Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ gọi nó là điện thoại

Tiểu thuyết gốc · 2443 chữ

Diệp Hàn đang vui mừng vì quay được Vô Tự Tiên Thư, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài phòng, khuôn mặt hắn liền cau mày.

“Đang vui thì đứt dây đàn.”

Mắng xong một câu, hắn vội vàng đi về phía cánh cửa, dùng chân phải đạp một cái thật mạnh.

“Rầm!”

Cánh cửa phòng bật tung ra, ánh mắt Diệp Hàn như muốn ăn tươi nuốt sống những người đang đứng bên ngoài.

Trước mặt hắn là một tên thái dám, thân hình chỉ cao một thước bảy, mái tóc hoa dâm cùng một khuôn mặt nhăn như khỉ. Người này không ai khác chính là Cao Minh, đại nội tổng quản của hoàng cung.

Diệp Hàn nói với giọng khó chịu: “Cao công công, phụ hoàng tìm ta có việc gì?”

Lão thái dám chỉ thở dài lắc đầu, cúi xuống nói với giọng tôn kính: “Điện hạ, lục điện hạ vừa gửi phi kiếm truyền tin về, trong thư có nói đã phát hiện ra một mỏ linh thạch thượng phẩm.”

“Bệ hạ nghe tin vội vàng triệu tập các vị điện hạ cùng các quan đại thần đến Hoàng Đức Điện thảo luận, tìm cách khai thác.”

“Mỏ linh thạch thượng phẩm?”

Theo lời của huynh trưởng kể lại, ngày mới thành lập vương triều phụ hoàng đã xây dựng một đội quân chuyên đi dò xét và khai thác các mỏ linh thạch. Nếu có mỏ linh thạch thượng phẩm, chắc chắn đã bị tìm ra và khai thác sạch sẽ từ lâu.

Làm sao có chuyện bỏ sót, lại còn là một mỏ linh thạch thượng phẩm: “Chắc chắn có vấn đề.” Diệp Hàn cau mày suy nghĩ.

“Cao công công, lục hoàng huynh có nói làm sao tìm ra được mỏ linh thạch không?”

“Lão nô không rõ.”

“Mỏ linh thạch thượng phẩm? Phi kiếm truyền tin.”

“Vậy thì đi thôi.” Nói xong Diệp Hàn không chần chừ liền bước ra khỏi phòng.

“Điện hạ, xin ngài chờ một lát.”

Diệp Hàn nghe vậy liền nhăn mày, hỏi: “Có chuyện gì?”

“Điện hạ ngài không thể đi như vậy, ngài phải chỉnh chu lại y phục cho gọn gàng lại trước.”

“Không cần.”

Cao công công thấy thái độ cương quyết như vậy, liền khổ sở khuyên nhủ: “Điện hạ, ngài cần phải tôn trọng theo lễ nghi của triều đình, nếu không sẽ lại bị hoàng hậu nương nương quở trách.”

“Đi thôi.”

“Điện hạ, ngài…” Cao công công muốn nói gì nữa nhưng Diệp Hàn đã không để tâm, liền bước đi mau lẹ.

Nhìn bóng lưng của cửu điện hạ, trong lòng Cao công công chỉ biết than trời trách đất. Cửu điện hạ lúc nào cũng vậy, dù bị hoàng hậu nương nương trừng phạt không biết bao nhiêu lần, mà vẫn chứng nào tật đấy không chịu cải tà quy chính.

“Hài!” Lắc đầu thở dài một cái, vội vàng đuổi theo.

Hàn Duyên Cung ở phía đông hoàng cung, hai người phải đi mất mười phút mới đến được Hoàng Đức Điện. Nếu không phải hoàng cung có trận pháp cấm bay, Diệp Hàn đã trèo tường vượt rào đi đến Hoàng Đức Điện rồi.

Nào có như bây giờ, muốn đi đến đâu cũng chỉ có thể đi bộ.

“Ôi.” Diệp Hàn chỉ có thể vừa đi vừa than ngắn thở dài.

Khi vừa đến Hoàng Đức Điện, Diệp Hàn không chần chừ bước vào đại sảnh, cảm nhận một bầu không khí căng thẳng, không giống như vừa tìm thấy một mỏ linh thạch thượng phẩm, điều này làm hắn khá bất ngờ.

Nhìn khuôn mặt căng thẳng của mọi người, làm cho hắn cảm thấy hơi bất an.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Mặc dù nghi hoặc, nhưng hắn vẫn nhanh chóng tiến lên cung kính hành lễ: “Nhi thần, tham kiến phụ hoàng.”

Diệp Hàn cúi đầu hành lễ với phụ hoàng, rồi quét mắt qua các vị hoàng huynh hoàng tỷ, giao lưu ánh nhìn với bọn họ.

Mặc dù đang căng thẳng suy nghĩ, nhưng khuôn mặt của các hoàng tử công chúa vẫn nở nụ cười tươi, ánh mắt đầy yêu thương nhìn Diệp Hàn. Có lẽ vì Diệp Hàn là út nên rất được mọi người chiều chuộng và bao bọc. Hắn chưa từng phải chịu những âm mưu quỷ kế, huynh đệ tương tàn trong nhà đế vương như mấy quyển tiểu thuyết hay nói.

Hoặc có thể do nơi này là tu chân giới, nơi mà tình thân quan trọng hơn quyền lực hoặc một lý do nào khác mà Diệp Hàn không rõ.

Điều này làm cho hắn không còn cảm giác cô đơn khi xa nhà.

“Hàn nhi, bình thân.” Một âm thanh trầm thấp đầy uy nghi của Diệp Đế vang lên làm cho Diệp Hàn trở về với thực tại.

Diệp Đế tiế tục nói: “Trẫm vừa nhận được phi kiếm truyền tin từ lão lục, trong truyền thư có nói phát hiện ra một mỏ thượng phẩm linh thạch ở gần biên giới.”

“Một mỏ linh thạch một năm có thể mang lại hơn hai vạn viên thượng phẩm linh thạch, nếu chuyện này xử lý không tốt chắc chắn sẽ dẫn đến một trận tai họa khó lường cho vương triều.” Diệp Đế bắt đầu nói với giọng nghiêm túc.

Diệp Hàn nghe vậy cũng không có phát ngôn, chỉ lặng lẽ lui lại sang một bên trầm tư suy nghĩ.

Tể tướng Ngọc Thanh Phong suy nghĩ một chút lập tức lên tiếng nói: “Hoàng thượng, phía tây vương triều giáp ranh với Thanh Vân Tông và Võ Linh Vương Triều, nếu tin này truyền ra, hai thế lực này chắc sẽ gửi cao thủ đến tranh giành hoặc phá hoại.”

Dù sao thì tài nguyên trên Thiên Nguyên Đại Lục chỉ có từng đó, dùng một ít thì ít một ít, một mỏ thượng phẩm linh thạch như vậy thật quá dụ hoặc.

“Trẫm chính là lo lắng việc này, nếu lão lục không thể phong tỏa tin tức, việc này sẽ rất phiền toái.” Diệp Đế lắc đầu thở dài.

Nam Bộ Châu ban đầu chỉ có Tam Tông, Tứ Gia, Ngũ Triều tổng thể chỉ có mười hai thế lực đỉnh tiêm chia nhau tài nguyên. Đột nhiên, năm trăm năm trước Diệp Vũ thiên tư ngút trời mang theo nhi tử tướng lĩnh giết ra một mảnh giang sơn, lên ngôi hoàng đế sáng lập ra Càn Nguyên Vương Triều.

Hắn đã vẽ lại bản đồ ở Nam Bộ Châu thành Tam Tông Tứ Gia Lục Triều. Chính vì vậy, không thế lực nào nguyện ý nhìn thấy Càn Nguyên Vương Triều có thể dễ dàng đạt được mỏ linh thạch thượng phẩm. Một mỏ linh thạch thượng phẩm, có thể giúp một thế lực truyền thừa thêm vài trăm năm, ai lại nguyện ý dâng mỏ linh thạch thượng phẩm cho người khác đâu.

“Chung quy tại vương triều nội tình vẫn còn thấp, lục đệ nếu có phi kiếm truyền tin cực phẩm hoặc cực phẩm truyền âm phù, chúng ta đã sớm biết được tình hình, không phải đứng ở thế bị động như bây giờ.” Nhị hoàng tử nhìn xuống phi kiếm truyền tin trên tay, mà không khỏi thở dài.

“Theo ước tính của nhi thần, dù phi kiếm truyền tin loại thượng phẩm từ biên cảnh phía tây đến tay phụ hoàng cũng mất bảy ngày, mà trong bảy ngày này có thể xảy ra nhiều sự việc bất ngờ.”

Không ai lên tiếng, chỉ nghe tiếng thở dài vanng lên giữa không gian im lặng.

Trong tu chân giới cần Tài Lữ Pháp Địa, nhưng do vương triều mới được thành lập được hơn năm trăm năm, chưa có nhiều thời gian để tích lũy tài và pháp. So với Tam Tông, Tứ Gia, Ngũ Triều, những thế lực cổ xưa đã tồn tại hàng trăm vạn năm, vương triều chẳng qua chỉ có sức mạnh của mãng phu mà thôi.

Địa thế không có đủ linh mạch, lãnh thổ không có đủ tài nguyên, lại không có đủ nhân tài.

“Hài.”

Thất công chúa cảm thấy không khí trong phòng trở lên ngột ngạt và nặng nề, như có một bàn tay vô hình nắm chặt cổ họng mỗi người. Thở dài một tiếng, quay đầu nhìn sang bên cạnh, nhưng lại thấy cửu hoàng đệ đang ngẩn người nhìn vào không gian trống rỗng.

“Kỳ quái, thường ngày người đệ đệ này của mình rất hay lên tiếng chỉ trỏ, nhưng sao hôm nay lại có dáng vẻ trầm ngâm mất tập trung như vậy.”

Cô không kìm được, liền vung tay huých mạnh vào eo hắn, kêu lên: “Cửu hoàng đệ, cửu hoàng đệ, đệ sao rồi?”

Diệp Hàn đang lạc trôi trong suy nghĩ của mình, không để ý đến xung quanh. Bỗng nhiên hắn cảm thấy một cú huých mạnh vào bên hông, khiến hắn đau đớn co rúm lại.

Hắn giật mình tỉnh lại, nhìn thấy thất công chúa đang không ngừng gọi mình: “Thất hoàng tỷ, tỷ đánh eo đệ làm gì, đau chết mất.” Hắn nói xong liền xoa xoa chỗ bị huých, vẻ mặt oán trách.

“Tỷ thấy đệ đang có vẻ không tập trung, đệ đang suy nghĩ gì đấy.”

Diệp Hàn một tay xoa cằm trả lời thất công chúa một cách vô ý thức: “Thất hoàng tỷ, tỷ nói xem nếu bây giờ mà lục hoàng huynh có thể dùng biện pháp khác chỉ mất có vài giây để truyền thông tin cho chúng ta thì chẳng phải là tốt rồi.”

“Lúc đó phụ hoàng có thể cử một số đại năng nguyên anh ngồi linh chu, chỉ mất nửa ngày là đến Trấn Long thành bố chí trận pháp phong tỏa, như vậy chúng ta cần gì phải ngồi đây đau đầu nghĩ biện pháp giải quyết.”

Giọng nói của Diệp Hàn tuy thấp, nhưng ở đây tất cả mọi người đều là người tu luyện, thấp nhất cũng là kim đan cảnh, sao có thể không nghe thấy được lời Diệp Hàn nói. Không chỉ thất công chúa, tất cả mọi người đều sững sờ, không khí trong phòng cũng trở nên khó hiểu.

Làm sao có thể được, các vị tiền bối luyện khí đại tông sư đã bỏ công sức nghiên cứu ra nhiều pháp bảo liên lạc, nhưng đến giờ chúng ta chỉ có truyền âm phù, phi kiếm truyền tin và linh thú truyền tin của Ngự thú tông mà thôi.

Những pháp bảo này đều có hạn chế về thời gian và khoảng cách, không thể truyền tin một cách nhanh chóng được. Thậm chí muốn truyền tin từ châu này sang châu khác, chỉ có cách dùng truyền tống trận để di chuyển đến nơi rồi mới có thể tiếp tục truyền tin được.

Mặc dù biết là không thể, nhưng thất công chúa vẫn không khỏi tò mò. Cửu hoàng đệ của cô không chỉ thông minh mà còn hay sáng tạo ra những pháp bảo kỳ lạ, ví dụ như mấy chiếc linh khí linh chu thượng phẩm mà triều đình đang sử cũng là do cửu hoàng đệ nghĩ ra.

Biết đâu trong việc này, cửu hoàng đệ cũng có thể nghĩ ra được pháp bảo gì hay ho có thể giảm thời gian truyền tin thì sao.

“Cửu hoàng đệ, biện pháp khác mà đệ nói là gì? Làm sao lục hoàng huynh có thể truyền thông tin cho chúng ta chỉ trong vài giây? Đó là loại phép thuật gì?”

Không chỉ có thất công chúa ngóng chờ câu trả lời, mà tất cả mọi người cũng đều vểnh tai lên để nghe xem rốt cuộc là loại pháp thuật hay pháp bảo nào có thể làm được việc này.

Diệp Hàn nghe vậy thì lập tức cười nói: “Thất hoàng tỷ, biện pháp khác mà đệ nói không phải là phép thuật, đó là một loại công nghệ.”

“Đệ gọi nó là điện thoại.”

“Điện thoại?” Lời nói của Diệp Hàn khiến cho mọi người đều ngỡ ngàng.

Không hiểu Diệp Hàn đang nói về cái gì? Điện thoại là cái gì? Công nghệ là cái gì? Đó là những từ ngữ xa lạ mà họ chưa bao giờ nghe thấy.

"Cửu hoàng đệ, đệ đừng có úp úp mở mở nữa. Rốt cuộc điện thoại là cái gì? Công nghệ là cái gì? Đệ có thể giải thích rõ ràng hơn cho thất tỷ được không?"

Diệp Hàn không biết phải giải thích sao cho dễ hiểu, nhưng hắn vẫn cố nói một cách đơn giản và rõ ràng nhất: “Thất hoàng tỷ, điện thoại là một pháp bảo có thể truyền âm thanh qua không gian. Công nghệ là một tri thức có thể tạo ra những pháp bảo phi thường.”

Trong lúc hai tỷ đệ nhà này đang thì thầm to nhỏ, thì thanh âm của hoàng thượng vang lên: “Tiểu cửu, điện thoại là gì? Truyền âm thanh ở bất kỳ khoảng cách nào? Tri thức tạo ra pháp bảo kỳ diệu? Con có thể minh họa cho phụ hoàng dễ hình dung được không?”

“Phụ hoàng, nhi thần mới chỉ đưa ra ý tưởng, khi nào nhi thần hoàn thiện ý tưởng sẽ đưa ra bản mẫu minh họa cho phụ hoàng và mọi người hiểu rõ.” Diệp Hàn nghe thấy giọng của phụ hoàng, thì liền cười cười trả lời qua loa.

“Tốt! Phụ Hoàng và mọi người mong chờ nghe tin vui từ con. Chuyện này tạm thời để đó, tiểu cửu con có ý kiến gì về mỏ linh thạch thượng phẩm không?”

“Phụ hoàng hiện tại nhi thần cũng không có biện pháp, bây giờ chỉ có thể dùng linh chu phái một số vị đại thần hỏa tốc đến Trấn Long Thành, dựa vào tình hình hình cụ thể để đưa ra quyết định.”

Hoàng thượng nghĩ một chút, bây giờ cũng chỉ có cách đó, hắn lập tức liền cử tứ hoàng tử và Vương tướng quân hỏa tốc tiến về Trấn Long Thành hiệp trợ lục hoàng tử.

“Thần(Nhi Thần) tuân lệnh.” Nói xong hai người lập tức rời khỏi Hoàng Đức Điện hỏa tốc tiến về Trấn Long Thành.

“Dù là giới tu chân, nhưng công nghệ thông tin liên lạc thật sự quá lạc hậu.” Diệp Hàn chỉ biết im lặng và lắc đầu thở dài.

Bạn đang đọc Ta Xuyên Không Tặng Kèm Hệ Thống Thương Thành sáng tác bởi TheSunGod
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TheSunGod
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 10
Lượt đọc 267

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.