Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nam tử mỹ mạo

Phiên bản Dịch · 1427 chữ

“Các ngươi sao lại có thể đem Hỗn Độn Huyền Thiết đặt ở đây? Nếu như bị đạo tặc cuỗm mất thì làm sao bây giờ?”

Tô Đát Kỷ vẫn còn đang mộng bức, nàng ngơ ngác nói:

“Ta không biết nó là Hỗn Độn cái gì Huyền Thiết a, từ lúc bé ta chỉ thấy khối đá vụn này đã nằm tại nơi đây..”

Quỳnh Tiêu, Bích Tiêu, Vân Tiêu:”…”

Tô Đát Kỷ cũng không quá đem Hỗn Độn Huyền Thiết để ở trong lòng, nàng nhắc nhở ba vị Tam Tiêu tiên nữ:

“Tới sân sau chính là hồ nước, ba vị sư tỷ, đợi lát nữa ta phải nhờ các ngươi rồi, nếu như có thể khiến đại ca ta hồi tâm chuyển ý, chăm chỉ tu luyện, ta sẽ tặng người khối đá vụn này.”

“Nhất ngôn cửu đỉnh!”

Tam Tiêu đồng thanh đáp ứng.

Quỳnh Tiêu hai mắt lóe ra ngôi sao lấp lánh nói:

“Vì Hỗn Độn Huyền Thiết, coi như bản tiểu thư ta đây có hy sinh nhan sắc cũng rất đáng, quyết sẽ mang ca ca ngươi điều giáo hắn thật tốt!”

“Ta nhìn người hẳn là đang phát xuân mộng!” Vân Tiêu trêu ghẹo nói.

“Dám nói bổn tiểu thư vậy, ta cù lét ngươi!”

“Haha, dừng lại, ngứa!”

“…”

Đoàn người oanh oanh yến yến đi tới cái sân thứ ba.

Cái tiểu viện này ở bên trong có một cái hồ nước lớn, giữa hồ có một đình viện mái vòm, trên đó tựa như một cái chòi nghỉ mát, một nam tử trẻ tuổi tuấn lãng đang lười biếng nằm trên ghế mây thả câu.

Nam tử trẻ tuổi nhìn qua độ chừng hai mươi tuổi, dáng vẻ băng cơ ngọc cốt, thuần khiết không dính bụi trần; đồng tử đen kịt như hai viên hắc ngọc, đôi mắt hữu thần, cả người bày ra dáng vẻ oai hùng, ngọc thụ lâm phòng, vô cùng soái khí.

Ở phía sau hắn là một cô gái trẻ tuổi đang nhẹ nhàng phe phẩy quạt cho hắn.

Một nữ tử xuất trần thánh khiết, eo nhỏ chân thon, tạo cho người nhìn cảm giác khi thì quyến rũ, lúc lại thanh thuần. Luận về khí chất dung mạo, dĩ nhiên so với Đát Kỷ cho có hơn chứ không hề kém.

Khiến người khác kỳ quái ở điểm là y phục của nàng, cùng với thế giới này hoàn toàn khác biệt.

Nàng mặc một bộ liên y váy ngắn đen tuyền có họa tiết lá sen, kết hợp với một cái tạp dề màu trắng, trên đầu còn buộc một cái khăn đội đầu màu ngà (Trang phục nữ hầu), khiến cho khí chất nữ vương của nàng nhiều thêm vài phần nhu thuận cũng đáng yêu.

Tô Đát Kỷ nhìn thấy ca ca nàng, liền vui vẻ nhảy chân sáo, vẫy tay hô to:

“Ca ca, ca ca, tiểu muội muội khả ái của huynh đã về rồi này, lần này ta còn mang đến ba vị sư tỷ, ai cũng là mỹ nữ tuyệt thế nha.”

Lý Nguyên thấy muội muội, trên mặt nhất thời lộ ra chút biểu tình cưng chiều cùng sủng nịnh.

Tuy Đát Kỷ không phải là muội muội ruột của hắn, bất quá lại khiến cho hắn cảm nhận được tình huynh muội ruột thịt từ nàng.

Kỳ thực, Lý Nguyên không phải là người của thế giới này, hắn vốn là một cô nhi ở Trái Đất, bất chợt một người hắn lại xuyên việt đến thế giới Phong Thần Bảng, cho tới bây giờ đã hơn mười lăm năm.

Cũng tựa như rất nhiều xuyên việt giả trong tiểu thuyết, hắn cũng có một hệ thống. Tên gọi hệ thống của hắn là [Tu Luyện Một Vạn Lần Liền Đột Phá].

Bất kể hắn tu luyện công pháp gì đi chăng nữa, chỉ cần hắn tu luyện đủ một vạn lần (10 ngàn lần) thì đều có thể đột phá một cảnh giới.

Kết quả hắn chỉ dùng vẻn vẹn năm năm, hắn liền từ phàm nhân tu luyện đến Đại Đạo cảnh giới chí cao chí cường, đạt tới viên mãn Đại đạo, phía trên đã không còn cảnh giới nào nữa.

Sau khi bước tới đỉnh cao, Lý Nguyên cũng không có tâm tư đi tranh bá thiên hạ, liền lười biếng sinh hoạt như hiện tại.

Mỗi ngày không phải đi Chọi Gà Nuôi chó, thì cũng đi trồng hoa, câu cá, sống tự do tự tại trải nghiệm nhân sinh.

Tranh đoạt tam giới gì đó, đối với hắn còn thua cả nồi kho tàu vừa nấu hôm qua.

Không lâu sau, Tô Đát Kỷ dẫn ba vị tiên tử đến lương đình.

“Thược dược tỷ tỷ.” Đát Kỷ ngọt ngào gọi tên nữ tử đang cầm quạt.

“Tiêu thư đã trở về!” Thược Dược vui vẻ nhìn nàng.

Tam tiêu thấy dung mạo Thược Dược khuynh quốc khuynh thành đều không hẹn mà cùng nhau kinh diễm.

Nhan sắc của Đát Kỷ, tại thế gian đã phi thường hiếm gặp, Tam Tiêu ba vị tiên nữ không nghĩ tới nơi đây còn có một nhan sắc không thua kém gì so với Đát Kỷ cả.

Mấu chốt là, tuyệt đại mĩ nhân phía trước, dĩ nhiên là nha hoàn cho Lý Nguyên!

Quỳnh Tiêu nhất thời cảm thấy, mình muốn “dụ dỗ’ Lý Nguyên là một chuyện khôi khài rồi.

Nha hoàn của hắn còn so với chính mình đẹp hơn gấp trăm lần, chính mình làm sao có thể “dụ dỗ” hắn được, chứ nói gì đến việc khiến hắn phải quỳ dưới váy?

Quỳnh tiêu cảm thấy bị tổn thương nha!

Đát Kỷ thấy Lý Nguyên còn nằm trên ghế may, nàng giơ chân đá hắn một cước: “Khách tới nhà nha ca, mau lên tiếp khách.”

“Sao những lời muội nói nghe hơi là lạ?”

Lý Nuyên nhổ nước bọt nói một câu, bất đắc dĩ đứng lên.

“Ba vị sư tỷ, đây chính là ca ca lười biếng của ta- Lý Nguyên.”

Tô Đát Kỷ đối với Tam Tiêu nháy mắt một cái: “Nhìn cũng giống soái ca a!!”

Soái

Quá soái! Quá ngưu

Ba nàng thấy Lý Nguyên anh tuấn suất khí, không khỏi tỏa ra hào quang mê trai.

Các nàng ở tam giới cũng đã gặp qua không ít dunh mạo kinh thế tuyệt diễm, nam nhân như ngọc, bất quá lại không có người nào có thể so với Lý Nguyên được, nhất là khí chất.”

Khiến người khác như tắm gió xuân.

Đặc biệt là đôi mắt của hắn, như của một đứa trẻ sơ sinh vậy, tinh thuần không tỳ vết, trong veo không chút tạp chất nào, khiến người nhìn sinh ra nhiều hảo cảm.

Đáng tiếc, tu vi chỉ mới là Địa Tiên Sơ Kỳ!

Tam Tiêu có chút tiếc nuối nghĩ.

“Lý Nguyên gặp qua ba vị tiên tử.”

Lý Luyên nhìn Tam Tiêu tiên tử, anh mắt vẫn trong veo không hề rung động, vẻ mặt hòa nhã chào:

“Biểu muội bướng bỉnh, nàng tu luyện ở Tiệt Giáo đã phiền đến mọi người chiếu cố.”

“Ta không phải người bướng bình đâu!” Đắc Kỷ nhíu chiếc mũi nhỏ, lập từ phản bác.

Vân Tiêu thấy Lý Nguyên ăn nói nho nhã, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, càng thưởng thức hắn hơn.

Nàng chắp tay hướng Lý Nguyên thi lễ một cái, nói:

“Đát Kỷ rất hiểu chuyện, Tiệt Giáo trên dưới ai cũng đều rất sủng ái nàng, không ai dám bắt nạt nàng đâu.”

Tô Đát Kỷ thấy Vân Tiêu cùng ca ca nói chuyện, trong lòng không khỏi cười tươi như hoa, nàng nhất thời mở miệng nói:

Ta và Thược Dược tỷ tỷ đi hậu viện hái chút hoa quả, các ngươi chậm rãi trò chuyện nha.”

Nói xong nàng liền kéo Thược Dược ly khai khỏi đình viện nghỉ mát.

Chỉ để lại Lý Nguyên cũng ba vị tiên nữ ở đây.

Bầu không khí hơi có chút ngại ngùng, Lý Nguyên nói:

“Ba vị tiên tử mời ngồi, không nên câu nệ mà xem đây như nhà mình là được.”

Tam tiêu ba vị tiên tử vừa ngồi xuống.

Bích Tiêu bỗng chú ý đến cây quạt trên bàn đá mà Thược Dược ban nãy vừa dùng để quạt, đột nghiên lóe lên kinh hãi:

“Khái, đây không phải là cây quạt Ba Tiêu của Sư bà à??!!”

Bạn đang đọc Ta tu thành đại đạo lại bị Đát Kỷ muội muội công khai! (Bản dịch) của Đại Đường Chủng Thổ Đậu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Giabao0097
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.