Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 04: Cực Phẩm Tiên Thiên Linh Bảo

Phiên bản Dịch · 1635 chữ

Chương 04: Cực Phẩm Tiên Thiên Linh Bảo

Vân Tiêu, Quỳnh Tiêu nghe thế nhất thời dồn dập nhìn về cây quạt đang được đặt trên bàn đá, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ chấn kinh.

“Nhìn có vẻ không phải hàng chợ đâu!”

Quỳnh Tiêu tính cách cởi mở, nàng liền không khách khí cầm lấy chiếc quạt lên quan sát tỉ mỉ, càng xem lại càng thấy khiếp sợ, nhưng rất nhanh đã thay bằng sự hưng phấn:

“Ta kháo, linh quang này, đạo văn này, đây xác thự là một Tiên Thiên Linh Bảo chính gốc!”

Vân Tiêu cùng Bích Tiêu vội vã tiến lại cùng quan sát chiếc quạt.

Càng nhìn nó, hai người càng kích động đến cả người không ngừng nổi lên xúc động.

“Không sai biệt lắm nó lại là Tiên Thiên Linh Bảo, cấm chế vẫn còn tức là nó chưa hề được luyện hóa qua nha!”

“Lại là 46 đạo cấm chế, so với cây quạt Ba Tiêu của sư bá còn ngưu bức hơn.”

Tam Tiêu nhìn cây Quạt Ba Tiêu kích động không nói nên lời, khoa chân múa tay, hưng phấn đến đỏ cả mặt ngọc.

Lý Nguyên vẫn một vẻ mặt điềm đạm, tao nhã đối lập hẳn với sự kích động của ba người tiên nữ.

Tiên Thiên Linh Bảo với hắn mà nói bất quá cũng không khác phàm phẩm là mấy. Phải biết bên trong phủ đệ của hắn, từng ngọn cỏ, từng đồ vật, thậm chí là những viên đá nhỏ nếu quăng ra ngoài sẽ bị đám Tu Tiên giả đánh nhau sức đầu mẻ trán, chỉ là hiện tại tất cả linh quang đều bị hắn dùng pháp lực phong ấn lại thôi.

Bởi vì hắn hiện tại chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống của một phàm nhân, không muốn gây ra sự chú ý với những người khác làm ảnh hưởng đến quá trình hưởng thụ nhân sinh của hắn.

Qua một lúc sau, Tam Tiêu mới từ trong mộng bức mà phục hồi tinh thần lại.

Thấy Lý Nguyên vẫn còn dáng vẻ bình ổn, không có một tia ngạc nhiên hay giật mình nào, ba người không khỏi sinh ra một chút hiếu kỳ với nam nhân trước mặt này.

“Ngươi có biết đây là một cây quạt Cực Phẩm Tiên Thiên Linh Bảo không? Làm sao lại có thể trở thành một cây quạt tầm thường để làm mát thế?” Quỳnh Tiêu hướng tới Lý Nguyên thắc mắc. Trên mặt lộ ra một bộ đau lòng không thôi.

Cảm thấy tên Lý Nguyên này đang phung phí của trời.

Lý Nguyên thản nhiên nói: “Cây quạt vốn chính là dùng để làm mát, nếu nó không dùng để quạt, chẳng lẽ lại đem nó đi thờ cúng sao?”

Tam Tiêu nhất thời bị lời lẽ hùng tráng của Lý Nguyên làm cho á khẩu, không nói nên lời.

Đột nhiên có chút ý nghĩ đánh hắn thành đầu heo. Nhưng ba nàng lại kiềm chế lại được.

Tiên Thiên Linh Bảo sao có thể cùng phàm phẩm giống nhau được?

Không nên kích động, chúng ta phải giữ hình tượng thục nữ trong mắt đọc giả, phải kiềm chế, kiềm chế…

Lý Nguyên không thèm để ý nói:

“Ta lại không thích đánh đánh giết giết, nó trong mắt ta không hơn không kém là một cây quạt tạo gió nhiều thêm tác dụng đuổi muỗi thôi.”

Tam Tiêu: “…”

Các nàng lặng người nhìn Lý Nguyên, xem ra triệt dể sa mạc lời rồi.

Dùng Cực phẩm Tiên Thiên Linh Bảo để làm mát, đây chính là trang bức phung phí của trời trong truyền thuyết sao!

Phải biết bao nhiêu đại năng tại Hồng Hoang, tới cả một kiện hạ phẩm còn không có để dùng, nếu ai có một kiện Tiên Thiên Linh Bảo cũng đã hùng cứ một cõi rồi.

Tam Tiêu cũng không quên mục đích trước đó.

Vì để thức tình ý chí của Lý Nguyên, khiến hắn chú tâm tu luyện.

Trải qua sự tình vừa rồi, Tam Tiêu cảm thấy lời của Đát Kỷ nói trước đó hoàn toàn không hề sai biệt, trình độ lười biếng của hắn chỉ sợ đã là đỉnh tiêm, phải cứu chữa trước khi nó tiến hóa lên một đẳng cấp khác mới được.

Nghĩ đến đây, Bích Tiêu hướng tới Lý Nguyên nói:

“Nghe Đát Kỷ nói, người không hề thích tu luyện?”

Lý Nguyên mìm cười nhìn các nàng, trực tiếp nói ra ý đồ của các nàng:

“Các ngươi là được Đát Kỷ mời đến để giác ngộ ta sao?’’

Tam Tiêu không phủ nhận mà gật gật đầu.

Bích Tiêu nói:

“Đát Kỷ đã vô cùng hao tâm tổn sức tới việc tu luyện của ngươi, hẳn là người nên cảm thấy điều đó chứ?”

Lý Nguyên nghe vậy khóe miệng không khỏi mỉm cười, Tam Tiêu nhìn thấy nụ cười của hắn khiến thiên địa thất săc, không khỏi rung động tâm hồn, phải biết các nàng cũng chỉ mới… Khụ… Mới tròn vài vạn tuổi thôi nha!

“Soái quá, ta xỉu’’ Quỳnh Tiêu trong lòng hò hét.

“Nếu ngày nào cũng được ngắm hắn thì tốt quá!” Bích Tiêu xẩu hổ nghĩ nghĩ.

“Bình tĩnh, bình tĩnh, chúng ta đều là nữ thần, ngàn vạn lần không nên phạm sắc giới, làm xấu mặt trước soái ca.” Vân Tiêu nỗ lực trấn định cảm xúc.

“Các ngươi cảm thấy ý nghĩa của tu luyện để làm gì?” Lý Nguyên bỗng đưa ra câu hỏi.

Tam Tiêu nỗ lực giữ bình tĩnh, cố gắng không thất thố trước mặt Lý Nguyên.

Vân Tiêu hồi đáp:

“Tu luyên chính là để Siêu Phàm tam giới, tiêu diêu tự tại, không lo không nghĩ.”

Lý Nguyên giang hai tay ra, nói:

“Hiện tại cuộc sống của ta bây giờ, không phải cũng đã tự do tự tại rồi sao?”

Tam Tiêu: “…”

Bích Tiêu nói:

“Tu vi hiện tại của người chỉ là Địa Tiên Sơ Kỳ, làm thế nào mà tiêu diêu tự tại?”

Lý Nguyên bình tĩnh nois:

“Trong mắt của ta, Địa Tiên hay Thánh Nhân không sai biết mấy. Dù sao thì Thánh Nhân cũng không phải chịu Thiên Địa ước thúc hay sao?

Thấy Lý Nguyên so sánh thế. Tam Tiêu muốn phản bác lại hắn, nhưng ngẫm lại thì thấy hắn nói cũng không sai, các nàng nhất thời không thể phản bác lại.

Người thường không biết, nhưng các nàng lại vô cùng rõ ràng, Thánh Nhân cũng bị Thiên Địa ước thúc.

Thông Thiên Giáo Chủ cũng vừa mới tới Huyền Đô, có lời đồn cũng là vì thuận theo Thiên Đạo sát kiếp, cùng hai giáo khác cùng ký Phong Thần Bảng.

“Cái này Lý Nguyên lại có vài phần đạo lý, nếu địa tiên có thể tiêu diêu tự tại, vô lo vô nghĩ, cần gì phải tự ngược đãi tu luyện làm khổ bản thân?”

“Xem ra không phải hắn lười biếng, mà là sớm nhìn xuyên qua bản chất của tu luyện, đây là một tên vô cùng thông thái a!”

Tam Tiêu đột nhiên cảm thấy mất đi mục đích tu luyện, ý chí tu luyện cũng vơi bớt đi.

Lý Nguyên nhìn một chút ba nàng đang trầm tư, cười thầm ở trong lòng.

Muốn khuyên ta tu luyện, các người còn hơi non chút!

Mà dù bây giờ ta có muốn tu luyện, cũng không còn khả năng đột phá!

Từ trong tay áo hắn móc ra ba cái cần câu nữa, đưa cho Tam Tiêu nói:

“Đừng suy nghĩ nhiều như vậy nữa, các người cũng cùng ta câu cá đi, cái này so với tu luyện của các ngươi còn thú vị hơn gấp nhiều lân!”

Cần câu Lý Nguyên, thế mà là một cái Hỗn Độn chí bảo, có thể câu Chư Thiên Vạn Vật, bất quá bị hắn hạ cấm chế giấu linh lực, miễn cho các nàng lại sinh ra bóng ma tâm lý…

“Cây lưỡi câu này sao lại thẳng tắp?” Vân Tiêu không khỏi thắc mắc nhìn hắn.

“Đúng vậy, thẳng như thế nào làm sao treo được mồi câu?” Quỳnh Tiêu cũng nghi hoặc.

Lý Nguyên cười nói: “Cá sẽ cắn tự nguyện cắn câu thôi.”

“Tự nguyện cắn câu? Haha, làm gì có cá này ngu ngốc vậy?” Quỳnh Tiêu cười haha nói

“Có, có rất nhiều”

“…”

Tô Đát Kỷ bưng mâm trái cây tới chòi nghỉ mát, nhát thời phát hiện Tam Tiêu cùng Lý Nguyên đang cùng nhau câu cá, cười nói vui vẻ, nàng cảm thấy quyết định ban đầu của nàng càng chính xác.

Đát Kỷ không khỏi vui vẻ, cảm thấy ca ca rốt cuộc cũng đã tỉnh ngộ, xem ra Tam Tiêu các sư tỷ rất có thể sẽ thành tẩu tẩu của mình,

“Đừng câu cá nữa, Tam tiêu tẩu… Sư tỷ, mau tới ăn trái cây ta vừa mời hắn, còn rất tươi nha!”

Đát Kỷ đem mâm trái cây để lên bàn đá, mâm có rất nhiều loại quả, đào, nho, hạnh, dưa hấu các loại.

Những trái cây thế mà đồng dạng ở chỗ đều óng ánh trong suốt, rạng ngời, căng tròn mộng nước, vô cùng mê hoặc.

‘Di,”

Đột nhiên, Vân Tiêu thấy quả đào, dường như có điểm gì sai sai.

Nhưng mà không đợi nàng suy nghĩ nhiều, Đác Kỷ đột nhiên kéo Vân Tiêu, Bích Tiêu cùng Quỳnh Tiêu đến một góc khuất.

“Thế nào rồi?” Đác Kỷ nhỏ giọng hỏi.

“Thế nào là thế nào” Vân Tiêu vẫn còn đang chú tâm đến quả đào ban nãy, theo bản năng hỏi ngược lại.

*

Bạn đang đọc Ta tu thành đại đạo lại bị Đát Kỷ muội muội công khai! (Bản dịch) của Đại Đường Chủng Thổ Đậu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Giabao0097
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.