Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ám triều dũng động

Phiên bản Dịch · 1815 chữ

Dịch và biên bởi team Thiên Kiêu Tông

Lãnh Thập Thất lúc này nghĩ lại vẫn có chút sợ hãi.

Tuy nhiên, rủi ro càng cao, lợi ích càng lớn.

Hiện tại, hắn không chỉ thuận lợi đột phá đến Túy Linh cảnh tầng bốn, tu vi lại còn tăng lên không ít. Tính toán trước sau, ước chừng bằng mười ngày khổ tu của hắn!

Luyện hóa tinh huyết của một con nhất giai yêu thú tương đương với mười ngày khổ tu!

Một vòng tinh quang xẹt qua đáy mắt Lãnh Thập Thất.

Phải biết rằng, ở Huyết Vụ Đảo không hề thiếu yêu thú!

Hắn hoàn toàn có thể thông qua phương pháp này để nhanh chóng tăng tiến tu vi.

Nghĩ đến đây, Lãnh Thập Thất không khỏi có chút kích động, cảm khái nói: “Không hổ là tam giai công pháp.”

Mấy ngày sau đó, Lãnh Thập Thất cũng không vội quay lại sơn động, cứ chậm rãi tiêu sái mà đi, thỉnh thoảng sẽ đụng mặt yêu thú.

Hắn không chút do dự, trực tiếp bộc phát toàn lực, dùng tốc độ nhanh nhất để chém giết yêu thú, sau đó hủy thi diệt tích.

Chỉ có điều, hắn tạo ra động tĩnh thật sự quá lớn, mặc dù đã quét dọn qua “chiến trường”, nhưng vẫn bị những kẻ nhiều chuyện để ý.

Thời gian bốn ngày cứ như vậy trôi qua, Lãnh Thập Thất đã luyện hóa bảy con nhất giai yêu thú !

Mà tu vi của hắn đã đạt tới Túy Linh cảnh tầng năm!

Tuy vậy, Lãnh Thập Thất cũng chẳng vui vẻ gì mấy, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, mặc dù tu vi của bản thân là Túy Linh cảnh tầng năm, nhưng linh lực trong cơ thể hắn lại có chút hỗn tạp.

Nói cách khác, luyện hóa yêu thú tuy rằng có thể giúp hắn nhanh chóng tăng tiến tu vi, nhưng đồng thời cũng khiến linh lực trở nên không tinh thuần.

Nếu cứ kéo dài như vậy, e rằng sẽ dẫn đến căn cơ không ổn định.

Cho nên, Lãnh Thập Thất lập tức kiềm chế ham muốn tăng tiến tu vi thật nhanh của mình, thu tay đúng lúc, quay về địa bàn ban đầu của hắn, Khô Lâm.

Lãnh Thập Thất dự định trở về sơn động để nghỉ ngơi trước, ai dè nửa đường lại nghe thấy tiếng đánh nhau.

“Quái lạ, ba ngày nữa mới đến thời điểm phun trào tài nguyên tu luyện, nơi này cũng không có nguồn nước, thằng ngu nào lại đi đánh nhau lúc này chứ?”

Lãnh Thập Thất thầm cảm thấy kì quái, tâm tư khẽ động, bèn lặng lẽ tiếp cận hướng phát ra tiếng đánh nhau.

Ở khu vực Khô Lâm này, chỉ có ba thế lực đủ tư cách để đánh nhau, chính là Ngọc Thụ Bang cùng Bách Lý Đoàn và Mặc Môn.

Trong đó, Ngọc Thụ Bang và Bách Lý Đoàn đều có ân oán với hắn, đến hóng hớt một phen, nói không chừng sẽ nhặt được chút tiện nghi.

Sau khi lặng lẽ tới gần, Lãnh Thập Thất nấp sau một gốc cây khô để quan sát.

Có hai nhóm người đang giao đấu, một trong số đó chính là Bách Lý Đoàn. Còn những người khác thì Lãnh Thập Thất không nhận ra, có lẽ là người của Mặc Môn.

Số người đang phang nhau cũng không nhiều, tổng cộng chỉ khoảng hai mươi mấy người.

Nói là phang nhau, thật ra nên dùng từ “luận võ” để hình dung sẽ chuẩn xác hơn.

Bởi vì tất cả bọn họ đều không lộ ra sát khí.

“Xem ra bọn họ chỉ muốn phân thắng bại, chứ không phải luận sinh tử.”

Lãnh Thập Thất thầm nghĩ.

Trong trận chiến, nổi bật nhất chỉ có bốn người.

Đầu tiên là Bách Lý Thanh và đối thủ của gã.

Người có thể tranh chấp với Bách Lý Thanh tất nhiên chính là môn chủ Mặc Môn, Mặc Nhất.

Còn có hai linh tu giả khác cũng đều là Túy Linh cảnh, trong đó, Lãnh Thập Thất hơi ấn tượng đối với một thiếu niên mặt đen.

Lãnh Thập Thất lặng lẽ quan sát chiến cuộc, nói cho cùng, thắng bại chung cuộc vẫn phụ thuộc vào bốn vị Túy Linh cảnh kia.

Tuy nhiên, cho dù là Bách Lý Thanh hay thiếu niên mặt đen kia thì cũng đều chiếm thế thượng phong.

“Xem ra Bách Lý Đoàn sắp thắng rồi.”

Đúng như dự đoán, thanh trường thương của Bách Lý Thanh nhanh chóng quét ngang qua, lại hất lên một cái, ở giữa không trung vẽ ra hai đạo linh quang, tạo thành một chữ “Thập”.

Sau đó, gã đột nhiên đâm một cái, mũi thương ngưng tụ ra một đoàn linh quang sắc bén ở trung tâm chữ “Thập”, chợt mạnh mẽ đâm về phía trước.

Mặc Nhất biến sắc, không dám đỡ lấy một đòn này, chỉ có thể ra sức né tránh, nhưng vẫn bị linh quang cắt qua vai.

“Nhị giai linh kỹ! Vận khí thật không tồi.”

Lãnh Thập Thất bất ngờ liếc nhìn Bách Lý Thanh một cái, nhị giai linh kỹ vốn cực kì hiếm thấy, lại còn là loại linh kỹ thương pháp thích hợp với Bách Lý Thanh.

Một bên khác, thiếu niên mặt đen kia cũng miễn cưỡng thắng bằng một chiêu.

“Dừng tay!”

Bách Lý Thanh quát.

Tất cả người của Bách Lý Đoàn nghe xong lập tức dừng tay, đồng loạt lui về phía sau.

Bách Lý Thanh tiến lên hai bước, nói: “Thắng bại đã phân, Mặc môn chủ không biết là có chịu nhận thua hay không? ”

Sắc mặt Mặc Nhất lúc này tối sầm lại, trầm giọng nói: “Bách Lý Thanh, sao ngươi lại cố chấp như vậy?”

“Đây là việc của ta, ta chỉ muốn biết lựa chọn của ngươi.”

“Được, ta sẵn sàng nhận thua, trước khi động thủ thì phái người tới tìm ta là được.”

Sắc mặt Mặc Nhất u ám, cuối cùng y cắn răng nói.

“Ta tin Mặc Môn chủ sẽ không nuốt lời, cáo từ.”

Ánh mắt lộ ra sát khí của Bách Lý Thanh quét qua đám người Mặc Nhất, lại lập tức mỉm cười, mang theo thủ hạ rời đi.

Thấy Bách Lý Thanh rời đi, Mặc Nhất chỉ biết hậm hực nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng đành phải dẫn người quay về.

Lãnh Thập Thất chứng kiến toàn bộ sự việc, nhưng vẫn có chút nghi hoặc, không ngừng suy đoán về động thái của Bách Lý Thanh.

Nếu như gã muốn lôi kéo Mặc Môn để liên thủ chống lại Ngọc Thụ Bang, cũng không thể nào dùng thái độ như vậy mà đối đãi với Mặc Nhất.

Hơn nữa, hai nhóm người quang minh chính đại phang nhau tại đây, gây ra động tĩnh lớn như thế thì không thể nào qua mắt Ngọc Thụ Bang được.

Nói không chừng, xung quanh đây còn có người của Ngọc Thụ Bang đang âm thầm rình mò.

Lắc đầu, Lãnh Thập Thất cũng không có tâm tư để ý tới bọn họ.

Bởi vì với thực lực và tầm mắt của Lãnh Thập Thất hiện tại, giữa bọn họ giống như là đang chơi nhà chòi với nhau, mặc kệ họ chơi như thế nào, chỉ cần không liên quan đến hắn là được.

Sau đó, Lãnh Thập Thất lặng lẽ trở về tới chốn an thân của hắn, sơn động.

Vào sơn động, toàn thân Lãnh Thập Thất đều được thả lỏng, sờ đến chiếc “giường” đã có chút ẩm ướt kia, Lãnh Thập Thất trực tiếp nằm lên rồi đánh một giấc.

Đã qua gần nửa tháng kể từ khi ra ngoài.

Đầu tiên là choảng nhau cùng hai thế lực lớn là Ngọc Thụ Bang và Bách Lý Đoàn, lại đụng mặt nhất giai yêu thú.

Về sau vô tình phát hiện ra không gian dưới lòng đất, suýt chút nữa đã bị phát hiện, chưa kể còn bị vây khốn trong cấm chế, có thể nói là cửu tử nhất sinh.

Khó khăn lắm mới có thể trốn thoát được, nhưng trong lúc vô tình lại bị cuốn vào cuộc tranh đấu giữa Cực Ý Hội và Huyết Nguyệt. Càng không ngờ tới sẽ gặp được Cốt Tam, giúp nàng tiêu diệt Cực Ý Hội.

Sau đó, hắn lại cưỡng ép luyện hóa yêu huyết, một lần nữa suýt bị nổ tung kinh mạch mà chết.

Tuy nói tu vi và thực lực của hắn có tăng lên rất nhiều so với lúc trước khi rời đi, nhưng toàn bộ đều phải dùng cái mạng nhỏ của hắn để đánh cược!

Lãnh Thập Thất đột nhiên cảm thấy bản thân rất mệt mỏi, từng khúc xương trên người, từng dòng kinh mạch, đều đau nhức khôn tả.

Hai mắt hắn mơ màng, nhẹ nhàng ngả lưng xuống chiếc giường nhỏ, bất tri bất giác đã phát ra tiếng ngáy khẽ.

————————————————

Cùng lúc đó, ở một góc Khô Lâm, có hơn chục bóng người đang đứng nhìn nhau.

Một người trong số họ đang ngồi ngả nghiêng trên chiếc ghế gỗ, tay lột một loại trái cây mọng nước, lập tức cắn một miếng.

“Đù moá! Ngọt!”

Trên mặt người kia lộ ra vẻ hạnh phúc, còn chép miệng khen ngon.

Bách Lý Thanh thấy vậy, gân xanh ở khóe mắt giật giật mấy cái, đè cơn giận trong lòng xuống, cố gắng dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Ngọc bang chủ, lời ta nói vừa rồi ngươi có hiểu không?”

“Ừ, hiểu rồi hiểu rồi, ngọt!”

Ngọc Thụ lại cắn một miếng trái cây, nói tiếp: “Không phải ngươi nói là hắn đã trở lại rồi sao?”

“Không sai!”

“Vậy rốt cuộc là ai trở về?”

Bách Lý Thanh đưa hai tay chắp sau lưng, siết chặt nắm tay rồi lại buông ra, gằn từng chữ nói: “Lãnh - Thập - Thất!”

“Hả?”

Ngọc Thụ kinh ngạc, không tiếp tục ăn trái cây nữa.

“Chắc hẳn Ngọc bang chủ cũng ý thức được sự uy hiếp của người kia.”

“Ngươi vừa mới nói gì? Lãnh Thập Thất? Là ai vậy?"

Ngọc Thụ bày ra vẻ mặt nghi hoặc.

“Ngươi!”

Bách Lý Thanh suýt chút nữa đã không thể khống chế được cảm xúc của mình, nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh nói: “Chính là Lãnh Thập Thất trước đây đã đánh bại ngươi, cướp đi nhị giai Linh Khí từ trong tay ngươi!”

“Có cái rắm! Ta thua hồi nào? Chúng ta là đánh ngang tay, ngang tay, ngươi hiểu không?”

Ngọc Thụ nghe xong, giống như bị giẫm phải đuôi, lập tức từ trên ghế gỗ nhảy dựng lên.

Bạn đang đọc Ta Tu Hệ Thống Pháp Tắc (Dịch) của Nhất Linh Linh Nhất Dạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhphat2004
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.