Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuyệt Vũ Thiếu Niên

Tiểu thuyết gốc · 2649 chữ

Trời đã ngã về phía tây thế nhưng dưới chân núi Liên Sơn vẫn còn thấp thoáng bóng hình một người thiếu niên, hắn không ngừng đi lại tìm tòi, bới móc quanh một gốc cây lớn

" Ha, rốt cuộc cũng đủ 1 cân Hà Thủ Ô mười năm, may mắn cho mình là loại cây này người ta không xem trọng nên vẫn còn rất nhiều xung quanh đây "

Người thiếu niên tên gọi Tuyệt Vũ, năm nay vừa tròn 15 tuổi, vốn dĩ hắn là người địa cầu, không rõ lí do vì sao sau một giấc ngủ trưa ở một ngôi đền trong rừng khi tỉnh dậy thì lại ở nơi đây, ban đầu không có nơi nào để đi hắn bèn trú ngụ tại một căn nhà hoang sát bìa rừng

Tuyệt Vũ bước nhanh mà đi, trời đã tối hắn vất vả lắm mới ra khỏi Liên Sơn

Tuyệt Vũ căn nhà nhỏ bởi vì hoang phế một thời gian lâu dài không có người sinh sống nên đa phần đã siêu vẹo, sụp đổ, chỉ có một bên thế dựa vào cây cổ thụ mới duy trì được một mảnh không gian vừa đủ.

Trong căn phòng trống trải một cách lạ thường, một chiếc giường bằng cỏ khô, một chiếc áo rách được làm chăn đắp, còn có một ấm nước và một nồi đất bị vỡ một góc chuyên dùng để nấu cơm, đây là tất cả tài sản của hắn đang có, liếc nhìn bầu trời đêm hắn nói

" Trời đã tối thế này thì hôm nay đành ăn cơm trắng vậy "

Hắn mở nắp chiếc nồi đất ra, bên trong vẫn còn 1 nửa cơm nguội lạnh chưa được ăn, vội vàng dùng nhanh phần cơm có phần lạnh nhạt ở đầu lưỡi khiến hắn thở dài

" Một ngày lên núi hái thuốc chỉ đủ để đổi phần gạo ăn hơn một ngày, mà còn là cơm trắng nữa, kiểu này chết chắc a "

Hắn có cảm giác thân thể đã suy yếu hơn lúc mới đến đây rất nhiều

Cơm đã ăn xong, hắn ngồi suy nghĩ một hồi, hắn từng nghe người trong thôn kể với nhau về những con yêu thú ở trên đỉnh Liên Sơn, vì là người của thế giới khác nên hắn điềm nhiên nghĩ chắc là cũng như địa cầu, yêu thú là Hổ hay Báo gì gì đó, đắn đo một hồi hắn đành đánh liều một phen, lên núi cao đào nhân sâm, nếu gặp may thì 1 cây nhân sâm đủ để trong vòng một tuần không lo cái ăn

Nằm nghĩ tới những món ngon trong thôn hắn nhỏ dãi, mơ mộng một lúc lâu hắn chìm sâu vào giấc ngủ

•••

Trong bóng tối đỉnh Liên Sơn toả ra những dãi hào quang sặc sỡ muôn màu, từ chân núi nhìn lên dù cách trăm dặm vẫn có thấy rõ

Đỉnh Liên Sơn bao trùm bởi một màu trắng xoá vô biên, trời đất vạn vật tương sinh tương khắc, chính giữa Liên Sơn lại sinh ra một hồ dung nham rộng lớn, từ giữa lòng hồ mọc lên một nhánh cửu thải thanh liên, thanh liên đã sớm thành thục, toả ra ánh sáng huyền diệu bao trùm thương khung khiến những võ giả vây quanh hồ dung nhanh ánh mắt trở nên cháy bỏng, nội tâm rục rịch động thủ cướp đoạt

Đại chiến sau đó cũng nhanh chóng diễn ra, những thành phần tán tu nhanh chóng bị loại ra khỏi cuộc chiến, bây giờ cuộc chiến tranh giành Cửu Thải Thanh Liên là của ba đại tông môn, Thiên Vân Tông, Nguyệt Di Cung và Hoả Hải Tông, tam đại tông môn đến từ Trung Vực

•••

Mặt trời đã bắt đầu ló rạng ở đằng Đông, Tuyệt Vũ giờ này đã chuẩn bị chu đáo cho cuộc hành trình khó khăn ngày hôm nay, với mục tiêu phải tìm cho bằng được nhân sâm

Đã có một ít kinh nghiệm trong việc đi lại trong vùng núi thấp, Tuyệt Vũ rất nhanh chóng đi tới sát chân núi Liên Sơn bằng độ cao với ngày hôm qua, bây giờ trời đã sáng hẳn, ngước nhìn Liên Sơn cao hùng vĩ hắn thầm thì

" Cao với xa thế này leo bao nhiêu ngày tới đây trời "

" À quên, mình đi tìm nhân sâm chứ có phải leo núi mạo hiểm đâu, chút nữa quên "

Nhìn những nhánh Hà Thủ Ô vươn cao lấp lánh hắn lắc đầu

" Hôm nay ta không có hứng với các ngươi "

Nói xong liền rảo bước đi nhanh lên phía trước

Liên Sơn từ chân núi lên sườn núi cây cối một mảnh xanh tốt, vừa mới tiến vào không lâu Tuyệt Vũ đã hít một ngụm khí lạnh, trước mắt rất nhiều thi thể khuyết dạng nhân loại đang trương phình và bốc mùi hôi

Mồ hôi lạnh toát ra khiến hắn sởn tóc gáy định lui về chân núi, nhưng vì cái ăn hắn đành liều mạng, hắn nhớ câu chân ngôn của Huấn Khổng Tử :

" Sống trong xã hội này... Có làm thì mới có ăn, không làm mà muốn có ăn thì chỉ có ăn **, ăn * "

" Có lẽ những ngươi này gặp Hổ a, chắc nó ăn no rồi, sẽ không lại ra kiếm ăn nữa đâu "

Lướt nhanh qua đống thi thể kia hắn lâm vào một mảnh rừng rậm rạp, biết sẽ có nguy hiểm bất cứ lúc nào nên hắn cực kì cẩn thận, đi rất nhẹ, xem xét tình hình xung quanh một cách rất kĩ càng, thế nhưng đi một đoạn dài hắn không hề thấy có sự tồn tại của một con thú nào cả, không những thế hắn đã tìm được một cây nhân sâm

" Quá tuyệt "

" Ôi trời, ở đây có một khu rừng nhân sâm, tổ tiên phù hộ, đúng là tổ tiên phù hộ mà "

Tuyệt Vũ không hề biết rằng yêu thú bị cuộc chiến ở đỉnh núi chấn nhiếp nên đã trốn trong hang ổ không ra ngoài, cương phong lạnh buốt tràn xuống một buổi tối đã làm chúng sợ mất mật, người xưa có câu

" Thần tiên đánh nhau, phàm nhân vong " hay" Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết ", không ai muốn làm vật hi sunh trong trận chiến của người khác cả, kể cả đó là yêu thú, chúng cũng có trí thông minh như nhân loại

Tuyệt Vũ điềm nhiên không hề hay biết chuyện này, hắn vẫn tập trung thu thập nhân sâm, hai mắt toả sáng chỉ biết có nhân sâm, bất tri bất giác hắn đã đi đến gần một hang động, ở cửa hang vẫn còn xác một con yêu thú Bạo Hùng, nó vừa chết đi không lâu, máu trên cơ thể vẫn còn đang không ngừng chảy ra

Nhận ra có mùi máu tươi khiến Tuyệt Vũ giật mình tỉnh táo trở lại, hắn vội nhìn kỹ xung quanh, khi thấy cái xác hắn giật nảy mình, thế nhưng liên tưởng đến mùi máu thì hắn bình tĩnh trở lại

" Một con gấu chết thì chả có gì phải sợ "

Hắn to gan tiến lại gần xác thú, đi vòng quanh nhìn nhận cùng đánh giá

" Ô, thì ra là một con gấu đen, mà sao nó to lớn qua vậy, gấu đen không to như vậy a, kì lạ "

Liếc nhìn hang động phía sau đang không ngừng có từng trận gió thổi ra mát lạnh hắn đưa ra nhận định của mình

" Cái hang kia là của nó a, chắc là bị thợ săn bắn chết "

" Vừa mới chết, thịt còn tươi a, bình sinh mình không bao giờ ăn đồ rừng, nhưng con này chết rồi a, ngoại lệ a "

" Mà làm sao lấy thịt đây "

Nói tới nói lui một hồi hắn nhận ra mình không có một con dao nào

" Quên mất, đào thuốc còn đào bằng nhánh cây thì lấy đâu ra dao, ôi cuộc đời ... như * "

Định quay lại đào nhân sâm thì trong hang động một âm thanh vọng ra

" Bằng hữu ngoài kia nhanh chóng rời đi khỏi nơi đây, ta là Trưởng Lão Hoả Hải Tông .... "

Trong động phủ một lão giả khuôn mặt đang không ngừng vặn vẹo chèo chống, hắn tên gọi là Hoả Táng là một vị trưởng lão của Hoả Hải Tông phụ trách tham gia cướp đoạt Cửu Thải Thanh Liên lần này, đi cùng với hắn còn có 2 vị đệ tử nội môn xuất sắc, thế nhưng trong trận chiến kinh thiên kia lại bất ngờ có dị biến phát sinh khiến hai đệ tử kia tử vong thảm trạng...

" Khốn kiếp, không ngờ lại là địa hoả, may mà ta đã đoạt được nó, chờ luyện hoá xong chắc chắn vị trí của ta trong tông môn sẽ bay cao, không lo lắng bị khiển trách vì để chết hai tên đệ tử "

Hoả Táng hai tay không ngừng múa động tạo thành những hình thái trận đạo chói mắt

" Hoả Diễn Luyện Trận, luyện cho ta "

Trong quá trình truy đuổi một đệ tử của Nguyệt Di Cung hắn tới động phủ này, giết chết Hắc Hùng rồi bắt đầu hấp thụ địa hoả, là hấp thụ chứ không phải luyện hoá, Hoả Hải Tông có một môn công pháp cực kỳ bá đạo có thể cướp đoạt hoả diễm trong thiên địa để nuôi dưỡng hoả diễm của bản thân mình, Hoả Táng tự tin vì điều đó nên không cố kị đem dị hoả nuốt vào, thế nhưng khi đang chuẩn bị hấp thụ hết địa hoả hắn mới phát hiện điều bất thường, ở trong địa hoả còn có một đầu hoả diễm khác, đầu hoả diễm này cực kỳ bá đạo, nó không chỉ đốt thể xác mà còn đốt cháy linh hồn hắn, hắn hao phí hết thiên tài địa bảo trên người mới có thể cầm cố hoả diễm kia ở trong khí hải, nói cách khác hắn hoàn toàn không thể sử dụng nguyên lực vào lúc này, đang chuẩn bị ly khai trở về tông môn tìm trợ giúp thì bên ngoài động phủ đột nhiên xuất hiện một người, người này hắn không cảm nhận được khí tức mà thông qua âm thanh để xác định, bởi vì hắn nghe loáng thoáng có người đang nói chuyện, hắn nghe cái gì " giết chết "

Hắn định dùng uy áp cảnh giới hù doạ đối phương thế nhưng đối phương không hề sợ hãi, hắn thân là trưởng lão, tu vị đã đạt tới cảnh giới Ngự Không, đặt ở mảnh đất khỉ ho cò gáy như Bắc Vực đã là đỉnh tiêm, có khả năng đối phương là cao nhân nên mới phớt lờ uy áp của hắn, hắn phải dựa vào tên tuổi của Hoả Hải Tông hù doạ đối phương, đối phương biết khó mà rút lui.

Bên ngoài cửa động Tuyệt Vũ khá là vui vẽ khi biết tên thợ săn kia đang ở trong huyệt động, hắn rất muốn xin tay gấu về ăn thử, hắn biết đó là món ăn vua chúa nên rất nóng lòng muốn thử, dù sao Hắc Hùng to lớn như thế hắn chỉ xin vài ba cân thịt cũng chả đáng là bao, nghĩ vậy hắn đến trước cửa động vừa nói vừa đi vào, vì đã xác định trong động phủ có người nên hắn không hề cố kị bước nhanh

" Này, anh thợ săn, anh đúng thật là ghê gớm đấy, săn giết được một con gấu to như vậy "

" Gấu to như vậy anh cũng không lấy hết, anh cho tôi xin một ít thịt về nấu cháo nhé "

" Này, anh thợ săn ơi, sao anh không nói chuyện "

Ở sâu trong huyệt động, giờ phút này Hoả Táng một mặt hắc tuyến, hắn không ngờ đối phương không đem Hoả Hải Tông vào trong mắt, đối phương hình như vì hắn chiếm được địa hoả nên vào hang động cướp đoạt.

" Là ta sơ ý, chắc là bị một ai đó phát hiện khi chui vào trong hoả hồ "

Nghĩ như vậy cũng không để hắn nhẹ nhỏm mà càng thêm căng thẳng hơn, vì biết đối phương đến đây vì địa hoả, thế nhưng hắn đã hấp thu mất rồi, bây giờ thì còn cái rắm địa hoả.

" Nhắm mắt trấn định, đưa khí tức dị hoả kia ra bên ngoài để hù doạ đối phương, đúng, nên như vậy "

Suy nghĩ kế sách chu toàn hắn bắt đầu nhắm mắt, khống chế 1 tia hoả diễm kia ra bên ngoài thân thể , đối với lai lịch dị hoả này hắn đôi phần phán đoán, nhưng phán đoán này làm hắn kinh hãi, dị hoả có khả năng chính là Thiên Hoả đứng thứ hai Thanh Liên Hồn Hoả, nó chỉ đứng sau Hư Vô Thần Hoả mà thôi, nghĩ đến đây hắn toàn thân ứa mồ hôi lạnh thầm nghĩ

" Chơi ngu rồi, ăn * rồi "

Tuyệt Vũ đi tới nơi sâu nhất của hang động thì thấy một người mang đấu bồng không rõ mặt mũi, thế nhưng làm hắn sợ hãi lại là toàn thân người kia đang bốc cháy lửa màu xanh nước biển, hắn la lên

" Hoả Táng "

Hoả Táng nghe người khác gọi tên mình tâm thần thoáng chốc thất thủ, thế nhưng một thoáng này đã khiến Thanh Liên Hồn Hoả thoát khỏi khống chế, hoả diễm cuồn cuồn đốt cháy thần hồn của hắn, hắn đau đớn la lên

" A a a a a "

Tuyệt Vũ thấy người kia bốc cháy nhưng vẫn liều mình chạy tới dập lửa, lạ thay, ngọn lửa màu xanh kia lại không hề nóng, hắn ra sức đập lên người tên đấu bồng kia

" Khốn kiếp, lão phu liều mạng với ngươi "

Thần hồn đau đớn khiến Hoả Táng không hề hay biết sự vật trời trăng trước mắt, hắn lao tới ôm lấy Tuyệt Vũ, ý định đồng quy vu tận

" Ha ha ha, chúng ta cùng chết... "

Bởi vì lúc ban đầu khi tiến tới dập lửa, Tuyệt Vũ không cảm giác được nhiệt độ trong hoả diễm nên chỉ nghĩ là người thợ săn chỉ đùa giỡn mà thôi, thế nhưng chỉ trong vài hơi thở, tên thợ săn kia lại bị đốt cháy hoàn toàn, rơi trên mặt đất chiếc nhẫn cùng quần áo đã khiến đầu óc hắn sửng sốt, không những thế hoả diễm đang bốc cháy trên người hắn, hắn la lên

" *, đây cũng quá hố người "

" Xong, xong, chơi ngu rồi "

" A a a a a , đau quá, nóng quá, chết tôi rồi, trời ơi chết rồi, chết luôn rồi "

Hắn ngã xuống đất, nhắm mắt lăn qua lăn lại kêu la, thế nhưng một lát sau hắn ngồi dậy thẩn thờ

" Ủa, mình đã chết cháy hay chưa, sao lâu vậy nhĩ "

" Có lẽ, có lẽ ban nãy là, là ma a, vốn dĩ không có cái gì cả, đúng là ma, là ma a "

" A a a a a a "

Hắn vừa la lên vừa bỏ chạy ra phía cửa hang, vội mang lên chiếc giỏ đựng nhân sâm rồi một mạch phi thân về nhà

Bạn đang đọc Ta Vô Tình Tu Tiên sáng tác bởi macabong9

Truyện Ta Vô Tình Tu Tiên tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi macabong9
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.