Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta rốt cuộc được Sinh ra

Tiểu thuyết gốc · 2216 chữ

Ba tháng dài đằng đẵng đã qua, cuối cùng Diệp Hàn cũng chờ được đến ngày xuất sinh.

Trong tẩm cung hoàng hậu, một tiếng thét chấn động bầu trời. Lúc này, hoàng hậu đang nằm trên giường, mồ hôi ướt đẫm, khuôn mặt nàng tái nhợt vì đau đớn.

Bên cạnh nàng là hai nữ thái y và một bà đỡ đẻ, đang hết sức hỗ trợ nàng sinh hoàng tử.

Nữ thái y nói với giọng khẩn trương: “Nương nương, xin hãy cố gắng một chút nữa, hoàng tử đã ở ngay trước mắt rồi. Nương nương cố lên! Chút nữa thôi! Hoàng tử sắp chào đời rồi!”

“Đau quá! Đau quá! Nhanh lên! Nhanh lên!”

“Nữ y nhanh lên! Cho nương nương uống đan dược giảm đau!”

“Dạ!” Một nữ y vội vàng mang một bình đan dược, đưa lên môi hoàng hậu.

“Nương nương hãy thở sâu và dồn sức xuống! Nương nương phải dồn sức xuống!”

“A……!” Tiếng gào thét của hoàng hậu vang vọng không ngừng.

Sân viện của Vĩnh An Cung, một người đàn ông trung niên vô cùng lo lắng, không ngừng đi tới đi lui, không thể nào bình tâm được.

Hắn chính là Diệp Đế, chủ nhân của Càn Nguyên Vương Triều.

Diệp Đế có mái tóc đen óng, đôi mắt sắc bén như chim ưng, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ cong lên, thân hình cao lớn và cường tráng trong bộ hoàng bào, trên ngực có thêu hình ngũ trảo kim long, đầu thì đội mũ quan màu đỏ rực.

Toàn thân toát lên vẻ oai hùng và quyền uy của một bậc chí tôn.

Nhưng bây giờ, gương mặt của hắn không còn vẻ bình tĩnh điềm đạm như thường ngày, đứng bên ngoài phòng sinh của hoàng hậu, ánh mắt lo lắng và bồn chồn. Nghe những tiếng kêu la thất thanh bên trong phòng, mà lòng đau như bị xé ra nhiều mảnh.

“Hoàng hậu . . .”

Lúc này, có một người thanh niên có vẻ đẹp thanh tú đi đến bên cạnh. Hắn có một mái tóc đen nhánh, dài đến ngang hông. Khuôn mặt góc cạnh, nhưng không thiếu sự dịu dàng và lịch lãm. Thân hình thì cao ráo, cân đối khỏe mạnh cùng một làn da trắng nõn, không tì vết.

Người này chính là thái tử Diệp Hạo, trưởng tử của Càn Nguyên Vương Triều, là người thừa kế ngai vàng trong tương lai. Với dung mạo tuấn tú, cùng tài năng xuất chúng, hắn rất được phụ hoàng và các đại thần yêu mến và kỳ vọng.

Nhìn người trung niên đi qua đi lại không yên, liền lên tiếng an ủi: “Phụ hoàng, cửu hoàng đệ chắc chắn sẽ may mắn và khỏe mạnh, phụ hoàng đừng quá lo lắng.”

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao tiểu cửu còn chưa ra đời? Đã hai canh giờ trôi qua, hoàng hậu vẫn chưa sinh được. Hiện tại, trong lòng của trẫm như bị dao cắt, không thể nào tĩnh tâm được.”

“Hài.” Diệp Hạo lắc đầu phiền muộn, người trong cuộc luôn khó nhìn thấu sự tình.

Một hài nhi khó sinh, mất một đến hai canh giờ là chuyện bình thường, huống chi là linh thai.

Trong khi Diệp Đế đứng bên ngoài sân viện, lo lắng chờ đợi tin tức từ, bỗng nhiên một tiếng khóc chào đời vang lên rộn rã, tiếng khóc to đến nỗi vang vọng khắp tẩm cung.

Dung mama, tổng quản Vĩnh An Cung vội vàng mở cửa chạy ra, quỳ xuống trước hoàng thượng kêu lên với giọng hân hoan vui sướng: “Bẩm báo hoàng thượng, mừng rỡ! Mừng rỡ! Hoàng hậu sinh được một hoàng tử! Một hoàng tử!”

Hoàng thượng sợ mình nghe lầm, liền hỏi lại với giọng run run: “Thật sao?”

Dung mama không ngần ngại liền đáp: “Bẩm báo hoàng thượng! Hoàng tử khỏe mạnh, khóc to! Hoàng hậu cũng bình an!”

“Mẹ tròn conn vuông.”

“Tốt! Tốt! Tốt!” Hoàng thượng hét lên một tiếng, không giấu nổi niềm vui sướng.

“Phụ hoàng, tốt quá rồi, cuối cùng cửu hoàng đệ cũng đã thuận lợi hạ sinh.” Diệp Hạo cũng không khỏi kích động nói.

Hoàng thượng cười to, vỗ vai Diệp Hạo: “Đi! Cùng trẫm vào thăm mẫu hậu cùng tiểu cửu.” Hắn nói rồi dẫn đầu mọi người nhanh chóng bước vào trong phòng.

Hoàng hậu đang nằm ngửa trên giường lụa, thân thể mềm mại như búp sen. Mái tóc đen dài của nàng xõa ra sau gối, khung cảnh một vẻ quyến rũ mê người. Nhìn lên gương mặt của nàng thì tái nhợt vì mất nhiều máu sau sinh, nhưng đôi mắt lại sáng ngời vì hạnh phúc.

Trên tay nàng là một đại tử nhỏ nhắn, da trắng như ngọc, môi hồng như hoa.

“Ngọc Nhi!” Diệp Đế nhẹ nhàng gọi tên nàng, giọng hắn dịu dàng như một làn gió mát.

Hắn tiến từng bước tới bên giường, ôm lấy hoàng hậu và hôn lên trán một cái, ánh mắt nhìn xuống đại tử trên tay mà tràn đầy yêu thương. Nhẹ nhàng nâng đại tử lên, vuốt ve đôi má mũm mĩm của nó, nụ cười hạnh phúc tràn ngập khuôn mặt.

“Đây là quả ngọt giữa trẫm và nàng, đây là đại bảo bối của trẫm.”

Đứa nhỏ có nét đẹp kế thừa từ phụ mẫu, nhưng cũng có nhiều nét riêng biệt. Nhất là đôi mắt, một đôi mắt có màu tím huyền bí, rất sáng và sâu thẳm, không biết đó là do di truyền từ Diệp Đế hay do ảnh hưởng của tu vi.

Hoàng hậu nhìn hoàng thượng với ánh mắt yêu thương, nụ cười ngọt ngào trên môi nói: “Bệ hạ, ngài đã nghĩ ra tên gì cho hoàng nhi chưa?”

Nàng mong muốn bệ hạ có thể đặt cho cửu hoàng nhi một cái tên thật ý nghĩa, một cái tên có thể thể hiện được tình yêu của hai người.

Diệp Hạo đi đến bên cạnh giường, nhìn đứa nhỏ trắng nõn nà trong lòng mẫu hậu mà cười tủm tỉm. Từ từ giơ tay phải lên, búng nhẹ vào đầu súng như con sâu mập mạp, nói: “Phụ hoàng mẫu hậu, cửu hoàng đệ đáng yêu quá đi!”

“Ha ha ha.”

Diệp Đế đang nhăn mày suy nghĩ, nhìn thấy hành động của thái tử liền phì cười nói: “Trẫm sẽ gọi tiểu cửu là Diệp Hàn, Hàn trong thông tuệ.”

“Diệp Hàn…” Hoàng hậu nghe cái tên liền cười mỉm, cảm thấy cái tên rất hợp với đứa nhỏ.

Đôi tay mềm mại vuốt ve mái tóc lưa thưa của nó mà nói: “Hàn nhi, con có nghe được không? Con sẽ là Diệp Hàn, con sẽ là hoàng tử thông minh và tài giỏi nhất của mẫu hậu.”

Mọi người không biết Diệp Hàn có thể nghe hiểu cái tên của mình không, nhưng thấy nó liền cười toe toét vươn tay ngắn cũn của mình ra như muốn chạm vào khuôn mặt của phụ mẫu thân sinh của mình.

“Phụ hoàng, hình như người quên mất việc kiểm tra linh căn cho cửu hoàng đệ.” Diệp Hạo thấy phụ hoàng vui vẻ, nhưng vẫn không quên nhắc nhở.

“Linh căn? Nhìn trẫm xem, vui quá mà quên mất chuyện đại sự.” Hoàng thượng nói xong rồi cười to.

Ánh mắt nhìn xuống đại oa tử, đặt tay phải của mình lên trán nó để chuyền tu vi vào trong. Đây là một cách dò xét linh căn thủ công, nhưng lại cực kỳ chính xác và hiệu quả, thậm chí nó còn dò xét ra cả những linh căn ẩn dấu mà dụng cụ đo linh căn không tìm ra được.

Một luồng tu vi mềm mại như nước chảy vào trong người, đi theo đường kinh mạch xuống đan điền, trong suốt quá trình không gây ra chút khó chịu nào cho Diệp Hàn.

Mọi người xung quanh đều chăm chú nhìn vào Diệp Đế và cửu hoàng tử, mong chờ kết quả.

Một lúc sau, Diệp Đế rút tay ra khỏi trán, mặt hắn tỏ ra kinh ngạc và vui mừng hét lên: “Hàn nhi của trẫm có linh căn!”

“Thật sao? Thật sao?” Hoàng hậu vui mừng hỏi lại.

“Thật! Hàn nhi có linh căn! Mà không phải linh căn bình thường!” Hoàng thượng lại cười to, hôn lên trán của đứa bé rồi cái rồi nói: “Hàn nhi có thượng phẩm thiên linh căn! Mà còn là Lôi linh căn!”

“Lôi linh căn?” Diệp Hạo đứng bên cạnh không khỏi hưng phấn lẩm bẩm.

Biến dị linh là loại linh căn cao cấp nhất, chỉ có một trong vạn người mới có được.

Cao công công đứng đằng sau liền lên tiếng nịnh nọt: “Chúc mừng hoàng thượng và nương nương, hổ phụ sinh hổ tử.”

“Ha ha ha…” Hoàng thượng lại càng cười to hơn.

Hắn ôm chặt đứa bé vào lòng, nói: “Đúng là niềm vui ngoài ý muốn. Thái tử thì có thượng phẩm thiên linh căn hệ hỏa, tiểu thất thì có trung phẩm thiên linh căn hệ mộc. Ngọc nhi nàng thật sự biết sinh con đó”. Diệp Đế nhìn về phía hoàng hậu tự hào và khen ngợi.

“Thần thiếp không dám nhận, đây đều là công lao của hoàng thượng” Hoàng hậu cười nhẹ khiêm tốn trả lời.

“Phụ hoàng, nhi thần xin phép đi ra ngoài báo tin mừng cho mọi người biết.”

“Đi đi”

“Dạ! Phụ hoàng mẫu hậu, nhi thần xin cáo lui” Diệp Hạo nói xong thì quay người đi ra ngoài.

Sau khi Diệp Hạo rời đi được một lúc, mọi người cũng lần lượt rời khỏi Vĩnh An cung cho hoàng hậu nghỉ ngơi. Dù hoàng hậu đạt đến Nguyên anh cảnh, cũng không khỏi có chút mệt mỏi.

Hoàng thượng mặc dù lưu luyến, cũng không thể không quay trở lại Hoàng Đức Điện để xử lý chính sự.

. . .

Quay trở lại với Diệp Hàn, sau khi được Dung mama đặt lên giường, hiện tại trong phòng không còn ai.

“Đinh! Chúc mừng ký chủ thuận lợi hạ sinh”

Vừa nhìn thấy Thương Hy xuất hiện Diệp Hàn lập tức cau có nói: “Thương hy lúc nãy ta gọi sao không thấy ngươi, cũng may ta nhanh trí, không thì đã bị phụ hoàng và mẫu hậu nhận ra sự khác thường rồi”

“Ký chủ xin đừng trách, ta phải tạm tránh để cho phụ hoàng ngài không phát hiện, chỉ cần chúng ta ý thức trao đổi lập tức sẽ bị phụ hoàng của ngài phát hiện ngay, lúc đấy thì nguy to.”

Nghe vậy, Diệp Hàn không khỏi nuốt nước bọt, nói: “Phụ hoàng mạnh như vậy sao?”

“Rất mạnh, nhưng phần lớn do ký chủ chưa có tu tuyện lên không thể che giấu được, sau này ký chủ bắt đầu tu hành thì sẽ không sợ bị phát hiện.”

“Thì ra là vậy.”

“Đúng rồi Thương Hy, lúc nãy ta có nghe phụ hoàng nhắc đến linh căn, lôi linh căn, nó là cái gì vậy.”

“Ký chủ, tại Thiên Nguyên Đại Lục muốn tu tiên phải có linh căn, một người bình thường sẽ có một hoặc nhiều linh căn là Kim, Mộc, Thủy Hỏa Thổ. Một số ít người sẽ có linh căn biến dị như Băng, Lôi, Ám, Phong…và linh căn của ký chủ là một trong các loại linh căn biến dị.”

“Vậy chẳng phải ta rất trâu sao.” Diệp Thần kích động hỏi.

“Ký chủ đừng quá vội mừng, so với những người bình thường thì ký chủ rất mạnh, nhưng ký chủ bất quá cũng chỉ được coi là một tiểu thiên tài mà thôi. So với những người mang thể chất huyết mạch, nếu cùng cảnh giới thì họ đều có thể đè mười ký chủ ra đánh.”

“Ngươi không phải nói quá lên chứ.”

“Ký chủ phải biết chấp nhận sự thật.”

“Ví dụ như…”

“Bất Diệt Kiếm Thể là một loại thể chất có thể tu luyện kiếm khí vô hạn và không bị hạn chế bởi linh căn, người có thể chất này sẽ có khả năng đạt tới đỉnh cao của kiếm đạo và trở thành Kiếm Thần bất diệt. Ký chủ gặp phải người mang Bất Diệt Kiếm Thể không phải là bị treo lên đánh thì cũng như là chó nhà có tang, gặp phải chỉ có đi dường vòng.”

“Bất Diệt Kiếm Thể cũng không phải là thể chất mạnh nhất, vẫn còn nhiều thể chất mạnh hơn như Hỗn Độn Thể, Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai, Thời không Thánh Thể…chưa kể đến người đó vừa mang thể chất vừa mang huyết mạch.”

Nghe vậy, tâm trạng của Diệp Hàn lập tức ủ rũ chán nản.

“Nhưng…”

“Ký chủ vẫn còn hệ thống, chỉ cần ký chủ kiếm được nhiều linh thạch, ký chủ cũng có thể sở hữu bất cứ thể chất nào mà ký chủ thích.”

“Đúng rồi, ta còn có bàn tay vàng, từ giờ trở đi mục tiêu chính của ta là kiếm linh thạch, kiếm linh thạch ah…”

Bạn đang đọc Ta Xuyên Không Tặng Kèm Hệ Thống Thương Thành sáng tác bởi TheSunGod
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TheSunGod
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 12
Lượt đọc 277

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.