành công gây tổn thương cho Lãnh Thập Thất lại nhất thời tưởng bở. Nghĩ rằng, hoá ra Tuý Linh cảnh cũng chỉ đến thế mà thôi, không phải là không thể chiến thắng, cả đám phấn chấn tinh thần, ồ ạt xông lên vây giết.

Trong mắt Lãnh Thập Thất tràn ngập sát ý, lập tức tiến vào một trạng thái kì diệu, nắm chặt trường kiếm, thân hình trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ.

Chỉ thấy Lãnh Thập Thất giống như một bóng ma vờn quanh đám người, ngay sau đó, toàn bộ sáu người này đều gục xuống đất, chết không kịp nhắm mắt, mà ở yết hầu của mỗi người bọn họ đều có một vết máu thật sâu!

Loạn Hoa Tiệm Dục Mê Nhân Nhãn!

Một kiếm giết sáu người!

Chứng kiến Lãnh Thập Thất một chiêu tiễn sáu người đi bán muối, bầu không khí hô đánh gọi giết ầm ĩ chợt bị dập tắt, thậm chí còn trở nên yên tĩnh đến mức quỷ dị.

Về phần những thành viên khác đang lao tới đều đần mặt ra mà dừng bước, cảnh tượng lúc này thoạt nhìn có chút buồn cười.

Từ khi bọn họ bắt đầu vây giết Lãnh Thập Thất đến giờ, mới chỉ trôi qua bao lâu cơ chứ?

Bách Lý Thanh trong vài hiệp đã bị đâm thủng tay, sáu thành viên bị một chiêu giết chết!

Đây cũng không phải sáu con heo, mà là sáu linh tu giả Tụ Linh cảnh tầng bảy trở lên!

Trong lúc nhất thời, không ai dám cả gan tiến lên.

Sau đó, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Bách Lý Thanh, ý tứ vô cùng rõ ràng.

Lúc này, ngay cả Bách Lý Thanh cũng có chút khiếp sợ, đồng thời gã cũng hiểu được đám người Vô Lục Thập Thất và Nhạn Cửu đã chết như thế nào.

Đối mặt với một kẻ có linh kỹ mạnh mẽ như vậy, chẳng trách bọn họ không ai còn sống sót.

Bách Lý Thanh biết rõ, cho dù là gã muốn giết chết sáu người vừa rồi thì cũng phải tốn rất nhiều công sức. Mà những người kia cũng không ngu đến mức sẽ tụm lại một chỗ để bị giết, nếu cảm thấy đánh không lại thì có thể tách ra chạy.

Nhìn dáng vẻ bình thản như không của Lãnh Thập Thất, một chiêu này dường như cũng chẳng tiêu hao quá nhiều linh lực?

Trong lòng Bách Lý Thanh đã có chút hối hận!

Nếu hai người quyết định sinh tử chiến, gã tự nhận mình không bằng Lãnh Thập Thất, cũng không đủ tự tin để né tránh một chiêu kia.

Vậy thì càng không cần phải nói tới những thủ hạ Tụ Linh cảnh kia, bởi vì bọn họ hoàn toàn chẳng thể nào phản kháng. Nếu mọi người đồng loạt vây giết, nói không chừng còn có thể liều mạng, nhưng gã sẽ phải tổn thất bao nhiêu thủ hạ đây?

Phải biết rằng, đám người Ngọc Thụ Bang và Mặc Môn đều ở gần đây, chỉ nhăm nhe để bỏ đá xuống giếng, đến lúc đó, Bách Lý Đoàn của gã e rằng lành ít dữ nhiều.

Đấu tay đôi thì không lại, vẫn có thể chuyển sang đánh hội đồng, nhưng cái giá phải trả là quá lớn.

Phải làm sao mới ổn đây?

“Đoàn… đoàn trưởng! Một chiêu kia của hắn thoạt nhìn khủng bố như vậy, nhưng tất nhiên cũng sẽ tiêu hao rất nhiều linh khí, hiện tại chỉ đang gồng mình giả vờ để doạ chúng ta mà thôi. Để các huynh đệ cùng xông lên, nhất định có thể giết hắn!”

Huyết Ngũ Thập Nhất lạnh giọng nói.

Bách Lý Thanh nghe xong, tức giận liếc y một cái, nói: “Ngươi nhìn khí tức của hắn vẫn ổn định, trên kiếm tràn ngập linh quang như vậy, có chỗ nào là thiếu linh khí đâu? Cùng xông lên? Đem mạng của các huynh đệ ra để liều chết? Ngươi cho rằng Ngọc Thụ Bang và Mặc Môn đều đã chết hết rồi hay sao?!”

“Chuyện này…”

Huyết Ngũ Thập Nhất lập tức á khẩu không trả lời được, cúi đầu không dám mở miệng nói thêm câu nào.

Sắc mặt Bách Lý Thanh trầm xuống.

Lúc này, Lãnh Thập Thất cũng không vội, hắn đã là Tuý Tinh cảnh tầng hai, thi triển một chiêu Loạn Hoa Tiệm Dục Mê Nhân Nhãn này chỉ tiêu hao không đến ba thành linh khí, chẳng tính là nhiều.

Hơn nữa, bởi vì chiêu này là do hắn tự nghĩ ra, sử dụng cũng càng thêm thành thạo. Vừa rồi, một chiêu đó dùng để đối phó với linh tu giả Tụ Linh cảnh, nên hắn đã thu lại một nửa lực đạo mà đâm ra sáu kiếm.

Vì vậy, sáu người kia chỉ bị cắt đứt yết hầu, chứ không trực tiếp bị chém rơi đầu.

Đây là chỗ tốt của việc tự nghĩ ra chiêu thức, chiêu thức cũng không bị gò bó, mà có thể tuỳ ý biến hoá điều chỉnh. Nếu học linh kỹ do người khác sáng tạo, chắc chắn sẽ không thể làm được điều này.

Sở dĩ, Lãnh Thập Thất không vội là bởi vì hắn tin rằng, một chiêu này nhất định sẽ khiến Bách Lý Thnah kinh sợ, để cho Bách Lý Thanh biết, việc vây giết hắn là hành vi ngu xuẩn đến cỡ nào!

Thật ra, Lãnh Thập Thất ngay từ ban đầu đã không có ý định phải giết Bách Lý Thanh, hắn vẫn chưa mạnh đến mức có thể lấy đầu của thủ lĩnh địch giữa vòng vây với hơn mười người.

Mục đích của hắn chính là kinh sợ!

Lấy sức một người, kinh sợ một thế lực!

Tình cảnh của Bách Lý Thanh giờ phút này có chút tương tự với Ngọc Thập Tứ trước kia, chính là đâm lao thì phải theo lao.

Đối mặt với một kẻ như Lãnh Thập Thất, đơn đả độc đấu không ổn, vây giết cũng không xong. Nhưng Lãnh Thập Thất trước sau đã giết chết mười mấy người bọn họ, mối hận này tuyệt đối không thể bỏ qua, nếu không, sau này còn ai sẽ gia nhập Bách Lý Đoàn của gã nữa?

Khó!

Bách Lý Thanh đã bắt đầu cảm thấy lúng túng, không biết phải giải quyết ra sao.

Lúc này, Lãnh Thập Thất vẩy trường kiếm một cái, toàn bộ máu dính trên lưỡi kiếm đều văng ra, lại trở nên sạch bóng.

Hắn cầm linh kiếm chỉ thẳng mặt, viện binh của Bách Lý Đoàn vội vàng lùi về phía sau hai bước, một màn này khiến cho mặt của Bách Lý Thanh tái xanh.

Lãnh Thập Thất cất giọng, nói.

Bạn đang đọc Ta Tu Hệ Thống Pháp Tắc (Dịch) của Nhất Linh Linh Nhất Dạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhphat2004
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.