Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc Tấn Hùng

Phiên bản Dịch · 1636 chữ

Dịch và biên bởi team Thiên Kiêu Tông

Thực ra, Lãnh Thập Thất thừa biết, những thứ có thể tìm thấy ở đây cũng chẳng có món nào là ngon.

Đặc biệt là nhị giai công pháp và linh kỹ, những thứ như vậy nhất định là đã bị Cực Thiên Ý tiêu huỷ sau khi ghi nhớ.

Tuy nhiên, Lãnh Thập Thất cũng coi như hốt được một mẻ lớn.

Lúc này, Mộc Nhị Thập Nhất còn đang bên ngoài lều cung kính chờ đợi, nhìn thấy Lãnh Thập Thất bước ra thì định nói gì đó, lại bị Lãnh Thập Thất chặn họng khi hắn ném qua một chiếc rương nhỏ.

“Ngươi rất thông minh, đáng tiếc đã theo sai người. Những thứ này chừa lại cho ngươi, có thể sống tới khi nào thì phải xem bản lĩnh của chính mình.”

Lãnh Thập Thất nhàn nhạt nói, sau đó bỏ đi.

“Đa tạ đại nhân tha chết! Đa tạ đại nhân ban thưởng!”

Mộc Nhị Thập Nhất thành tâm quỳ xuống, cho đến khi bóng dáng của Lãnh Thập Thất đã hoàn toàn khuất xa thì mới đứng lên.

Y mở chiếc rương ra, bên trong chính là một bộ công pháp và ba bộ nhất giai linh kỹ.

Ngày thứ hai.

Trong căn lều lớn nằm ở trung tâm doanh trại Huyết Nguyệt, Cốt Tam ngồi trên ghế gỗ, thỉnh thoảng lại gõ ngón tay trên tay ghế, vẻ mặt thoạt nhìn có chút lo lắng.

Không lâu sau, Lãnh Thập Thất chợt trồi lên từ dưới mặt đất.

Đôi mắt đẹp của Cốt Tam lập tức sáng ngời lên, nhưng khi nàng nhìn thấy túi đồ căng phồng ở sau lưng Lãnh Thập Thất, khoé mắt vẫn không nhịn được mà giật giật vài cái, nói: “Xem ra, thu hoạch của ngươi cũng không tồi ha.”

“Bình thường thôi, chỉ là mấy đồng bạc lẻ, chẳng lọt nổi vào mắt xanh của ngươi. Vả lại, so với thu hoạch của ngươi, chút cỏn con này đáng bao nhiêu. Thế nào? Cảm giác chiếm được Thạch Lâm ra sao?”

Lãnh Thập Thất vỗ vỗ túi đồ sau lưng, tùy ý nói.

Cốt Tam khẽ vuốt cằm, thấp giọng nói: “Chẳng có gì đặc sắc.”

“Hả?”

Lãnh Thập Thất kinh ngạc nhìn nàng một cái, hắn hiểu rõ dã tâm của Cốt Tam, bây giờ đã độc chiếm cả Thạch Lâm mà vẫn còn chưa thoả mãn.

“Ta trước giờ vẫn luôn suy nghĩ cách để tiêu diệt Cực Ý Hội, nhưng rất khó! Ừ thì, Huyết Nguyệt mạnh hơn so với bọn chúng, nhưng cũng không mạnh đến mức có thể tiêu diệt một cách áp đảo.

Nếu cưỡng ép tấn công, chỉ có thể lưỡng bại câu thương, tạo cơ hội cho kẻ khác chiếm tiện nghi. Nhưng hôm nay ngươi đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên làm được, cho nên có chút cảm giác không chân thật.”

Cốt Tam giải thích.

Lãnh Thập Thất nghe xong, trong lòng có chút buồn cười, nói tiếp: “Có câu, vô tình cắm liễu, liễu thành cây. ta trùng hợp đến nơi này, trùng hợp gia nhập thế lực đối đầu với ngươi, lại trùng hợp giúp ngươi loại bỏ Cực Ý Hội. Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn dùng máu để đổi lấy chiến thắng thì mới thoả mãn?”

“Nói cũng đúng.”

Cốt Tam nghe xong thì cười khúc khích.

“À đúng rồi, nhân tiện hỏi ngươi một chút, ngươi còn nhớ rõ hướng trở về sơn động, nơi mà chúng ta đã từng hái Linh Quả không?”

Cốt Tam hơi suy tư, suy nghĩ đôi chút, chỉ về một hướng, nói: “Hướng bên này, băng qua Khu Sương Mù là có thể về tới Khô Lâm, sơn động nằm ngay trong Khô Lâm.”

“Khô Lâm.”

Nghe vậy, Lãnh Thập Thất đã hiểu rõ.

Thật ra, hắn cũng không đi quá xa, giữa Thạch Lâm và Khô Lâm nơi hắn ở chỉ cách nhau một Khu Sương Mù, cũng chính là địa phương mà lần trước hắn đã giết chết viên hình yêu thú, sau đó lại bất ngờ phát hiện ra không gian dưới lòng đất.

“Nên ngươi đến đây là để nói lời từ biệt?”

Cốt Tam nhìn thấu được ý đồ của Lãnh Thập Thất.

“Không sai.”

“Có chuyện này ta vẫn còn chưa hỏi, ngươi đã sớm quyết định muốn trở về, vậy thì cứ trực tiếp đi là được, tại sao lần này lại phải giúp ta?”

Cốt Tam trừng mắt nhìn Lãnh Thập Thất hỏi.

Lãnh Thập Thất hơi quay đầu đi, né tránh ánh mắt của nàng.

“Lần này là vô tình, cũng vừa hay để báo đáp món nhân tình Linh Quả lúc trước.”

Cốt Tam nghe thấy câu này, sắc mặt dần trở nên lạnh lùng: “Trả nhân tình? Ai cần ngươi trả nhân tình!” (edit: vợ dỗi rồi :>)

Lãnh Thập Thất sững sờ, vuốt vuốt đầu mũi, đang định nói gì đó thì lại bị Cốt Tam chặn họng.

“Nếu muốn trả nhân tình, vậy thì gia nhập Huyết Nguyệt đi. Ta biết trên người ngươi có giấu bí mật, nhưng ai mà không có bí mật chứ? Ta sẽ không truy vấn ngươi. Vả lại, bây giờ ngươi cũng có thể cảm nhận được chỗ tốt của việc có thế lực rồi đó.”

Lãnh Thập Thất vỗ vào túi đồ căng phồng sau lưng, gật đầu nói: “Quả thật như thế, nhưng ta cần phải giải quyết một chút ân oán, nên trở về trước một chuyến. Về phần gia nhập Huyết Nguyệt, ta sẽ cân nhắc.”

“Hửm?”

Cốt Tam nhìn Lãnh Thập Thất bằng ánh mắt bất ngờ, nàng vốn chỉ bực bội nói vài câu, nhưng không ngờ Lãnh Thập Thất lại nhượng bộ.

Theo những gì nàng biết từ Lãnh Thập Thất, những lời này không phải chỉ nói cho có lệ, mà hắn thật sự sẽ suy xét việc gia nhập Huyết Nguyệt.

Lần này không đợi Cốt Tam mở miệng nữa, Lãnh Thập Thất nắm chặt túi đồ, nói: “Được rồi, qua một thời gian sau, ta sẽ cho ngươi câu trả lời thuyết phục, ta đi trước. À, đúng rồi, tiện thể hỏi thêm một câu, ở chỗ nào có yêu thú?”

Cốt Tam: “...”

————————————————

Phía tây Thạch Lâm của Huyết Vụ Đảo, lúc này có một con gấu đen lực lưỡng cao nửa trượng đang tản bộ, thoạt nhìn bộ dáng của nó có chút chán chường.

“Hô!”

Bỗng nhiên trong lúc đó, con gấu đen quay phắt đầu lại, phát hiện ra một bóng người!

Hai đạo huyết quang loé lên trong mắt nó, lập tức lao về phía bóng đen kia.

Bóng đen cũng nhìn thấy con gấu đang lao về phía mình, nhưng hắn vẫn bình tĩnh như không, bước chân khẽ động, liền trốn sau một tảng đá.

Ầm!

Bàn tay to bằng cả một chiếc quạt hương bồ của con gấu đen vỗ xuống, trực tiếp khiến cho tảng đá kia vỡ tung thành từng mảnh!

Đá vụn văng tứ tung, nhưng nó lại không nhìn thấy bóng dáng kẻ nào ở đây cả.

Ngược lại là phía sau nó chợt vang lên một câu nói.

“Hắc Tấn Hùng quả nhiên có khí lực lớn vô cùng, chỉ tiếc là tốc độ hơi chậm.”

Lãnh Thập Thất một thân hắc bào, thong thả rút linh kiếm ra, miệng lẩm bẩm.

Trước đây, Lãnh Thập Thất hỏi thăm từ Cốt Tam mà biết được, vùng này có một con nhất giai yêu thú rất mạnh, chính là Hắc Tấn Hùng.

Tới thời điểm hiện tại, mỗi thế lực cơ bản đều có từ hai đến ba linh tu giả Tuý Linh cảnh, lại thêm mấy chục người tu vi Tụ Linh cảnh, choảng nhau với nhất giai yêu thú phổ thông đương nhiên không thành vấn đề.

Nếu đánh không lại thì ít nhất vẫn có thể rút lui.

Nhưng con Hắc Tấn Hùng này không chỉ cực kì mạnh mẽ, lại còn da dày thịt béo, công kích của linh tu giả Tụ Linh cảnh tầm thường không hề có chút tác dụng, cho dù là Tuý Linh cảnh cũng khó mà xuyên qua được lớp da thịt của nó.

Về cơ bản, chỉ cần Hắc Tấn Hùng xuất hiện, bất luận là Cực Ý Hội hay Huyết Nguyệt đều sẽ nhượng bộ lui binh.

“Để tao xem thử, da của mày rốt cuộc dày cỡ nào!”

Lãnh Thập Thất vừa dứt lời, hai mắt một nhắm một mở, toàn thân tản ra cảm giác linh động.

Đúng lúc này, Hắc Tấn Hùng lại đánh tới!

Song chưởng đen thui của nó đột nhiên vỗ xuống, nhưng lại vỗ vào không khí.

Cũng trong lúc này, Lãnh Thập Thất liên tục hoá thành một chuỗi ảo ảnh, năm đạo kiếm quang loé lên, hắn lập tức xuất hiện ở phía sau Hắc Tấn Hùng.

Loạn Hoa Tiệm Dục Mê Nhân Nhãn!

Xoẹt! Xoẹt!

Trên cổ và tứ chi của Hắc Tấn Hùng đột nhiên xuất hiện những vết thương sâu tận xương tuỷ, máu tươi bắn ra như suối.

“Rống rống rống!”

Hắc Tấn Hùng ăn quả đắng, liên tục phát ra tiếng rống to đến đinh tai nhức óc.

Lãnh Thập Thất kinh ngạc nhìn Hắc Tấn Hùng, thầm nghĩ: “Da cũng dày thật.”

Nhớ về lần trước, viên hình yêu thú đã chết chỉ trong một chiêu Loạn Hoa Tiệm Dục Mê Nhân Nhãn của hắn, tuy rằng lúc đó viên hình yêu thú kia bị thương rất nặng.

Có thể nói, Hắc Tấn Hùng chính là yêu thú đầu tiên vẫn chưa hẹo sau khi hứng trọn Loạn Hoa Tiệm Dục Mê Nhân Nhãn.

Bạn đang đọc Ta Tu Hệ Thống Pháp Tắc (Dịch) của Nhất Linh Linh Nhất Dạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhphat2004
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.