Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Liên thủ

Phiên bản Dịch · 1763 chữ

Dịch và biên bởi team Thiên Kiêu Tông

Nghe được lời này của Ngọc Thụ, trong lòng Bách Lý Thanh như muốn thét ra lửa: “Ngươi còn nói mình không biết đến Lãnh Thập Thất?!”

Nhưng ngoài miệng vẫn tiếp tục chậm rãi nói: “Xem ra, hắn cũng chẳng coi trọng gì ngươi. Hơn nữa, ta còn nghe nói rằng, hắn đã đột phá Túy Linh Cảnh tầng bốn.”

“Á đù? Tuý Linh cảnh tầng bốn? Không sợ, ta cũng là tầng bốn mà.”

Ngọc Thụ khinh khỉnh nói.

Máu nóng của Bách Lý Thanh đã muốn dồn lên tới đỉnh đầu, chuẩn bị bộc phát ra ngoài. Nếu như Ngọc Thụ không phải là Tuý Linh cảnh tầng bốn, có lẽ gã đã đâm y một thương chết quách đi cho rồi.

Bách Lý Thanh trầm giọng, nói: “Không những vậy, còn có người đã tận mắt chứng kiến hắn một mình giết chết nhất giai yêu thú!”

“Cái gì cơ?!”

Ngọc Thụ không khỏi trợn to hai mắt, thu hồi lại dáng vẻ cà lơ phất phơ lúc trước, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Đám người xung quanh nghe thấy vậy cũng đều lộ ra vẻ mặt khó tin vô cùng.

Đối với nhất giai yêu thú, bọn họ nghe thôi đã muốn tè ra quần. Vậy mà có người dám một mình đối phó với chúng. Người đó phải mạnh đến mức nào mà dám làm như vậy?

“Sao ngươi biết được tin tức này?”

Ngọc Thụ trừng mắt nhìn chằm chằm Bách Lý Thanh, như thể muốn nhìn thấu gã.

Bách Lý Thanh rất hả hê khi thấy vẻ mặt này của Ngọc Thụ, ngược lại, dáng vẻ của gã vô cùng bình thản, nhàn nhạt nói:

“Ngọc bang chủ không cần phải bận tâm về điểm ấy, ta dám cam đoan tin tức này tuyệt đối đáng tin cậy. Hà tất gì phải dùng tin giả để lừa gạt ngươi. Nếu như tin tức là giả, ta cũng sẽ không đến tìm ngươi nói chuyện.”

“Hừ! Vậy thì đã sao? Hận thù của Lãnh Thập Thất đối với Bách Lý Đoàn các ngươi là lớn nhất. Nếu hắn có quay trở lại, đương nhiên là sẽ đến gây sự với ngươi đầu tiên. Ta và hắn không thù không oán, hơn nữa còn tặng cho hắn một món nhị giai linh khí.”

Ngọc Thụ nhún vai, thờ ơ nói.

“Thật sao? Vậy thì ta rất muốn biết, là ai đã tiết lộ tung tích của Lãnh Thập thất cho ta vào lúc đó. Ta nghĩ rằng, Lãnh Thập Thất cũng sẽ rất hứng thú về chuyện này.”

Bách Lý Thanh nói, trong mắt xẹt qua một tia đắc ý.

“Ha ha! Bách Lý huynh làm vậy để chi?”

Ngọc Thụ vỗ tay, cười lớn.

Bách Lý Thanh không còn kiên nhẫn được nữa, trực tiếp nói thẳng: “Được rồi, ta cũng không muốn vòng vo với ngươi. Lãnh Thập Thất quá mạnh, cho dù ngươi không sợ, vậy còn thuộc hạ của ngươi thì sao? Có bao nhiêu người đủ tầm để làm đối thủ của hắn? Nếu hắn giết một người của ngươi, ngươi sẽ tử chiến cùng hắn sao? Ngươi sẽ không! Bởi vì ngươi sợ!

Ngươi sợ nếu cứ cưỡng ép giết chết hắn sẽ bị tổn thất nặng nề, sợ sẽ bị ta và Mặc Nhất bỏ đá xuống giếng. Nhưng sự thật là chúng ta đều phải đối mặt với vấn đề như vậy. Sự tồn tại của Lãnh Thập Thất giống như cục xương mắc kẹt ở cuống họng!

Có hắn ở đây, đừng hòng nghĩ đến việc ba chúng ta có thể thư thả! Vả lại, hắn đều có thù oán với ta và ngươi, chi bằng trước khi hắn tìm tới báo thù, hai chúng ta tiên hạ thủ vi cường!”

Bách Lý Thanh nói xong, trên người tản mát ra sát khí nhè nhẹ.

“Ngươi nói không sai, nhưng chính ngươi cũng nói rằng, một mình hắn có thừa thực lực để giết nhất giai yêu thú. Chỉ dựa vào ta và ngươi thì khó mà giết được hắn.”

Giọng nói của Ngọc Thụ cũng trở nên ngưng trọng hơn.

“Đâu phải chỉ có ta và ngươi, thuộc hạ của ngươi còn có Kì Thủy, Hoa Linh Linh, thủ hạ của ta chính là Huyết Vô Dị, còn có... Bốp bốp!”

Dứt lời, Bách Lý Thanh vỗ tay.

Từ phía sau có hai người bước tới.

“Mặc Nhất, môn chủ của Mặc Môn và Mặc Đồ tu vi Túy Linh Cảnh, tổng cộng có bảy vị linh tu giả Túy Linh cảnh! Giết chết Lãnh Thập Thất chỉ là chuyện nhỏ.”

Ngọc Thụ ngạc nhiên khi nhìn thấy Mặc Nhất xuất hiện ở đây. Theo lý mà nói, Mặc Môn của y không có thù oán gì với Lãnh Thập Thất, tọa sơn quan hổ đấu mới là lựa chọn tốt nhất.

“Ngọc bang chủ, Lãnh Thập Thất chính là mối đe dọa của tất cả chúng ta. Nếu không diệt trừ, chẳng lẽ sau này chỉ cần hắn nhìn trúng tài nguyên tu luyện nào thì chúng ta đều phải chắp tay nhường cho hắn sao? Hãy quyết định đi!”

Bách Lý Thanh tiếp tục nói, ngữ khí của gã toát lên vẻ câu dẫn.

“Ngay cả khi bảy vị Túy Linh cảnh có thể đánh thắng hắn, nhưng muốn giết được hắn cũng không nắm chắc lấy mười phần. Hoặc là không làm, nhưng đã làm thì nhất định phải giết được hắn, bằng không, hậu quả như thế nào các ngươi cũng đoán ra được.”

Ngọc Thụ trầm giọng nói.

“Vậy thì dùng mạng của nhiều người để đổi lấy mạng hắn!”

Trên mặt Bách Lý Thanh lộ ra vài phần lệ khí: “Triệu tập tất cả linh tu giả Tụ Linh cảnh tầng chín, hao tổn dây dưa đến khi nào Lãnh Thập Thất chết thì thôi, chỉ cần chư vị đừng nương tay, hắn nhất định sẽ phải chết!”

Bách Lý Thanh nói xong. Ngọc Thụ vẫn im lặng không nói gì, dường như vẫn còn đang do dự.

Bách Lý Thanh lại ra sức thuyết phục: “Ta đã đặc biệt thăm dò về thái độ và tính khí của Lãnh Thập Thất, phát hiện ra hắn là lọai người vô cùng điên cuồng, có thù tất báo. Đợi khi chúng ta bị hắn tiêu diệt từng người một, nghĩ đến việc liên thủ thì đã quá trễ.”

Thật ra, Ngọc Thụ còn phải cân nhắc nhiều điều hơn Bách Lý Thanh nghĩ. Y đã tận mắt chứng kiến Chưởng Ngự Lôi Điện của Lãnh Thập Thất lần trước, một chiêu nướng chín Huyết Ban Báo.

Với uy năng khủng khiếp như vậy, y không có đủ tự tin để chống lại.

Chưa kể, hắn có còn quan hệ với Cốt Tam. Ngọc Thụ biết mối quan hệ giữa Lãnh Thập Thất và Cốt Tam không hề bình thường. Nếu thật sự giết Lãnh Thập Thất, sau này chẳng biết có bị Cốt Tam nhắm vào hay không?

Do dự một hồi lâu, Ngọc Thụ đột nhiên quay người lại, trong mắt lộ ra sát khí lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Bốn ngày sau, động thủ.”

Bởi vì bản thân Ngọc Thụ biết rất rõ, Lãnh Thập Thất vô cùng muốn giết y!

Bách Lý Thanh, Mặc Nhất, Ngọc Thụ, ba người liếc mắt nhìn nhau mà gật đầu.

Sau đó, cả đám bắt đầu bàn bạc kế hoạch chi tiết.

Mà lúc này, Lãnh Thập Thất vẫn còn đang đắm chìm trong cõi mộng, hoàn toàn không hề hay biết rằng, một mối nguy thật lớn đang lặng lẽ ập tới.

Lãnh Thập Thất ngủ suốt một ngày một đêm, khi hắn tỉnh lại, cảm thấy tinh thần và thể xác vô cùng sảng khoái.

Lãnh Thập Thất duỗi lưng, xương cốt bên trong không ngừng phát ra tiếng “cọt kẹt”.

Hắn ăn uống lót dạ một chút, sau đó khoanh chân ngồi xếp bằng, bắt đầu mở túi đồ căng phồng bên cạnh ra.

Một lượng lớn tài nguyên tu luyện được chất đống bên trong túi đồ.

Linh thạch có khoảng ba bốn mươi khối!

Phải biết rằng, người bình thường có thể sở hữu trong tay một hoặc hai khối linh thạch đã là việc không hề dễ dàng, đằng này hắn lại còn nắm trong tay hàng chục khối.

Ngoài ra còn có rất nhiều đan dược, có loại dùng để cố bản bồi nguyên, gia tăng linh lực, điều tiết khí huyết, hồi phục linh lực,...

Sau khi Lãnh Thập Thất đã phân loại xong xuôi mọi thứ, bèn tĩnh toạ bất động, mắt lộ ra vẻ suy tư.

Đống tài nguyên trước mặt này chỉ là một phần của một thế lực nhỏ, tuy không được coi là quý giá nhất, nhưng cũng đã rất đáng kể.

Thậm chí còn cảm thấy có chút lãng phí khi chỉ có một mình hắn hưởng thụ chúng. Điều này khiến trong lòng Lãnh Thập Thất nảy sinh những tâm tư khác.

Mỗi lần phun trào, tài nguyên tu luyện đều rải rác khắp Huyết Vụ Đảo. Có thể rơi xuống khu vực Khô Lâm này vốn cũng không nhiều, lại còn bị xâu xé bởi ba thế lực.

Nếu dựa vào một mình hắn, cho dù thực lực có mạnh đến đâu thì cũng chỉ đoạt được nhiều nhất một hai cái, số còn lại đương nhiên đã sớm bị người khác cướp đi từ lâu rồi.

Đây chính là nhược điểm lớn nhất của việc độc hành. Mạnh thì có mạnh, nhưng chung quy lại vẫn chỉ có một thân một mình.

Nhưng trên người Lãnh Thập Thất mang quá nhiều bí mật, hắn không thể gia nhập bất cứ thế lực nào khác, duy nhất chỉ có Huyết Nguyệt của Cốt Tam là còn có thể cân nhắc.

Nếu như muốn thành lập một thế lực mới, với thực lực của hắn đương nhiên là có thừa khả năng thực hiện, nhưng hắn lại không thích, cũng như không am hiểu về cách quản lí cấp dưới. Hắn thích nhất là được làm một người tự do tự tại.

Suy nghĩ một chút, đột nhiên trong đầu Lãnh Thập Thất nảy ra một kế hoạch. Hắn lôi từ trong áo ra một chiếc bình màu xanh lục, ngón tay không ngừng xoa xoa lên bình nhỏ, hai mắt Lãnh Thập Thất càng lúc càng sáng.

Bạn đang đọc Ta Tu Hệ Thống Pháp Tắc (Dịch) của Nhất Linh Linh Nhất Dạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhphat2004
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.