Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Tự Tiên Thư

Tiểu thuyết gốc · 2535 chữ

“Thương Hy, mở bảng giao diện cá nhân.”

“Ký chủ muốn xem thông tin cá nhân của mình? Dễ thôi, chỉ cần click vào ảnh avata nhân vật trên màn hình là xong.”

“Hả?”

“Không phải chỉ cần ra lệnh cho ngươi là xong sao?”

“Ký chủ đừng hiểu lầm, Thương Hy chỉ là Linh, phụ trách giải đáp và hướng dẫn cho ký chủ thôi.”

“Sao hồi ta còn trong bụng mẫu hậu, ta bảo ngươi làm gì thì ngươi cũng làm hết vậy?” Diệp Hàn nhìn Thương Hy bằng ánh mắt đầy nghi ngờ.

“Ồ! Đó là…đó là…đó là đặc ân dành cho ký chủ, Thương Hy chỉ hỗ trợ một chút thôi.”

Diệp Hàn cau mày, khóe miệng nhếch xuống như đang trách móc, nói: “Ngươi nghĩ ta sẽ tin! Chẳng qua là ngươi lười biếng, không muốn làm việc mà thôi.”

Thương Hy (-_-)

Diệp Hàn nhìn lên bảng hệ thống trước mặt, càng nhìn hắn càng thấy nó quen thuộc như đã từng gặp ở đâu rồi.

“Thương Hy, ta cảm giác hệ thống này giống như game thực tế ảo?”

“Đúng vậy thưa ký chủ, hệ thống đã tái hiện lại giao diện 3D của trò chơi thực tế ảo mà ký chủ từng chơi khi còn sống ở Lam Tinh. Như vậy ký chủ sẽ rất quen thuộc, và dễ dàng thao tác.”

“Hệ thống nhà ngươi thật có tâm.”

“Ký chủ đã quá khen.”

Diệp Hàn đưa đôi tay nhỏ nhắn như búp măng của mình nhấn chọn vào hình avata.

Bảng thông tin nhân vật hiện lên.

[Tính danh] : Diệp Hàn

[Tu vi] : Chưa tu luyện

[Công pháp] : Không

[Điểm tích lũy] : 10

“Đúng là gánh nặng đường xa mà.”

“Ài.”

Muốn có nhiều linh thạch ở Thiên Nguyên Đại Lục chỉ có hai cách là nhanh nhất, một là đến đấu trường sinh tử đấu võ với người khác, hai là vào rừng rậm sâm lâm săn bắt yêu thú. Hai cách này kiếm tiền tuy nhanh, nhưng cũng rất nguy hiểm, lúc nào cũng phải sống trên đầu máu và lưỡi đao.

Còn một cách khác an toàn hơn, đó là luyện đan luyện khí, nhưng để học tập trở thành một luyện đan luyện khí sư thất phẩm bát phẩm, ít nhất cũng phải mất vài chục đến vài trăm năm, hắn không có nhiều thời gian chờ đợi.

Nhưng tất cả những cách kể trên, đều cần phải dựa vào thực lực, nếu không có thực lực mọi chuyện chỉ là vô nghĩa.

Diệp Hàn nhìn Thương Hy với ánh mắt đầy mong chờ và khát vọng: “Ta muốn sớm bắt đầu tu luyện, không biết ngươi có thể giúp ta hay không?”

“Ký chủ, tại Thiên Nguyên Đại Lục thường phải đợi đến khi tám chín tuổi thậm chí là mười tuổi mới có thể tu luyện c. Khi còn nhỏ, kinh mạch của con người lúc này còn quá nhỏ yếu, không chịu nổi sức mạnh của linh khí. Nếu cưỡng ép tu luyện sẽ gây tổn hại cho kinh mạch.”

“Vậy sao!” Diệp Hàn chán nản thở dài.

“Tuy nhiên, cũng có những ngoại lệ.”

“Những người này không phải chờ đủ tuổi để bắt đầu tu luyện. Bọn họ đều là những người có thể chất huyết mạch phi phàm, hoặc may mắn gặp được cơ duyên hiếm có, khiến mình có thể tu luyện sớm hơn người bình thường.”

“Vậy ý ngươi là . . . ta chỉ cần mua được thần thể, là có thể sớm tu luyện.”

“Vâng.”

Nhưng thật đáng tiếc, trời không chiều lòng người.

Chớp mắt đó mà đã mười năm trôi qua, Diệp Hàn bây giờ đã trở thành một thiếu niên tuấn tú, cao lớn và khỏe mạnh.

Hắn sở hữu một gương mặt tuấn tú, đôi mắt tím huyền bí, đôi lông mày cong như liễm, sống mũi cao vút, đôi môi hồng phấn. Mái tóc đen bóng được buộc gọn sau đầu, tạo nên một vẻ tao nhã và uy nghi, toát lên khí chất tuấn tú và quý phái.

Lúc này, Diệp Hàn đang ngồi khoanh chân trên giường, trong tay cầm một viên linh thạch thượng phẩm. Nhanh chóng nạp viên linh thạch vào hệ thống.

“Đinh! Một viên linh thạch thượng phẩm đã được quy đổi ra mười nghìn điểm tích lũy, ký chủ xin hãy kiểm tra.”

“Để xem ta hôm nay có quay thưởng được cái gì hay ho không.” Diệp Hàn nhìn thương hy nói với giọng ai oán.

Trong suốt mười năm này, hắn đã dùng không biết bao nhiêu linh thạch mình kiếm được để quay thưởng may mắn. Nhưng lần nào cũng toàn ra những vật phẩm không thể làm hắn hài lòng, nào là linh đan linh dược cấp thấp không thì cũng chỉ vài trăm đến vài nghìn điểm tích lũy.

“Mười năm! Mười năm a! Linh thạch của ta.”

“Ký chủ xin hãy cố gắng lên, hôm nay Thương Hy tin là ký chủ sẽ gặp nhiều may mắn.”

“Tin ngươi cái quỷ.”

“Chính vì ta tin vào lời nói của ngươi trong suốt mười năm qua, lên hiện tại ta mới trở thành tên hoàng tử nghèo nhất trong thiên hạ.”

Ngước mắt lên nhìn lên bảng màu xanh quen thuộc, lập tức chọn vào mục quay thưởng may mắn. Một vòng xoay xuất hiện trước mắt Diệp Hàn, trên đó có các hộp màu khác nhau, nhưng đều có chung một đặc điểm là đều xuất hiện dấu hỏi chấm.

Hỏi chấm tức là ngươi có thể quay vào bất kỳ hộp nào, và có thể mở ra bất kỳ vật gì mà ngươi cũng không biết. Không một chút chần chừ, hắn liền nhấn vào chữ quay, số điểm tích lũy lập tức trừ đi một trăm điểm, hiện tại hắn còn chín nghìn chín trăm sáu mươi điểm.

“Nhanh lên! Nhanh lên! Ta muốn có Bất diệp kiếm thể! Hoặc là Thời không thánh thể! Hoặc là Vô cực quyển!” Diệp Hàn nhìn vào bánh xe quay số, mắt sáng lên vì háo hức, cũng không quên cầu trời cầu phật phù hộ.

Mất một lúc vòng xoay bắt đầu chậm dần lại.

“Chúc mừng ký chủ đã rút được vật phẩm Linh dược tu luyện.”

“Linh dược tu luyện?” Ta không tin không quay được vào vật gì cao cấp.

“Tiếp tục quay.”

“Chúc mừng ký chủ…”

“Chúc mừng ký chủ…”

“Chúc mừng ký chủ…”

“Chúc mừng ký chủ đã quay được Tẩy Tủy Đan, xin hãy kiểm tra.”

Sau một trăm bốn mươi năm lần quay, ngoài nhận được một số vật phẩm cấp thấp thì Diệp Hàn chỉ còn lại một trăm mười điểm tích lũy cuối cùng. Đây là lần quay cuối cùng, nếu hắn vẫn không quay được vật gì ra hồn nữa, thì coi như lần chơi lớn này của hắn đã thất bại toàn tập rồi.

“Ký chủ hãy cố…”

Không chờ Thương Hy nói xong, Diệp Hàn đã gào lên quát: “Ngươi im miệng, mỗi lần quay ngươi đều nói như vậy, lên không lần nào ta quay được cái gì ra hồn.”

Thương Hy biểu cảm (-_-) (Tại ta hay tại ngươi vận khí đen đủi).

Ngồi trên giường làm các động tác cầu khẩn trời đất ban phước, những hành động kỳ quái làm cho Thương Hy không thể nhịn được mà phì cười. Tiếp theo hắn hít một hơi thật sâu, khi tinh thần đã được thanh tịnh hắn mới quyết định nhấn nút quay.

Vòng quay lướt nhanh như chớp rồi từ từ giảm tốc, làm cho trái tim Diệp Hàn cũng theo đó mà đập loạn nhịp.

“Đinh! Chúc mừng ký chủ quay vào được vật phẩm: "Vô Tự Tiên Thư.”

Chú thích: “Vô Tự Tiên Thư! Là một Tiên Khí có khả năng tính toán và thôi diễn mọi thứ từ quá khứ hiện tại cho đến tương lai. Là Tiên khí thôi diễn không có khả năng phòng ngự hay tấn công, nhưng lại có thể nghe nhìn mọi sự kiện xảy ra trong toàn bộ thế giới, và thay đổi nó theo ý chí của chủ nhân. Nó là một Tiên Thiên Tiên Bảo hiếm có tại Tiên Giới, một Tiên Khí tối thượng của trí tuệ!”

“Xin ký chủ nhận lấy và kiểm tra.”

“Tiên khí?”

“Vô . . . Tự . . . Tiên . . . Thư.” Hắn ta không tin vào mắt mình, vội vàng bật dậy khỏi giường rồi lao xuống đất như mà hét như điên: “Ta trúng số đại gia! Vô Tự Tiên Thư! Ta trúng số đại gia!”

Tim Diệp Hàn đập thình thịch thình thịch, Vô Tự Tiên Thư, Vô Tự Tiên Thư a, một vật phẩm mà ngay cả các tiên nhân cũng thèm muốn.

“Hahaha! Hahaha!”

Thương Hy nhìn Diệp Hàn, đôi mắt trợn trừng mà kinh hãi, cô cũng khó tin vào kết quả quay thưởng. Không nghĩ Diệp Hàn vận may đột biến như vậy, một lần quay đã quay được một vật phẩm cực kỳ quý hiếm.

“Ký. . . chủ. . . Ký chủ ngài thật sự quay được Tiên Bảo?”

“Thương Hy, ta đã chờ đợi quá lâu cho ngày này, cuối cùng ta cũng có được bàn tay vàng của đời mình.” Diệp Hàn vừa nói vừa khóc, nước mắt lăn dài trên gương mặt hạnh phúc.

“Ký chủ xin hãy bình tĩnh lại, mặc dù ký chủ quay vào tiên bảo, nhưng ký cũng cần phải sử dụng một cách hợp lý, tránh rước họa vào thân. Nhất là những người đến từ tiên giới, một khi có bảo vật xuất thế chắc chắn không thể thoát được tính toán từ bon họ.”

Diệp Hàn lập tức khựng người lại hít sâu một hơi rồi thở đều ra bình tĩnh lại, nhưng vẫn trong trạng thái tim đập chân run.

“Thương Hy, vậy ngươi nói xem ta lên phải làm gì với nó bây giờ? Chẳng nhẽ cứ phải chờ đến khi ta đủ mạnh hay sao?”

“Vì tu vi ký chủ quá thấp, lên không thể hoàn toàn ẩn giấu che đậy được thiên cơ, nhưng với một viên thượng phẩm linh thạch mỗi tháng hệ thống sẽ trợ giúp ký chủ sử dụng được một phần công năng của Vô Tự Tiên Thư tại Thiên Nguyên Đại Lục. Đồng thời hệ thống cũng sẽ che giấu khí tức của Tiên Khí cho ký, ký chủ có thể yên tâm sử dụng.”

“Hệ thống có thể khuyến mãi tháng đầu tiên không thu tiền, đây cũng coi như là một đặc ân cực lớn dành cho ngài.”

“Một viên thượng phẩm linh thạch, đắt như vậy sao? Ngươi không thể giảm chút giá cho ta à?”

Diệp Hàn ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào Thương Hy, nhưng chỉ thấy cô mỉm cười lắc đầu thì chỉ biết thở dài: “Ài, một viên thượng phẩm thì một viên thượng phẩm.” Hắn vừa nói xong liền vung tay lấy ra Vô Tự Tiên Thư từ trong kho hệ thống.

Điều đầu tiên khi chạm vào Vô Tự Tiên Thư, hắn liền cảm nhận được một luồng khí mát lạnh chảy vào lòng bàn tay, rồi lan ra khắp cơ thể.

Đầu óc trở lên minh mẫn hơn, trí nhớ sắc bén hơn, như có một cái máy tính siêu việt đang hoạt động trong não. Hắn không kìm được sự tò mò liền mở ra Vô Tự Tiên Thư, trước mắt hắn hiện ra một trang giấy trắng tinh không có chữ nào.

“Vô Tự Tiên Thư, ngươi có thể cho ta biết ngày mai trời có mưa không?”

Ngay lập tức, trên trang giấy xuất hiện một dòng chữ: “Ngày mai trời không mưa.” Diệp Hàn nhìn thấy vậy thì cười cười ha hả một tiếng tiếp tục hỏi: “Vô Tự Tiên Thư, ngươi có thể cho ta biết Thiên Huyền Đại Lục có bao nhiêu vị Bán tiên không?”

“Thiên Huyền Đại Lục hiện có một trăm linh tám nghìn vị bán tiên, trong đó đã bao gồm cả những người đã ngủ say phong ấn.”

Diệp Hàn lập tức há hốc mồm kinh ngạc, Thiên Huyền Đại Lục lại có nhiều bán tiên đến vậy, đúng là nơi ngọa hổ tàng long.

“Thương Hy ngươi nói xem, với Vô Tự Tiên Thư làm sao có thể kiếm được nhiều linh thạch? Dù sao thực lực của bản thân mới là điều quan trọng nhất.”

“Ký chủ có thể mở Thiên Cơ Các để bán tin tức, hay dựa vào Vô Tự Tiên Thư để tìm các bí cảnh cơ duyên, hoặc là thôi diễn công pháp, pháp thuật để bán.”

Diệp Hàn suy nghĩ một lúc thì lắc đầu: “Mở Thiên Cơ Các ta thấy không ổn, nếu tất cả các thế lực đều biết hết bí mật của nhau, chắc chắn cả đại lục sẽ bị loạn. Mặt khác ai cũng không muốn bí mật của mình bị người khác biết, như vậy ta Thiên Cơ Các sẽ trở thành địch nhân của toàn bộ tu hành giả.”

“Còn ra ngoài phiêu lưu tìm cơ duyên bí cảnh, ta càng cảm thấy không ổn, bên ngoài là một thế giới đầy hiểm nguy và khó lường.”

Thương Hy nghe vậy thì cười nhạo: “Ký chủ sợ chết à? Haha, thật là khôi hài!”

“Khụ… Khụ…” Diệp Hàn ngạt nghẹo, ho khan.

“Vậy ký chủ vẫn còn lựa chọn là thôi diễn công pháp rồi bán ra ngoài, việc này ký chủ cũng có thể kiếm được rất nhiều linh thạch.”

“Ngươi có thấy ai ngu khi đi bán công pháp cho kẻ định không.”

“Xem ra ta cần phải suy nghĩ kỹ thật kỹ, làm sao có thể tận dụng Vô Tự Tiên Thư để kiếm được nhiều linh thạnh mới được.”

Bên ngoài sân viện của Hàn Duyên Cung, một đám cung nữ và thái dám đang đứng lặng như tờ. Họ nghe rõ âm thanh của điện hạ nhà mình trong phòng, lúc thì gào lên như điên, lúc thì cười khúc khích, lúc thì hét lên phấn khích, lúc thì khóc ròng như mưa. Đây là bệnh nói nhảm của cửu điện hạ đã kéo dài suốt mười năm qua rồi, chỉ cần ở một mình trong phòng là sẽ phát bệnh.

“Điện hạ lại thế nữa rồi.”

“Không biết lần này sẽ kéo dài trong bao lâu?”

“Suỵt! Không lên bàn tán nữa, coi chừng cái đầu của mình.”

Đang lúc bọn họ thì thầm to nhỏ thì Cao công công đi đến phía sau hỏi: “Điện hạ có ở trong tẩm cung không?”

Âm thanh của Cao công công vang lên khiến một đám bọn họ giật mình, ngay lập tức một vị thái giám liền hấp tấp tiến lên trả lời: “Bẩm Cao tổng quản, điện hạ đang tu luyện bên trong phòng ngủ của mình.”

Nghe vậy Cao công công ừ một tiếng rồi tiến lên gõ nhẹ ba cái vào cánh cửa: “Cửu điện hạ, hoàng thượng cho truyền ngài đến Hoàng Đức Điện tham gia nghị sự.”

Bạn đang đọc Ta Xuyên Không Tặng Kèm Hệ Thống Thương Thành sáng tác bởi TheSunGod
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TheSunGod
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 11
Lượt đọc 285

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.