Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cục diện nguy hiểm

Phiên bản Dịch · 1934 chữ

Lãnh Thập Thất gọi Hệ Thống ra, trước mắt lập tức hiện lên vài dòng chữ.

"Trị giá 9 Hệ Thống Tệ, có bán hay không?”

"Trị giá 10 Hệ Thống Tệ, có bán hay không?”

“Bán!”

"Bán ra thành công, hiện có tổng cộng 12 Hệ Thống Tệ."

Trong nháy mắt, cương đao và trường côn trong tay Lãnh Thập Thất đột nhiên biến mất.

Khoé miệng Lãnh Thập Thất hơi cong lên, vừa chạy vừa quay đầu liếc mắt quan sát ở phía sau, phát hiện chỉ có hai người đang truy đuổi, trong mắt hắn lúc này ngập tràn sát ý điên cuồng!

Xoạt xoạt…

Lãnh Thập Thấp chui qua một bụi cỏ thật dày mà hắn không biết tên, sau đó phóng đến nấp sau một gốc đại thụ, tay trái dựng chưởng, linh quang chớp động ẩn trong bàn tay nhưng không bộc phát. Tay phải rút kiếm, tạo thành một tư thế kì quái, chính là thức mở đầu của Phất Liễu Kiếm Thức.

Phất Liễu Kiếm Thức là linh kỹ kiếm pháp nhất giai, tổng cộng có năm thức, chú trọng vào sự phóng khoáng và linh hoạt. Bốn chiêu đầu không có tên, chỉ có một chiêu cuối cùng, cũng là chiêu mạnh nhất, tên là Phù Phong Xuy Liễu.

Cần phải tu luyện Phất Liễu Kiếm Thức đến cảnh giới tinh thông mới có thể miễn cưỡng nắm được chiêu này, Lãnh Thập Thất cũng mới vừa nắm được một thức kiếm pháp này trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi nãy.

Đúng lúc cần giết người tế kiếm!

Khi Hận Thập Cửu định lao qua bụi cỏ kia thì lại bị thiếu niên giọng khàn kéo ngược về.

“Ngươi làm cái đé… Làm sao vậy?”

Hận Thập Cửu vô cùng sốt ruột, mắt thấy sắp đuổi kịp mục tiêu thì đột nhiên bị kéo lại, suýt chút nữa muốn mở miệng chửi thề, nhưng đột nhiên nhớ ra, người đang đứng trước mắt này không thể trêu vào, vội vàng ổn định cảm xúc, điều chỉnh lại lời ăn tiếng nói.

Thiếu niên giọng khàn không hề để ý đến thái độ của Hận Thập Cửu, chỉ hơi nghiêm mặt một chút, nói: “Cẩn thận mai phục.”

“Nhất định phải vậy sao? Hai ta còn phải sợ hắn? Cho dù chưởng pháp của Lãnh Thập Thất có lợi hại, ta không tin hắn dám liều mạng với thanh cự phủ của ta. Hắc hắc!”

Thiếu niên giọng khàn tức giận nói: “Được lắm, vậy ngươi hãy đi trước đi.”

Hận Thập Cửu tuy ngoài miệng hùng hổ như vậy, nhưng lúc này cũng không dám bất cẩn, cự phủ chắn ngang trước người, giậm chân một cái nhảy vọt về phía trước.

Thân hình vừa dừng lại, Hận Thập Cửu nhanh chóng quan sát xung quanh một chút, không phát hiện ra người nào, cũng buông lỏng cảnh giác đi đôi chút.

Đúng lúc này!

Một bóng người đột nhiên vọt tới từ bên cạnh!

“Quả nhiên là ngươi, Lãnh Thập Thất!”

Hận Thập Cửu nhìn thấy kẻ vừa xuất hiện hoàn toàn giống như trong miêu tả của đội trưởng Nhạn Cửu, trong lòng vừa mừng vừa sợ.

Mừng ở chỗ, rốt cuộc cũng tìm thấy Lãnh Thập Thất, chỉ cần giết hắn là sẽ có được Hổ Khiếu Quyền Pháp. Sợ ở chỗ, không nghĩ đến Lãnh Thập Thất lại dám mai phục ở đây, hơn nữa tốc độ lại còn nhanh như vậy!

Khi Hận Thập Cửu kịp phản ứng lại, một chưởng của Lãnh Thập Thất đã sắp chạm vào người gã.

Hận Thập Cửu cảm thấy không thể né tránh, quyết định lấy công làm thủ, cự phủ trong tay chợt ánh lên một đạo linh quang, mạnh mẽ bổ xuống!

Gã không tin Lãnh Thập Thất dám đón đỡ.

Quả nhiên, Lãnh Thập Thất lướt người qua một bên.

Trong lòng Hận Thập Cửu cười lạnh, tiếp theo sẽ cố gắng thích nghi với nhịp tấn công của Lãnh Thập Thất, chờ đồng đội tập hợp, liên thủ giết chết hắn, sau đó Hổ Khiếu Quyền sẽ vào tay.

Nhưng gã ngàn vạn lần không ngờ tới, Lãnh Thập Thất đang ở trước mặt lại bỗng nhiên biến mất trong chớp mắt!

Hận Thập Cửu cũng nhanh trí phản ứng, rống to một tiếng, cầm cự phủ xoay tròn một vòng!

Quả nhiên, gã nhìn thấy Lãnh Thập Thất lúc này đã chạy ra sau lưng mình, linh quang lập loè trong bàn tay như muốn đánh trúng gã.

"Nguy hiểm thật!"

Một lần nữa bức lui được Lãnh Thập Thất khiến Hận Thập Cửu chấn động đến toát mồ hôi lạnh.

Nhưng đúng lúc này, Lãnh Thập Thất lại biến mất.

“Bỏ mẹ rồi!”

Hận Thập Cửu vừa mới dốc toàn lực để xoay một vòng, thân thể và linh lực đều rơi vào trạng thái ngưng trệ, muốn thực hiện thêm một cú như lúc nãy là điều không thể.

“Vẫn còn cơ hội, chưởng của hắn vẫn cách một đoạn cự li ngắn mới có thể đánh trúng ta!”

Hận Thập Cửu nghĩ như vậy, đang định bay nhào người về phía trước để tránh một đòn này, câu giờ chờ đồng đội đến.

Nhưng gã nào ngờ tới, một thứ gì đó lạnh như băng và vô cùng sắc bén đã đâm vào tim gã từ phía sau.

“Khụ… Ặc…”

Hận Thập Cửu phun ra một búng máu, sững sờ nhìn xuống ngực của mình, nơi đó sao lại xuất hiện một đoạn mũi kiếm nhô ra.

Trên mũi kiếm dính đầy máu tươi của gã!

Ý thức của Hận Thập Cửu bắt đầu mơ hồ, lúc này mới nhớ đến đôi tay tàn phế đến thê thảm của đội trưởng, nhớ đến lời khuyên của thiếu niên giọng khàn, nhưng tất cả đều đã muộn.

Ngay thời điểm ý thức của gã sắp biến mất, bên tai gã vang lên một câu: “Lãnh Thập Thất, chết đi!”

“Là Huyết Tam Thập Lục, hắn chắc chắn sẽ báo thù cho ta, báo thù… Hự…”

Từ lúc Lãnh Thập Thất đánh lén cho đến lúc Hận Thập Cửu nằm xuống, tổng cộng cũng chưa đến mười tức thời gian.

Khi Huyết Tam Thập Lục nghe được giọng nói của Hận Thập Cửu, y lập tức đi tìm Lãnh Thập Thất, nhưng chuyện đầu tiên y làm không phải là lao đến hỗ trợ, mà là dùng tiếng huýt sáo để phát ra một loại ám hiệu.

Đây là một loại ám hiệu của tiểu đội bọn họ, có ý nghĩa tập hợp, y dự định kêu gọi Hoa Tứ Thập Tam tập hợp đến đây.

Nhưng đáng tiếc, y lại không tính tới thực lực của Lãnh Thập Thất!

Lãnh Thập Thất của hiện tại so với Lãnh Thập Thất của mười mấy ngày trước có thể nói là khác một trời một vực.

Khi Huyết Tam Thập Lục vừa đến đây, tận mắt chứng kiến thanh kiếm của Lãnh Thập Thất đâm sâu vào tim Hận Thập Cửu từ đằng sau.

Rất hiếm khi thấy Huyết Tam Thập Lục đánh mất lý trí như lần này, bởi vì Hận Thập Cửu là một con người đơn thuần, không có tâm cơ.

Tuy rằng Huyết Tam Thập Lục thường ngày chưa bao giờ tỏ ra hoà nhã với gã, nhưng thực sự mà nói, chỉ những lúc y ở cùng với Hận Thập Cửu thì mới có thể không cần dùng đến tâm cơ, không cần phải cảnh giác đến mức mệt mỏi, đối xử với gã như một đồng đội chân chính.

Nhưng hiện tại, Hận Thập Cửu đã chết!

Huyết Tam Thập Lục đánh ra một quyền xé gió, mơ hồ phát ra tiếng hổ gầm, đích thị là Hổ Khiếu Quyền!

Lãnh Thập Thất vốn đã biết có hai người truy đuổi mình, trong lòng sớm có phòng bị với tên còn lại, nhìn thấy Huyết Tam Thập Lục tấn công tới thì cũng không bất ngờ lắm, rút kiếm lùi về sau, lại thi triển Mê Loạn Bộ Pháp tránh đi thật xa.

"Ầm!"

Một quyền kia của Huyết Tam Thập Lục phi thường dũng mãnh, đã đánh ra thì không thu hồi lại, một quyền đánh thẳng vào gốc đại thụ to bằng mấy người ôm, khiến nó bị lay động dữ dội.

Vô số lá cây nhất thời rơi lả tả xuống dưới, hơn một nửa trong số đó rơi trên người Hận Thập Cửu, giống như đang đắp cho gã một ngôi mộ.

Đối với một người đã đạt tới cảnh giới đại viên mãn của nhiều loại linh kỹ như Lãnh Thập Thất, liếc mắt đã nhận ra được sự lợi hại của một quyền kia, hắn cảm thấy nghi hoặc, thầm nghĩ: “Người này dường như tu luyện Hổ Khiếu Quyền còn cao minh hơn một bậc so với Nhạn Cửu, có chút kì quái.”

Kỳ quái thì sao? Hắn cũng sẽ không buông tha cho đối thủ lần này đã bị hao tổn khí lực, đây quả là cơ hội tốt.

Tinh Thiết Kiếm trong tay run lên, phiêu dật giữa không trung, nhắm thẳng vào hậu tâm của đối phương mà đâm tới.

Huyết Tam Thập Lục lúc này rốt cuộc cũng khôi phục lý trí, thầm mắng bản thân vì quá xúc động nên mới bị rơi vào thế bị động.

Nhưng đây có lẽ cũng là một cơ hội!

Huyết Tam Thập Lục lặng lẽ thò một tay xuống bên hông.

Ngay thời điểm Lãnh Thập Thất đã rút ngắn khoảng cách từ phía sau, Huyết Tam Thập Lục mới xoay người lại, trong mắt lộ vẻ kinh hoàng, giống như là bị doạ đến khiếp đảm.

Lãnh Thập Thất mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, những thứ khác không nói, có thể tu luyện đến Tụ Linh cảnh tầng tám, lại còn luyện Hổ Khiếu Quyền đến ít nhất là cảnh giới tiểu thành, người như vậy cũng không thể nào bị dọa đến mức vỡ mật được.

Quả nhiên, trong chớp mắt chỉ nghe thấy hai tiếng xé gió “Vèo vèo”, hai cây ngân châm cực nhỏ phân biệt nhắm vào đầu và ngực của Lãnh Thập Thất mà phóng tới!

“Ám khí?”

Lãnh Thập Thất cả kinh, vội vàng thi triển Mê Loạn Bộ Pháp.

Nhưng kì quái chính là Lãnh Thập Thất lại thấy trong lòng căng thẳng, có một loại cảm giác nguy hiểm mà hắn khó nói rõ.

Ngay sau đó, vai trái của hắn bỗng nhiên đau nhói, cúi đầu nhìn xuống, nhận ra có nguyên một cây ngân châm đang đâm sâu vào bả vai!

Lãnh Thập Thất nhất thời cảm thấy toàn bộ phần vai và cánh tay trái đều bắt đầu tê dại, không còn cử động được nữa.

Thậm chí, loại cảm giác tê liệt này còn dần dần lan về phía tim!

Hắn kinh ngạc nhìn về phía Huyết Tam Thập Lục, lúc này y đã không còn làm ra bộ dáng hoảng loạn như vừa nãy nữa, mà sắc mặt đã trở nên âm trầm như nước, trong mắt lộ ra hung quang.

“Cây châm này phóng ra từ khi nào? Hơn nữa, hắn lại còn có thể dự đoán vị trí của ta?”

Lãnh Thập Thất không khỏi cảm thấy khó tin.

Huyết Tam Thập Lục đương nhiên sẽ không giải thích cho hắn, nắm đấm giơ lên, Hổ Khiếu Quyền chuẩn bị đánh ra.

Bạn đang đọc Ta Tu Hệ Thống Pháp Tắc (Dịch) của Nhất Linh Linh Nhất Dạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhphat2004
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 76

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.