Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Tự Tiên Thư thành máy chủ siêu cấp!!!

Tiểu thuyết gốc · 2384 chữ

Diệp Hàn vừa rời khỏi Hoàng Đức Điện, liền đi một mạch về Hàn Duyên Cung.

“Điện thoại, điện thoại, điện thoại.”

Bây giờ, trong đầu hắn chỉ có điện thoại, nếu hắn có thể tạo ra một mạng lưới internet như khi còn ở Lam Tinh. Như vậy, hắn chỉ cần ngồi chơi mà tiền vẫn chảy ào ào vào túi không ngừng, trong thời gian ngắn hắn sẽ trở thành nhà tư bản giàu có nhất Thiên Nguyên Đại Lục.

Nhưng làm sao có thể tạo ra điện thoại? Làm sao có thể tạo ra một mạng lưới internet?

Diệp Hàn lập tức hỏi: “Thương hy, trong thương thành có bán điện thoại smart phone không?”

“Có thưa ký chủ, nhưng nó không phải là hàng thương mại, ngài mua cũng không thể bán nó cho người khác được.”

“Giá một chiếc smart phone lên đến một vạn điểm tích lũy, Thương Hy khuyên ký chủ không lên nghĩ đến biện pháp này.”

“Vậy à? Ta lại phải tìm cách khác để kiếm linh thạch rồi.” Diệp Hàn chán nản than thở.

Ban đầu, hắn định mua điện thoại trong cửa hàng của hệ thống, rồi đem tặng không cho mọi người, sau đó dùng nhiều cách thu phí khác để thu lại linh thạch từ bọn họ. Nhưng khi nhìn đến giá cả, hắn chỉ biết lắc đầu thở dài.

Một vạn điểm tích lũy, hắn có thể mua được mấy cái, muốn phổ cập toàn tu chân giới thì đến ngài tháng năm nào.

Còn bảo hắn tự nghiên cứu và thiết thế điện thoại, khó.

Thiên Nguyên Đại Lục luôn có chiến tranh, hở tý là động tay động chân, mà linh lực bọn họ phát ra sẽ gây nhiễu sóng không ngừng.

Huống chi còn phải xây dựng trạm phát sóng, thì càng là điều bất khả thi.

Thương Hy nhìn Diệp Hàn ủ rũ buồn rầu liền lên tiếng nhắc nhở: “Ký chủ, một chiếc điện thoại hoạt động theo nguyên lý truyền dữ liệu, dữ liệu được truyền từ thiết bị A đến máy chủ, rồi từ máy chủ đến thiết bị B.”

“Như vậy thì sao?” Diệp Hàn vẫn chưa hiểu ý Thương Hy muốn nói gì.

“Ngài có thể học hỏi cách truyền tải thông tin của Lam Tinh, rồi áp dụng vào tu chân giới. Chẳng hạn như đồng tâm ngọc bội, nếu hai người mỗi người giữ một nửa thì dù cách nhau vạn dặm vẫn có thể cảm nhận được vị trí của nhau.”

“Nhưng chỉ nên học hỏi một số lý thuyết công nghệ, không nên áp đặt quan điểm của người phàm lên người tu tiên, nếu không nó sẽ hạn chế tầm nhìn của ngài trong một cái lồng nhỏ.”

Nghe được gợi ý, Diệp Hàn bắt đàu trầm ngâm suy nghĩ: “Máy chủ máy chủ, lên dùng thứ gì để làm máy chủ.” Diệp Hàn lẩm bẩm.

“Ký chủ có thể dùng Vô Tự Tiên Thư thử xem.”

“Vô Tự Tiên Thư?”

“Đúng a!”

“Tại sao ta không nghĩ đến nó chứ, Vô Tự Tiên Thư chính là máy chủ hoàn hảo để tạo ra chiếc điện thoại.”

“Bản thân nó vốn là một cỗ máy siêu trí tuệ, có khả năng tính toán dữ liệu vượt xa những siêu máy chủ ở Lam Tinh hàng tỷ lần. Đồng thời nó còn có thể nghe nhìn mọi thứ trong tam giới, biến đổi mọi thứ theo ý muốn, không bị ràng buộc bởi thời gian không gian.”

“Như vậy, Vô Tự Tiên Thư không phải là một mạng lưới siêu internet mà hắn đang cần sao? Nếu không sử dụng nó làm siêu võng internet thì đúng là quá lãng phí.”

Nhưng mà vẫn còn một vấn đề quan trọng, đó là làm sao để Vô Tự Tiên Thư có thể phân biệt từng thiết bị với nhau, để không bị nhầm lẫn.

Nghĩ vậy Diệp Hàn lập tức mở Vô Tự Tiên Thư ra hỏi: “Ngươi có thể đánh dấu, phân biệt từng vật thể với nhau không? Ví dụ như ta có một viên ngọc bảo, ngươi có thể phân biết được nó là của ta với người khác không?”

Ngay lập tức, trên trang giấy xuất hiện từng dòng chữ: “Ta có thể tạo ra một mã số duy nhất đánh dấu cho mỗi viên ngọc, rồi lưu nó trong bộ nhớ để phân biệt.”

Nhìn thấy kết quả Diệp Hàn vui sướng không thể tả, như vậy hắn chỉ cần nghiên cưu và thiết lập một số thao tác cơ bản cho Vô Tự Tiên Thư, thành công đã nằm trong tầm tay. Phần còn lại, chính là thiết kế ra những chiếc điện thoại để thu phát tín hiệu.

“Thương Hy, trong cửa hàng có bản thiết kế nào sản xuất ra một chiếc điện thoại với chi phí thấp nhất không?”

“Có thưa ký chủ, với mười nghìn điểm tích lũy, ngài có thể mua được bản thiết kế điện thoại phiên bản tu tiên giới.”

“Chi phí sản xuất như thế nào, ta muốn làm cho điện thoại phổ cập khắp tu tiên giới, nên giá phải rẻ chứ không thể đắt được”

“Theo Thương Hy tính toán, chỉ cần từ một đến hai viến linh thạch trung phẩm cho một chiếc.”

Chi phí chỉ một đến hai viên linh thạch trung phẩm, thành phẩm có thể bán được với giá chín đến mười viên linh thạch trung phẩm. Giá cả hợp lý, ngay cả tán tu nghèo nhất chỉ cần nỗ lực một chút cũng có thể mua được.

“Tốt! Thương Hy lấy cho ta bản thiết kế này.” Diệp Hàn háo hức xoa xoa hai tay chờ đợi.

“Đinh! Ký chủ không đủ điểm tích lũy, vui lòng nạp thêm linh thạch vào hệ thống.”

“Điểm tích lũy không đủ?” Khuôn mặt ngây ra khi nghe được tiếng thông báo.

Diệp Hàn xấu hổ cười ngượng ngùng, không nghĩ tới mình đã dùng hết điểm tích lũy trong quá trình quay thưởng. Hắn liền kiểm tra bên trong giới chỉ, nhưng hắn lại kinh ngạc phát hiện một chuyện động trời, trong giới chỉ hoàn toàn trống rỗng.

Dù một viên hạ phẩm linh thạch cũng không còn.

“Hết tiền!”

“Hài.” Lắc đầu cười khổ, nghiện bộ môn xổ số này thường không có kết quả tốt.

Mau chóng đạp cửa phòng phi ra ngoài hô lớn: “Mấy người các ngươi còn linh thạch không, cho bản điện hạ mượn một chút.”

Nhìn hành động của điện hạ nhà mình làm cho đám thái dám cung nữ đều kinh ngạc, trong đầu lúc này hàng loạt dấu chấm hỏi hiện lên.

Nhưng ngay lập tức đều lắc đầu từ chối.

Không phải bọn họ không muốn cho điện hạ nhà mình vay, mà bọn họ cũng chỉ có một ít linh thạch để tu luyện hàng ngày.

Bản thân còn thiếu, đâu có dư để cho vay, chỉ có lực bất tòng tâm.

“Xúi quẩy.”

“Lúc cần linh thạch nhất thì lại không có.” Diệp Hàn chửi một câu rồi trầm tư suy nghĩ.

“Thôi thì đi mượn Thất Hoàng Tỷ, tiện thể nhờ tỷ ấy luyện chế giúp mấy chiếc smart phone.” Nghĩ xong, Diệp Hàn liền rời hoàng cung, hướng đến Càn Nguyên Học Phủ.

Càn Nguyên Học Phủ là một trong những học phủ lớn nhất Càn Nguyên Vương Triều do triều đình thành lập, nằm ở phía đông đế đô. Nơi đây còn được mệnh danh là thánh địa tu chân của Càn Nguyên Vương Triều, một nơi mà tất cả mọi thiên tài đều ao ước truy cầu.

Vừa đi đến cổng trước của Càn Nguyên Học Phủ, một cảnh tượng hùng vĩ và tráng lệ hiện lên. Cổng trước cao chót vót, hai bên là hai con sư tử uy vệ, trên đỉnh được khắc ba chữ “Càn Nguyên Học Phủ” tràn đầy kiếm khí phiêu lượn.

Mặc dù không theo học và tu luyện tại đây, nhưng Diệp Hàn cũng không có quá xa lạ.

Gật đầu mỉm cười với tất cả mọi người, đi thẳng đến tiểu viện, đến trước cửa phòng luyện khí của thất hoàng tỷ mà gõ gõ cửa, rồi gọi to: “Thất hoàng tỷ, là đệ, Diệp Hàn. Đệ có việc quan trọng muốn nhờ tỷ một chút.”

“Cửu đệ, thất tỷ biết rồi, đừng gọi nữa. Tỷ đang bận luyện chế pháp bảo, không có thời gian rảnh rỗi nói chuyện với đệ đâu.” Một giọng nói trong trẻo phát ra ra từ trong phòng.

“Thất Hoàng Tỷ, đệ có chuyện quan trọng muốn nhờ tỷ giúp. Đệ tìm được một bản thiết kế pháp bảo mới, nhưng đệ không đủ linh thạch để mua nó, đệ muốn mượn tỷ một ít linh thạch.”

“Đệ cam đoan sẽ trả nợ cho tỷ đầy đủ.”

“Pháp bảo mới? Đó là cái gì?”

Thấy có hy vọng liền tiếp tục cười nịnh nọt nói: “Nếu tỷ giúp đệ luyện chế được nó, đệ hứa sẽ để tỷ dùng thử đầu tiên.”

“Thật không? Nghe có vẻ rất hấp dẫn.” Thất công chúa không chịu nổi sự tò mò trong lòng, liền mở cửa phòng ra cho Diệp Hàn đi vào trong nói chuyện.

Bước vào trong phòng, Diệp Hàn nhìn quanh thấy không có ai khác liền cười hì hì nói: “Thất tỷ, có thể cho đệ mượn trước một trăm viên linh thạch trung phẩm được không? Sau đó đệ sẽ cho thất hoàng tỷ xem bản thiết kế pháp bảo mới.”

“Đệ muốn mượn linh thạch để làm gì? Mà linh thạch của đệ đâu hết rồi?” Thất công chúa nghi hoặc hỏi.

“Đây là một bí mật, đệ không thể nói cho thất tỷ biết được.”

Trông vẻ mặt bí hiểm, lén lén nút nút của cửu đệ càng làm cho Diệp Linh tò mò, không biết hắn mượn linh thạch để làm gì. Nghi hoặc thì nghi hoặc nhưng cô vẫn ném cho Diệp Hàn một túi trữ vật bên trong đựng hơn một trăm viên linh thạch trung phẩm.

Vừa nhận được linh thạch trên tay, Diệp Hàn liền cười tươi nói: “Tỷ hãy chờ đệ một lát, đệ sẽ quay lại ngay.” Nói xong, Diệp Hàn cầm lấy một trăm viên linh thạch, rồi phi ra ngoài phòng luyện khí.

Tiểu viện của thất hoàng tỷ tại Càn Nguyên Học Phủ rất rộng, Diệp Hàn liếc sơ qua là tìm được một phòng trống không có người ở.

Hắn nhanh chóng vào phòng và khóa cửa lại.

“Thương Hy lập tức nạp một trăm linh thạch trung phẩm vào hệ thống.”

“Đinh! Ký chủ có mười nghìn mười điểm tích lũy.”

“Xin hãy kiểm tra.”

Diệp Hàn thấy điểm tích lũy của mình đã đủ, liền gấp gáp nói với Thương Hy: “Mau mau, mua cho ta bản thiết kế của chiếc điện thoại thông minh.”

“Vâng.”

“Đinh! Vật phẩm đã mua thành công, ký chủ có thể xem chi tiết bản thiết kế trong kho trang bị.”

Cầm bản thiết kế lấy từ kho của hệ thống, Diệp Hàn vui sướng không ngừng.

Mặc dù không phải luyện khí sư, nhưng do bản thiết kế này đơn giản và chi tiết, lên chỉ cần nhìn qua là hắn biết được những tài liệu cần thiết để luyện chế.

Về cơ bản nó chỉ cần có ba bộ phận chính, một màn hình để trình chiếu hình ảnh và âm thanh, một bộ nhớ để lưu giữ dữ liệu và một pin để duy trì năng lượng.

Để làm màn hình, cần dùng lưu ảnh ngọc, để làm bộ nhớ thì dùng một viên ngọc giản, để làm pin cần dùng một viên linh thạch. Bên cạnh đó, còn cần một số thiết tinh và trận văn để khắc lên các tài liệu, tạo nên các chức năng cơ bản của điện thoại.

“Vì tài liệu và trận văn đều ở cấp thấp, nên luyện chế không quá khó khăn. Chỉ cần tìm đủ các tài liệu, thất hoàng tỷ có thể luyện chế ra chiếc smart phone đầu tiên.”

“Hy vọng chỗ tỷ ấy có đầy đủ tài liệu luyện chế.” Diệp Hàn hưng phấn đi ra khỏi phòng.

Vừa bước ra ngoài sân viện, liền thấy thất hoàng tỷ đang ngồi thư thái uống trà.

Hắn vừa tiến lại gần vừa hô to: “Thất tỷ, đây là bản thiết kế cùng danh sách tài liệu luyện chế pháp khí mới, tỷ hãy thử luyện chế giúp đệ.”

Đang ngồi nhâm nhi tách trà chờ đợi, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi thất thanh của tiểu cửu, Diệp Linh liền quay đầu lại mỉm cười, vui vẻ nhận lấy bản thiết kế từ tay Diệp Hàn.

Nhưng khi mở ra lại làm cho cô khá thất vọng, bản thiết kế này chỉ là luyện chế một pháp khí hạ phẩm.

“Cửu đệ, đây chỉ là một hạ phẩm pháp khí, luyện chế ra có tác dụng gì.” Diệp Linh nghi ngờ hỏi.

Diệp Hàn không nóng giận mà vẫn cười rạng rỡ, hưng phấn nói: “Tỷ, đây là bản thiết kế của chiếc điện thoại thông minh mà đệ đã nói với tỷ và mọi người.”

“Nhìn nó trông như một pháp khí hạ phẩm, nhưng nó có thể làm được những việc ngay cả tiên khí cũng không thể.”

“Vậy sao!”

Mặc dù đã xem bản thiết kế và nghe Diệp Hàn giải thích chi tiết, nhưng Diệp Linh vẫn còn rất nhiều nghi ngờ trong lòng.

“Một pháp khí hạ phẩm có thể làm được điều thần kỳ như vậy sao?” Không phải cô không tin đệ đệ của mình, vì đây là kiến thức thường thức đã lưu truyền hàng triệu năm.

Dưới bàn tay của Diệp Linh, chỉ mất vài phút đã luyện chế xong chiếc điện thoại theo bản thiết kế. Với cấp bậc luyện khí cấp đại sư của cô, thì không cần thiết dùng đến lò luyện khí để luyện chế một cái hạ phẩm pháp khí.

Như vậy, chiếc điện thoại smart phone đầu tiên của tu tiên giới đã ra đời.

Bạn đang đọc Ta Xuyên Không Tặng Kèm Hệ Thống Thương Thành sáng tác bởi TheSunGod
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TheSunGod
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 10
Lượt đọc 243

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.