Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cướp

Phiên bản Dịch · 1755 chữ

Dịch và biên bởi team Thiên Kiêu Tông

“Không!!!”

Cực Thiên Ý kinh hãi hét lên, nhưng âm thanh của y lập tức trở thành tiếng kêu thảm thiết.

Vào lúc này, con rết màu đỏ máu kia đang không ngừng gặm nhấm huyết nhục cùng kinh mạch lẫn nội tạng bên trong cơ thể của y!

Thống khổ như vậy là vượt quá sức chịu đựng của con người.

Toàn thân Cực Thiên Ý bắt đầu co giật, hỗn hợp chất lỏng màu trắng đỏ chảy ra từ miệng hắn.

“Ta… ta nói.”

Chưa được bao lâu, Cực Thiên Ý đã kiệt sức mà cố rặn ra ba chữ này.

Lãnh Thập Thất kết thành linh ấn, khống chế con rết ngừng di chuyển.

Cực Thiên Ý như bùn nhão mà ngã xuống đất, cơ thể thỉnh thoảng lại co giật mấy hồi.

“Nói đi.”

Lãnh Thập Thất xé một mảnh quần áo tương đối sạch sẽ từ trên người Cực Thiên Ý, ngón tay nhuộm vết máu trên mặt đất, trông giống như học sinh tiểu học đang nghiêm túc chép bài.

Sau đó, Cực Thiên Ý vừa thở hổn hển vừa nói ra khẩu quyết của nhị giai linh kỹ Phá Lãng Quyền.

Cho đến khi thông báo của Hệ Thống xuất hiện trước mắt Lãnh Thập Thất, hắn mới hài lòng gật đầu.

Lúc này, Cực Thiên Ý dường đã mất đi toàn bộ khí lực cùng hi vọng, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào khoảng không.

Tuy nhiên, trên trời lúc này không có trăng, cũng chẳng có sao.

Chỉ có màn sáng màu máu vô biên.

Lãnh Thập Thất cầm đao bước đến trước mặt Cực Thiên Ý, y nhắm mắt lại, nhẹ nhàng mỉm cười.

Nụ cười đó mang theo ý nghĩa giải thoát, ẩn chứa một chút ngây thơ, như là nụ cười mà một thiếu niên mười ba tuổi đáng lẽ phải có.

————————————————

Ở chiến trường bên kia, có thể nói là tình hình đang nghiêng về một phía .

Phía Cực Ý Hội, hội trưởng Cực Thiên Ý đánh bài chuồn, Hồng Vân tử trận, Văn Nhạc cũng không có ở đây.

Những người còn lại, căn bản không một ai có thể chống lại Cốt Tam.

Không bao lâu, Cực Ý Hội vốn dĩ có chừng năm mươi người, giờ đây chỉ còn lại hơn hai mươi ngươi mà thôi!

Hai mươi người còn lại với ý chí thà chết không lùi, bởi vì trong lòng họ vẫn còn một tia hi vọng.

Thế nhưng, vào lúc này, có một thứ gì đó đột nhiên từ trên trời rơi xuống, khiến hy vọng của họ hoàn toàn sụp đổ.

Đây chính là đầu của Cực Thiên Ý!

Một kiếm của Cốt Tam cắt ngang cổ họng kẻ địch, bạch y trắng như tuyết của nàng dính đầy máu, càng làm cho nàng thêm phần lãnh diễm.

Khi nhìn thấy đầu Cực Thiên Ý rơi xuống đất, trong lòng nàng khẽ động, lập tức hét lớn: “Cực Thiên Ý đã chết, kẻ nào giơ tay đầu hàng sẽ được tha mạng!”

“Cực Thiên Ý đã chết, kẻ đầu hàng sẽ được tha mạng!”

“Cực Thiên Ý đã chết, kẻ đầu hàng sẽ được tha mạng!”

Các thành viên Huyết Nguyệt bắt đầu lần lượt hét lên, trong lúc nhất thời, tiếng hét như muốn rung trời.

Tàn quân của Cực Ý Hội nhìn nhau với vẻ mặt xám xịt, gần như tất cả đều mất đi ý chí chiến đấu. Cuối cùng, có người đã bỏ vũ khí xuống.

Như thể đây là một tín hiệu, ngày càng có nhiều người giơ tay chịu trói. Sau cùng, tất cả đều đã bị khống chế.

Lúc này, Cốt Tam nhìn xung quanh, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lãnh Thập Thất đâu, trong lòng dường như đang nghĩ tới điều gì đó.

Cả người A Thần hiện tại ướt đẫm máu, y tiêu sái khập khiễng bước tới, xem ra cũng bị thương không hề nhẹ, nhưng vẻ mặt lại vô cùng hưng phấn.

“Nguyệt chủ, thuộc hạ thật bội phục. Hóa ra nguyệt chủ sớm đã nắm mọi thứ trong tay từ lâu, Cực Ý Hội lần này tiêu đời rồi! Tiếp theo chúng ta sửa soạn lại một chút, giết thẳng vào doanh trại Cực Ý Hội, tiêu diệt hoàn toàn bọn chúng!

“Không cần, nếu như theo tính toán, bọn chúng hẳn là cũng đang đến đây.”

Cốt Tam nói ra những lời này, khiến A Thần nhất thời chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.

Nhưng ngay sau đó, cách đây không xa chợt truyền đến một loạt tiếng hô vang trời.

“Giết!”

“Giết!”

A Thần, bao gồm thành viên của Huyết Nguyệt, tất cả đều quay đầu nhìn lại, bắt gặp Văn Nhạc, một cao thủ Tuý Linh cảnh khác của Cực Ý Hội, đang dẫn theo hơn hai mươi người xông đến.

Mà toàn bộ đám người Cực Ý Hội vừa mới đầu hàng đều cúi đầu, cho dù viện quân có đến, bọn họ cũng chẳng dâng lên tâm tư nào khác. Bởi vì họ biết, hai mươi người kia đơn giản là đang đâm đầu vào đường chết.

Chẳng nói đâu xa, chỉ cần một mình Cốt Tam thôi đã đủ để tiễn cả đám đi bán muối tập thể.

Văn Nhạc mang theo các huynh đệ, mạo hiểm đi vòng đường núi để đến đây, giữa đường lại hữu kinh vô hiểm tránh được hai con nhất giai yêu thú.

Ngay lúc y chuẩn bị tấn công Huyết Nguyệt từ cả hai mặt trước sau, tưởng chừng như bản thân sẽ lập được đại công và đường đường chính chính ngồi lên vị trí phó hội trưởng, lại đột nhiên nhận ra điều gì đó không ổn.

Hội trưởng đâu? Hồng Vân đâu? Kể cả Ám Nha?

Mọi người của Cực Ý Hội đâu hết rồi?

Nhìn đi nhìn lại chỉ toàn là người của Huyết Nguyệt!

Văn Nhạc hoàn toàn bối rối.

Sau thời gian một nén hương, trên mặt đất lại có thêm mười thi thể, hơn ba mươi người đã đầu hàng.

“Ha ha ha! Không ngờ người của Cực Ý Hội lại óc chó đến như vậy, thậm chí còn mò tới đây chịu chết! Nguyệt chủ thật sự là thần cơ diệu toán! Hiện tại ở Cực Ý Hội gần như không có người, trong doanh trại nhất định vẫn còn rất nhiều tài nguyên. Nguyệt chủ giao cho ta một ít quân, ta sẽ dẫn mọi người đi vơ vét.”

A Thần xung phong nói.

Cốt Tam lắc đầu, nói: “Đã muộn rồi, nơi đó chắc chỉ còn cái nịt.”

“Hở?”

Vẻ mặt A Thần đần ra.

“Trở về dưỡng thương đi.”

“Ớ… Vâng!”

Lúc này, ở doanh trại Cực Ý Hội cũng không phải là không có người.

Mặc dù Cực Ý Hội đã huy động toàn bộ binh lực ra ngoài, quyết định được ăn cả ngã về không, nhưng vẫn còn một số thương binh ở lại doanh trại.

Trong này có bao gồm cả Mộc Nhị Thập Nhất.

Đám thương binh đều tụm năm tụm bảy cười nói, giống như Cực Ý Hội của bọn họ sắp chinh phục toàn bộ Thạch Lâm đến nơi.

Chỉ có Mộc Nhị Thập Nhất ngồi ngơ ngác ở một góc, cũng không ai thèm để ý đến y.

Đột nhiên, Mộc Nhị Thập dường như phát hiện ra một tiếng động vô cùng nhỏ, vẻ đờ đẫn trong mắt y lập tức biến mất, thay vào đó là một đoàn tinh quang lấp lánh.

“Hô hố.”

Mộc Nhị Thập Nhất bỗng nhiên đứng phắt dậy.

Đám người kia nhìn thấy hành động kì quặc của y thì cười cợt.

“Cái tên đần độn này, không cần phải để ý đến hắn, chúng ta tiếp tục đi.”

“Huỵch” một tiếng, Mộc Nhị Thập Nhất lập tức quỳ xuống, dập đầu vào đất, nói ra một câu vô cùng khó hiểu: “Bái kiến đại nhân! Tiểu nhân nguyện dẫn đường cho ngài.”

Những người khác đột nhiên nhìn nhau, không biết Mộc Nhị Thập Nhất đang giở trò quỷ gì.

Bỗng nhiên, một bóng đen xuất hiện trước mặt mấy người kia, bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại, một đạo kiếm quang lạnh lẽo xẹt qua, cả đám liền bỏ mạng tại chỗ.

Lãnh Thập Thất trong bộ hắc bào bước tới chỗ Mộc Nhị Thập Nhất.

Chỉ thấy y ngày càng quỳ thấp hơn nữa.

“Có chút thú vị, dẫn đường đi.”

Lãnh Thập Thất nhàn nhạt nói.

“Đại nhân, xin mời ngài đi theo ta.”

Mộc Nhị Thập Nhất đứng dậy, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế khom lưng, đi về một hướng.

Hai người đến trước một căn lều, Mộc Nhị Thập Nhất nói: “Đây là nơi cất chứa tài nguyên, bình thường sẽ có hai vị đại nhân là Hồng Vân và Văn Nhạc thay phiên nhau canh gác.”

Lãnh Thập Thất gật đầu, bước vào trong lều, còn Mộc Nhị Thập Nhất thì cúi đầu bất động tại chỗ.

Bốn phía bên trong có rất nhiều thức ăn nước uống, ở giữa có mấy chiếc rương gỗ.

Lãnh Thập Thất mở ra từng chiếc một. Trong đó có hai rương mà trước đó Cực Thiên Ý đã đưa cho hắn.

Những rương còn lại phân biệt chứa rác phẩm linh kỹ, nhất giai binh khí, linh thạch và đan dược.

Lãnh Thập Thất trực tiếp đem toàn bộ thức ăn nước uống hết nhét vào trong rương Hệ Thống.

Sau đó, hắn lập tức học toàn bộ đống rác phẩm linh kỹ ngay tại chỗ, tuy rằng gần như không cần đến, nhưng có còn hơn không. Nhất giai binh khí thì đều bán cho Hệ Thống, thu về 87 Hệ Thống Tệ.

Mà trong đám nhị giai binh khí còn có đủ ba loại: kiếm, chuỷ thủ, và cự phủ.

Nhưng trong rương Hệ Thống của Lãnh Thập Thất chỉ còn lại hai ô trống.

Lãnh Thập Thất suy nghĩ một chút, sau đó buộc thanh chuỷ thủ vào mắt cá chân, cự phủ và cương đao nhét vào rương Hệ Thống, còn thanh nhị giai linh kiếm kia thì cầm tay.

Cuối cùng, hắn gói lại toàn bộ đống linh thạch và đan dược này, đeo ở trên lưng, xong xuôi mọi chuyện, hắn ôm chiếc rương nhỏ bước ra khỏi lều.

Bạn đang đọc Ta Tu Hệ Thống Pháp Tắc (Dịch) của Nhất Linh Linh Nhất Dạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhphat2004
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.