Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiết ngọc thâu hương

Phiên bản Dịch · 3537 chữ

Được dịch bởi: Thiên Bì Lão Ma, Mời các đồng đạo yêu thích TSF, genben, nam biến nữ gia nhập discord: discord.gg/vhRNDmr3Zp hoặc discord.gg/mhJCGQuu9T

Ban đêm, hàn tinh như đâm, lãnh nguyệt như câu(1).

Trong bóng đêm, cao trạch đại viện, giống như cự thú nuốt người. Trong sương phòng, phù dung trướng ấm, đang lạt thủ tồi hoa(2).

Người có tiền nhất kinh thành đích thị là Triệu viên ngoại, nghe nói nếu một người trong kinh thành nếm qua mỹ vị tửu quán, ở qua khách sạn, có một nửa khả năng chính là Triệu gia sản nghiệp.

Chỉ cần đồ vật mà hắn coi trọng, liền không thể không mua được, lão từng muốn từ chỗ một người thư sinh quyết mua lấy bảo vật gia truyền ngọc của người ta, nghe nói khối kia ngọc giá trị liên thành. Người thư sinh kia chết cũng không chịu bán, về sau thì không có người gặp lại được vị thư sinh kia.

Có tiền liền tự nhiên có người đi theo hắn làm tay chân, chỉ cần hắn nhìn trúng mỹ nữ, tỷ như hôm nay ở Linh Hương Tự gặp phải một vị cô nương như hoa như ngọc, hắn chỉ nhìn mấy lần, ban đêm liền sẽ có người đem vị cô nương này đưa đến trên giường của hắn.

Triệu viên ngoại một bên trên giường vừa thưởng thức thiếu nữ kháng cự giãy dụa, một bên nhu hòa vì nàng cởi bỏ quần áo.

Bỗng nhiên, một thanh kiếm để ngang trên cổ hắn, hắn ớn lạnh co rụt lại cái cổ.

Hắn liếc mắt nhìn về phía sau, chỉ gặp thân ảnh một người mặc y phục dạ hành màu đen, thích khách che mặt, thân hình gầy gò, anh tư thẳng tắp.

"Ngươi ở đây từ lúc nào?", Triệu viên ngoại hỏi.

"Tại thời điểm ngươi vừa cùng vị mỹ nhân này thân mật, ta liền đến, Triệu viên ngoại hào hứng thật tốt, tự nhiên không có phát hiện ta", thích khách nói.

"Ngươi muốn cái gì?", Triệu viên ngoại khá là tỉnh táo, hắn biết mình còn chưa có chết, tên thích khách tất nhiên là muốn cái gì đó.

"Mấy ngày trước đây ngươi từ chỗ của thư sinh giành được bảo ngọc, để ở chỗ nào?", thích khách lạnh lùng hỏi.

"Các hạ chính là đạo thánh Bạch Ngọc Đường trong truyền thuyết?", Triệu viên ngoại hỏi.

"Không nên hỏi nhiều, chỉ ra chỗ bảo ngọc là được", thích khách đưa trường kiếm trong tay hướng cổ Triệu viên ngoại gần hơn mấy phần.

"Được được, ta nói, ta nói, ở trên tường phía sau ngươi, sau bức tranh có cái hốc tối, bảo ngọc liền giấu ở bên trong", Triệu viên ngoại nhát gan nói.

Thích khách thấy thế thu hồi kiếm, xoay người đi đến bức tranh kia, quả nhiên phát hiện một chỗ hốc tối, mở ra hốc tối gặp bảo ngọc đang ở trong đó, không khỏi trong lòng vui mừng.

Triệu viên ngoại thay đổi từ bộ dáng nhu nhược (hèn nhát), nhẹ nhàng rút ra dao găm từ dưới giường, đùng đùng hướng phía sau thích khách đâm tới, thì ra là hắn cũng mang võ công, thân pháp cũng không tệ. Thích khách kia đang mừng rỡ, đối với nguy hiểm từ phía sau lại không có phát giác chút nào.

"Cẩn thận!", nghe được một tiếng hô hoán truyền đến, thích khách kia như đang mơ chợt tỉnh, lập tức cảnh giác, mặc kệ tình huống như thế nào, trở tay phía sau đối lại một kiếm.

Quay người nhìn lại, chỉ gặp Triệu viên ngoại ngã trên mặt đất, đã thở không ra hơi, tay che lấy cổ, máu loãng theo khe hở chảy ra, nháy mắt thì đã không còn động tĩnh.

"Ai, ta vốn không dự định giết người", thích khách nhìn thi thể trên đất, thở dài.

"Nhưng hắn đã chết", trên giường thiếu nữ thanh âm run rẩy nói, vừa rồi hô hoán cảnh cáo cho thích khách, tự nhiên cũng là nàng phát ra.

"Dù cho ngươi không giết ta, hắn chết, ngày mai bị người khác phát hiện, ta cũng không sống nổi", thiếu nữ nói tiếp.

"Ta không giết ngươi, ngươi mới lên tiếng cứu ta, ta mang ngươi đi", thích khách nói, thanh âm trong sáng, tựa hồ vẫn còn rất trẻ. Hắn nhìn về phía thiếu nữ, giống như là đang trưng cầu sự đồng ý của nàng.

Thiếu nữ nhìn vào con ngươi đen nhánh của thích khách, nhẹ gật đầu.

Trong Triệu phủ đã có người phát giác sự cố trong phòng, nhao nhao cầm bó đuốc bốn phía tìm kiếm hung thủ cùng thiếu nữ mất tích. Thích khách đem thiếu nữ ôm vào trong ngực, ở trong bóng đêm trốn trên nóc nhà nhảy vọt mà đi.

Thiếu nữ bị thích khách ôm eo nhỏ nhắn của nàng, thân thể nàng lại dán chặt lấy bộ ngực của hắn, cùng với hắn lặng lẽ chạy ra khỏi đám người truy nã, vượt qua tường viện mà ra, có thể cảm giác được thích khách có khinh công hơn người cùng nội lực không tầm thường.

Phía sau tường viện là một cái ngõ hẹp , hai người vừa xuống đất, trong bóng tối liền xuất hiện một người đi tới, ngăn cản ở trước mặt.

"Dừng lại, thả cô nương trong ngực ngươi ra", người tới (dùng) áo đen che mặt, là một cái giọng nữ thanh thúy (trong trẻo), đúng là nữ nhân.

Thích khách ồ một tiếng, có chút tiếc nuối thở dài nói: "Thì ra ngươi muốn chính là vị cô nương này, mà không phải là bảo ngọc trong tay ta. Xem ra ngươi không phải là đạo thánh Bạch Ngọc Đường."

Nữ nhân kia khẽ nói: "Ta nếu là Bạch Ngọc Đường, thì ngọc này cũng không bị ngươi vượt lên trước trộm đâu"

Thích khách cười nói: "Ta không phải Bạch Ngọc Đường, ngọc này hiện tại cũng đã bị ta trộm đi "

"Biểu tỷ, là ngươi sao? Ngươi là tới cứu ta?", cô nương trong ngực thích khách nghe được thanh âm của người kia, mừng rỡ kêu lên, muốn đi tới cùng người kia nhận nhau.

"Biểu muội, ta nghe nói ngươi bị Triệu viên ngoại bắt đi, vốn định thừa dịp lúc ban đêm cứu ngươi ra khỏi đó. Không ngờ là~", người kia hai tay ôm ngực, tiếp tục yếu ớt nói: "Nghĩ không ra đã có một anh hùng cứu mỹ nhân, ta hiện tại xuất hiện lại là quấy rầy các ngươi ý thiếp lang tình "

"Biểu tỷ ngươi loạn nói cái gì ~ ta cùng vị này hiệp sĩ cũng là lần đầu quen biết. . . ", cô nương kia cúi đầu xuống xấu hổ nói.

Nơi xa truyền đến đám người tiếng hô quát, là có người của Triệu phủ lục soát đến đây, thích khách vội vàng nói: "Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta vẫn là trước nên tìm chỗ an thân" .

Đi tới một nơi tiểu viện phía tây thành, nữ nhân kia cởi ra mạng che mặt, lộ ra khuôn mặt thanh lệ, mái tóc buộc lên, phối hợp tu thân áo đen, thật là một cái tư thế hiên ngang nữ hiệp.

Nàng vừa hướng tới một bên bàn châm ba chén trà, vừa nói: "Nơi này là nhà ta mua lúc trước, tương đối bí ẩn, chư vị yên tâm "

Nàng đẩy chén trà hướng đối diện hai người, hỏi: "Nói đi, vị này hiệp sĩ xưng hô như thế nào?"

Thích khách cũng gỡ xuống che mặt, lộ ra một khuôn mặt tuổi trẻ tuấn tú thiếu niên, tạ ban trà, rồi đáp lại: "Tại hạ Sở Phi, xin hỏi phương danh quí tính hai vị tiểu thư?"

Cô nương được hắn cứu ra nói: "Tiện danh không đáng nhắc đến, gọi ta Tiểu Bạch được rồi. Ơn cứu mạng của Sở Phi đại hiệp, tiểu nữ không thể báo đáp", nói xong hướng Sở Phi uyển chuyển quỳ gối.

Sở Phi khẩn trương đỡ dậy nói: "Tiện tay mà thôi, không cần phải cám ơn. Huống hồ như lúc ấy không có Tiểu Bạch cô nương lên tiếng cảnh báo, ta đã mất mạng tại chỗ "

Tiểu Bạch biểu tỷ đối với loại khách sáo này có phần không phiền chán, nói: "Gọi ta Tiểu Thanh được rồi, mau nói trong Triệu phủ chuyện đã xảy ra a"

Sở Phi liền đem chuyện bản thân ban đêm xông vào Triệu phủ, trộm thiết ngọc thâu hương trải qua nói, Tiểu Thanh hỏi: "Sở huynh cớ gì muốn đi mạo hiểm trộm ngọc đây?"

Sở Phi nói: "Hai vị cô nương có thể đã nghe nói những năm gần đây trong giang hồ đang sốt ruột tìm kiếm hai nhân vật danh tiếng kia?"

Tiểu Thanh nói: "Tiểu nữ mặc dù cô lậu quả văn, nhưng cũng nghe qua. Một người là hái hoa dâm tặc Điền Bất Quang, chuyên làm chuyện mờ ám như là Thải m Bổ Dương, không biết bao nhiêu nữ tử đã bị hắn đoạt đi trinh tiết. Nhiều nhà hào môn giàu có đã cùng treo thưởng ngân lượng, chỉ cần cái đầu của hắn. Trước đây ít năm, người trong giang hồ liên hợp vây quét, nhưng cũng để hắn may mắn chạy thoát, hiện ở tung tích không rõ. Còn có một người là đạo thánh Bạch Ngọc Đường, tinh thông dịch dung, khinh công cùng trộm cắp chi thuật, không ai thấy qua chân chính diện mục của hắn, cũng không ai có thể dự liệu được thủ pháp gây án của hắn, hắn lúc muốn chạy trốn càng không có người có thể lưu được. Giang Nam Phích Lịch Đường, Vô Hoa Cung, Sơn Hà Dược Phố đều đã phát bảng truy nã, đồng thời ra giá không thấp."

Tiểu Thanh lại nói: "Hai người này danh tiếng quá lớn, bất cứ ai sơ nhập giang hồ, đều cố ý truy bắt họ, dạng này liền có thể ở trước giang hồ hào kiệt đại xuất danh tiếng, thật là một cái cơ hội tốt để nổi danh!"

Sở Phi nói: "Tại hạ chính là vì đạo thánh Bạch Ngọc Đường mà đến, người này đối với mình trộm cắp chi thuật phi thường tự tin, mỗi lần xuất thủ tuyệt nhiên không về tay không, thậm chí trước gây án còn để lộ phong thanh (tin tức) về mục tiêu. Ta chính là nghe nói hắn có ý định trộm ngọc này, liền đoạt trước một bước đánh cắp nó, mục đích đúng là dẫn hắn hiện thân."

Tiểu Bạch nói: "A ~ nguyên lai Sở công tử là muốn đuổi bắt đạo tặc, vì giang hồ trừ mối hại này".

Sở Phi dừng lại một lát, nói: "Cũng không phải là như thế, tại hạ nghe nói Bạch Ngọc Đường sự tích đã lâu, phát hiện việc hắn làm phần lớn là cướp của người giàu chia cho người nghèo, trừ bạo giúp kẻ yếu nghĩa cử, vậy nên ta có ý muốn bái hắn làm thầy, nhưng khổ vì không tìm được tung tích của hắn, đành phải dùng kế này gây nên chú ý. "

Tiểu Thanh nói: "Người giang hồ phần lớn là đám ô hợp, Sở huynh lại thanh tỉnh hiếm có, không hổ là chân hào kiệt, để tiểu muội kính huynh mấy chén rượu." Dứt lời nàng liền lấy ra rượu ngon, cùng Sở Phi uống chung, Tiểu Bạch cũng bồi tiếp mấy chén.

Tiểu Thanh giúp Sở Phi bố trí phòng ngủ, Tiểu Bạch liền thu dọn khăn trải giường (床榻被褥), bưng nước đến cho Sở Phi rửa mặt, muốn chăm sóc hắn đi ngủ.

Hốc mắt Tiểu Bạch đỏ hoe, trên gương mặt xinh xắn uyển ước nước mắt như mưa, đau khổ đáng thương, nức nở nói: " Ân cứu mạng của Sở công tử, tiểu nữ chỉ có thể lấy thân báo đáp, mong rằng công tử cho phép nô gia hầu hạ hai bên" .

Sở Phi loạn tay loạn chân, muốn giúp Tiểu Bạch lau đi nước mắt nhưng lại không dám động tay, liền nói: "Không được, cô nương vẫn là một thân thanh bạch, ngày sau sẽ tìm được người tốt mà sống cuộc sống hạnh phúc. Sao có thể đi theo ta vào giang hồ thảo mãng, phiêu bạt tứ phía. "

Tiểu Bạch gặp Sở Phi liên tục chối từ, đành phải nhiều lần bái tạ, khóc thầm rồi trở ra, trở lại Tiểu Thanh phòng ngủ, cùng biểu tỷ ngủ cùng một phòng.

Tiểu Thanh khẽ cười nói: "Nghĩ không ra lừng lẫy nổi danh đạo thánh Bạch Ngọc Đường, dịch dung đóng vai làm tiểu nữ nhi tư thái nhưng cũng rất ra dáng, kém chút để Sở Phi kia ý loạn tình mê", tiếp lấy nàng học theo ngữ điệu của Tiểu Bạch: " Ân cứu mạng, tiểu nữ không thể báo đáp, đành phải lấy thân báo đáp, ha ha ha".

Tiểu Bạch tức giận nói: "Được lắm, thì ra Tiểu Thanh ngươi ở bên nghe lén".

Tiểu Thanh cười nói: "Ta cũng muốn biết, nếu như hắn thật sự bị ngươi dụ hoặc, muốn thân thể của ngươi, ngươi phía dưới là dương căn chi vật, chắc sẽ làm kinh sợ hắn".

Tiểu Bạch cũng cười nói: "Trêu đùa hắn một chút cũng tốt, đêm nay ta ở trong Triệu phủ kia, vốn là muốn từ trong miệng Triệu viên ngoại moi ra chỗ cất bảo ngọc, không ngờ là bị hắn xông vào, làm hư chuyện tốt của ta. Nhưng niệm tình hắn là ngưỡng mộ cái danh đạo thánh này mà đến, cũng không phải là có chủ tâm, trước tạm bỏ qua cho hắn. Cái hành vi mạnh mẽ giết người này của hắn, bôi nhọ chúng ta sạch sẽ diệu thủ nghề, ta còn không muốn thu hắn làm đồ đệ."

Tiểu Thanh nói: "Bạch huynh, kế tiếp chúng ta phải đem tên Sở Phi làm thế nào?"

Tiểu Bạch nói: "Người này khinh công nội lực cũng không yếu, ta đang muốn từ Vô Hoa Cung trộm lấy Dịch Hình Quyết, có thể dẫn hắn làm người trợ giúp cho chúng ta" .

Tiểu Thanh nói: "Chúng ta tu tập Dịch Hình Quyết nửa bộ đầu, đã có thể dùng nội lực biến hóa thanh âm dung mạo, Bạch huynh bằng vào thuật này liền có thể tùy tiện tiếp cận mục tiêu, trộm được bảo vật. Vì cái gì còn phải mạo hiểm đi lấy trộm toàn bộ bản bí tịch?"

Tiểu Bạch nói: "Tiểu Thanh ngươi đối với trộm cắp thuật am hiểu không sâu, không biết tầm quan trọng của việc hoàn mỹ ngụy trang, nếu muốn từ trong tay một người thông minh nhạy bén trộm lấy đồ vật, muốn từ trong miệng hắn biết được chỗ để bảo tàng, thì không thể để hắn có chút lòng nghi ngờ. Nếu không một khi ở trước mặt hắn lộ ra sơ hở, liền có thể bị phản bên trong cái bẫy của hắn."

Tiểu Bạch vuốt ve thân thể của mình nói: "Sơ hở của chúng ta bây giờ chính là không cách nào biến hóa hình thể dáng người, hôm nay nếu như Triệu viên ngoại nóng vội muốn lột sạch y phục của ta, vậy khả năng nếu ta không kịp moi ra (tin tức từ) hắn thì sớm lộ tẩy. Mặc dù loại tình huống này ta có thể sử dụng khinh công đào thoát, nhưng tên tuổi đạo thánh coi như đập bỏ. Về sau nếu là gặp được người có võ công cao cường, cái sơ hở này sẽ là nhược điểm trí mạng. "

Tiểu Thanh nói: "Ta nghe nói tu tập Dịch Hình Quyết nửa bộ sau thì có thể dùng nội lực biến hóa hình thể, người tu luyện tinh thâm thậm chí có thể chuyển thân thể hoán đổi âm dương, chỉ là nếu như duy trì loại biến đổi này thì cần phải tiếp tục tiêu hao nội lực tương đương."

Tiểu Thanh đối tiểu Bạch nói: "Ta hiện tại bảo trì trạng thái dịch dung cũng đã tiêu hao không ít công lực, ở buổi tối còn cần đình chỉ thi quyết để điều tức hồi phục. Không giống Bạch huynh ngươi nội lực thâm hậu, có thể một mực vận quyết duy trì."

Nói xong tiểu Thanh nhắm mắt điều tức, dung mạo từ một cái thanh lệ nữ lang chậm rãi hóa thành thiếu niên nam tử bộ dáng, ngược lại cũng có chút tuấn mỹ.

Tiểu Bạch nói: "Chúng ta không phải còn có Hồi Xuân Đan trộm được từ Sơn Hà Dược Phố sao? Dùng nó để nhanh chóng khôi phục nội lực là hữu hiệu nhất "

Tiểu Thanh nói: "Còn thừa cũng không nhiều a, muốn dùng tiết kiệm một chút. Tiểu Bạch cô nương, hiện tại không vừa vặn hai chúng ta một nam một nữ làm một cái hoan độ đêm xuân sao?"

Tiểu Bạch xì mắng: "Nghĩ hay lắm, chờ lấy được dịch hình quyết, ta cũng phải trước hết để cho ngươi trải nghiệm một chút nữ nhân khoái hoạt."

Sáng sớm ngày thứ hai, tiểu Bạch vẫn đi vào trong phòng Sở Phi chăm sóc hắn rời giường rửa mặt, Sở Phi một lần nữa từ chối nói muốn tự mình xử lý, (cả hai người) nghe được trong sảnh đường (kêu lên) một tiếng kinh ngạc thanh âm của tiểu Thanh, hai người (liền) chạy tới kiểm tra.

Tiểu Thanh đang đứng ở trong sảnh, trên bàn nhìn xem một bộ bái thiếp.

Ba người vây quanh nhìn, chỉ thấy thiếp bên trên viết đến: "Các hạ giành trộm ngọc trước, ý muốn khiêu khích ư? Vậy bây giờ hai ta cùng tỷ thí, xem ai ở trong vòng mười ngày lấy được Vô Hoa Cung bí tịch Dịch Hình Quyết trước, các hạ có dám ứng chiến? Bạch Ngọc Đường lưu (để lại)."

Sở Phi nói: "Tối hôm qua khi trở về ta đặc biệt lưu ý tới, cũng chưa phát hiện ra có người theo dõi. Thật không ngờ là Đạo Thánh thân hình càng bí ẩn như vậy, còn có thể thần không biết quỷ không hay đến đưa thiếp tới trên bàn. Từ điểm đó ta đã thua hắn một bậc. "

Tiểu Thanh nói: "Xem ra Sở huynh đã cảm giác bản thân không phải đối thủ của Đạo Thánh?"

Sở Phi nói: "Tới chiến liền chiến, nam nhi thì sợ gì. Không thể để cho Đạo Thánh xem thường ta. "

Tiểu Thanh hỏi: "Sở huynh có biết kỹ càng về Vô Hoa Cung?"

Sở Phi nói: "Ta chỉ biết là Vô Hoa Cung bên trong đều là mỹ mạo nữ tử "

Tiểu Thanh nói: "Bên trong Vô Hoa Cung mặc dù không làm vườn, nhưng trong đó phần lớn là nữ tử xinh đẹp như hoa. Nghe nói Minh Nguyệt cung chủ càng là xinh đẹp tuyệt trần, sắc đẹp của nàng cùng Lâm Tiên Nhi, đầu bảng Bách Hoa lâu ở kinh thành so sánh cũng không kém bao nhiêu. Các nữ đệ tử của nàng cũng đều có dung mạo hơn người, rất nhiều giang hồ hảo hán si tâm vì mỹ mạo của các nàng , cam nguyện bái nhập Vô Hoa Cung làm ngoại môn đệ tử để nghe phân công từ các nàng. Cho nên người của Vô Hoa Cung mặc dù không nhiều, nhưng thế lực lại không nhỏ. Không ai thấy qua Minh Nguyệt cung chủ xuất thủ, một là tất cả mọi người không muốn khi dễ một đám nữ tử, hai là hộ hoa sứ giả của các nàng thật là rất khó chơi."

Tiểu Thanh lại nói: "Lại nói quyển bí tịch Dịch Hình Quyết kia, nghe nói Minh Nguyệt cung chủ chính là có được thanh xuân mãi mãi bằng thuật này, thấu thể sinh mị (trong suốt quyến rũ), vô luận là người nam nhân nào thấy được nàng đều không thể ra tay độc ác, đau đớn."

Sở Phi nói: "Bất kể như thế nào, cho dù là đầm rồng hang hổ ta nghĩ cũng nên thử một lần. "

Tiểu Thanh cùng tiểu Bạch nói: "Đã như vậy, chúng ta cũng đồng ý giúp đỡ chuẩn bị, giúp công tử một tay" .

Dứt lời hai người ngầm liếc nhau, khóe miệng cười một tiếng.

Còn tiếp…

-----------

Chú thích

(1) :Sao lạnh như gai, trăng lạnh như câu (móc câu)

Ban đêm, sao lạnh trăng hàn, không gian tĩnh mịch vắng lặng.

(2) tạm dịch: sau tấm màn trướng phù dung ấm áp, đang không thương hoa tiếc ngọc

Được dịch bởi: Thiên Bì Lão Ma, Mời các đồng đạo yêu thích TSF, genben, nam biến nữ gia nhập discord: discord.gg/vhRNDmr3Zp hoặc discord.gg/mhJCGQuu9T

Bạn đang đọc Tại hạ Đạo Thánh, có gì muốn làm của Vân Phá Nguyệt Lai Hoa Lộng Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thienbilaoma
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.