Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 05

Phiên bản Dịch · 2193 chữ

Trong gian phòng lộng lẫy ánh đèn, Nhạc Linh Lan - tức Châu phu nhân - tổng giám đốc công ty du lịch Mimi vuốt ve lọn tóc xinh đẹp của mình, chăm chú nhìn đứa con gái bảo bối đang… cào xé chiếc ghế bọc da cao cấp

-Chiện này chẳng đáng buồn cười tí nào thưa mẹ kính yêu! Nhưng mẹ hãy nói với con gái xinh đẹp của mẹ là mẹ đang đùa đi

Lồng lộn…

Vật vã…

Gào thét…

Chỉ thiếu cái lật bàn, phủi tay, ngoắc mông bỏ đi

Châu Thủy Nguyệt là loại người đeo mặt nạ da heo, lời hói và hành động không hề có 1 chút khí chất của tiểu thư quyền quý đúng như thân phận

-Đám cưới? Đám cưới? Điên mất thôi! Trò đùa quái quỷ gì thế này? Cơm trong bụng còn chưa kịp tiêu hóa nha, người là muốn con tất thảy phun ra à?

Lại tiếp tục nhoẻn miệng cười rất hiền từ, Nhạc Linh Lan hình như vô cùng sung sướng vì thông điệp vừa báo cho cục cưng của mình: con sắp được gả vào nhà họ Đoàn ở thành phố K

tèn ten ten ten…tung hoa…tung hoa…

-Chẳng phải mẹ nói con trai là sinh vật nhàm chán và vô vị sao? - rèm mi cong chớp nhẹ, đôi mắt đen láy như viên thủy tinh mị hoặc, Thủy Nguyệt cố lục lọi bài giảng của mẹ mình ngày xưa ấy

Bên kia gật đầu...không quên chú thích thêm “nhưng trừ papa con nhaz”

-Chẳng phải mẹ rất hay huyên thuyên chúng nó sẽ làm hỏng tâm hồn ngây thơ trong trắng trẻo của con gái mẹ?

Bên kia lại gật đầu...lầm bầm trong miệng “tiểu bảo bối… con vẫn là tự kỷ như trước”

-Chẳng phải mẹ luôn nhai nhai câu hát : “yêu làm chi… lệ hoen bờ mi…”?

Lần này bên kia gật đầu lia lịa

-Chẳng phải...

-(lấy tay bịt miêng) Đủ rồi cục cưng, cái mỏ đáng iu của con không ngưng hoạt động giây lát được à?

-(lườm) mẹ nói đi

-(thở dài ) mình sinh ra nó, sao bây giờ lại có cảm giác sợ nó thế nhỉ?

Phẩy tay làm duyên, yêu kiều nở nụ cười, chậm rãi mà tao nhã trượt ngón tay lên ấm trà……….

Ai đó mất kiên nhẫn, đằng đằng sát khí nhìn sang

-Mẹ… giải thích… đi!!! Đám cưới đó ở đâu tự nhiên lòi ra? (Nguyệt tỷ dùng từ thô tục quá)

-Mấy cái đó hả… gạt con thôi! Tất cả là để dành cho bọn phàm phu tục tử bên ngoài, phu quân con thì khác nha! - Thản nhiên đưa ra đáp án

-Khác chỗ nào? (Hóa ra 18 năm nay mình bị lừa tình)

-Hai đứa được đính ước từ đời Lạc Long Quân – Âu Cơ gì rồi á, hông thay đổi được (nhe răng ra cười)

Trả lời hoàn toàn không dính dáng gì đến câu hỏi =.=!

-Không có sức thuyết phục (lảm nhảm trong miệng : thời buổi gì rồi còn chỉ phúc vi hôn? Khùng mới tin)

-Người ta sắp đến nhà mình… rước con đi

Chắc như đinh đóng cột, ngữ tất lập tức phá hủy toàn bộ hy vọng của Thủy Nguyệt

-Hả…? Mẹ…nói…cái…gì…con…nghe…không…rõ…

Bắt đầu rơi vào trạng thái hóa đá, sau đó run lẩy bẩy, khổ sở phun từng chữ một ra

-Hôn lễ diễn ra đúng vào sinh nhật thứ 18 của con, mọi thứ đã sắp xếp chu toàn rồi, hãy chuẩn bị trở thành 1 cô dâu xinh đẹp nha

-…………………………………!

Xem ra cuộc hôn nhân này là tất yếu

Không thể tránh khỏi ?!

Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa… Không phải! Không phải! Nhất định đây chỉ là giấc mơ! Nghẹt thở thì sẽ tỉnh lại (có vụ này nữa hả)

Nghĩ là làm, con heo ngốc lập tức đưa tay lên bóp mũi

-Thủy Nguyệt, con đang làm gì vậy? Muốn tự sát à?

-(lắc đầu…sau đó không biết nghĩ gì lại gật đầu lia lịa) Có phải nếu con tự sát mẹ sẽ hủy hôn?

-Đợi chút đi! Mẹ đọc cho nghe lý lịch trích chéo của người ta, rồi chết cũng chưa muộn mà

-(giận sôi gan)

Không để tâm tình hình điên cuồng của con gái cưng trước mắt, tàn nhẫn đưa ra câu trả lời

-Cái mặt heo đáng yêu chưa kìa! Đang mong chờ được biết về phu quân tương lai đúng không?

-(lắc đầu)

-Ừ ta biết con muốn mà

-...........?

-Đoàn Tử Phong - đại thiếu gia nhà họ Đoàn, cha là Đoàn Tử Du - thuộc một gia tộc lớn và giàu có hiếm hoi ở thành khố K, sở hữu số tài sản kếch xù, nhiều người trong gia tộc rất có địa vị xã hội, số còn lại mở các công ty, tập đoàn tài chính rộng khắp. Mẹ là Hoàng Giao, con gái một nhà tài phiệt Mỹ… Em gái của Tử Phong là Tử Quỳnh, có hôn ước với con trai Nghị Trưởng Ngô...

(Nói 1 lèo không vấp chữ nào)

-Mẹ kính yêu! Mẹ lạc đề rồi (kéo kéo áo)

(Thủy Nguyệt chau mày nghĩ “gia thế ghê gớm vậy sao lại thèm đính ước với 1 gia đình tầm thường, sống ở 1 nơi vô vị như mình nhỉ?”)

-A ha ha ha (gãi đầu)

-Tử Phong - sinh ngày 13 tháng 7, năm nay cũng 18 tuổi, tốt nghiệp cấp 3 với thành tích xuất sắc nên được tuyển thẳng vào học viện Talent. Với sự giáo dục nghiêm khắc của Đoàn lão gia cậu sớm đã sở hữu tài năng và trí tuệ hơn người…

-Thôi đủ rồi, con không thích thiên tài =__=!

--------------------------o0o------------------------

Bức xúc…Trước mặt mẫu thân kính yêu, tiếng kêu thảm của cô bị sóng biển chôn vùi......Thủy Nguyệt bây giờ chỉ biết tìm đến đồng minh mà lảm nhảm

Ra cửa không bao lâu…thì tại gia có khách quý a ~

…Hắc hắc! Lúc trở về sẽ rất thú vị đây

---------------------o0o--------------------

Tia nắng yếu ớt của buổi chiều lọt qua ô cửa kính nhỏ xinh, cô phục vụ bưng khay thức uống đến không quên trộm nhìn anh chàng đẹp trai lịch lãm đang ngồi giữa ba mỹ nhân

-Sao kêu ăn cơm với mẹ? Đến sớm hơn cả tụi này. Vân Hương và Thủy Nguyệt đều không tham gia Thành chiến, để bang chủ [Ngược dòng băng giá] thắng thế rồi, tức quá - Tố Như gục đầu trên bàn, uất ức kể một lèo không kịp thở

Khánh Nhật mỉm cười, ôn nhu ngắm cái thực đơn trong khi bạn mình nghiến răng nhớ lại cuộc đại chiến khi nãy

Bình thường rất bon chen, cực kỳ ham hố chuyện trong game, nhưng bây giờ heo ngốc chỉ lờ mờ hình dung được là cây kiếm gì đó đã bị thằng nào đó lấy mất

Bởi vì...hiện tại thì...có một đàn quạ đen bay lượn trên đầu, không ngừng phát ra hai chữ "đám cưới...đám cưới"

-Cơm cũng nuốt không trôi, huhu. Mẹ nói…tớ phải lấy chồng (cụp mắt xuống đầy vẻ đáng thương)

-Cái gì?

Không giỏi kìm chế, Tố Như phun luôn hớp nước trong miệng

-Nói xạo bị ruồi cắn chảy máu! Huhu nghe đồn là gia tộc gì đó rất giàu ở thành phố K

-Dám thề luôn! Coi bộ độ tin cậy khá cao nha

Tố Như nhận tờ khăn giấy từ tay Vân Hương, sắc mặt tối sầm

Thành phố K? Xa vậy sao? Khánh Nhật chau mày phiền muộn, thế nào cũng nghĩ không thông

Châu phu nhân hoàn toàn không phải người dựa vào con cái để thu được lợi ích trên thương trường, tại sao đột nhiên đưa ra quyết định bất ngờ này. Đám cưới…có phải hơi sớm không? Thủy Nguyệt chỉ vừa tốt nghiệp cấp 3 thôi mà?

Vân Hương không nói gì cả, cô biết...số phận của Thủy Nguyệt đã lật sang một trang mới

Bởi vì Đoàn gia đó, chính là...

---------------------------------o0o----------------------------

Một ai đó ba mươi phút trước đứng ở sân bay thành phố K chậm rãi bật nguồn điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn của "chiến hữu"

>Rượu đắng

Bang chủ, hôm nay Đại chiến Thành Trăng, huynh còn kẹt ở Thần Điêu Cốc, bang mình bị cả đám Bạch Sơn với Trượng Kiếm chặn đường gây sự

Hiện tại

Một tay chỉnh lại áo khoác kiểu âu, bên trong áo sơ mi chỉnh tề, như thể để người ta nhìn thấy da thịt mình là điều bất nhã

Một tay anh giữ tay kéo va ly, dáng vẻ ung dung, tự nhiên, ánh mắt xuyên qua cặp kính râm màu trà trên sống mũi cao thẳng đoạt hồn tất thảy nữ nhi trong thiên hạ

Màu xanh của cây lá trong nắng hè phủ lên những hoa văn sang trọng nơi căn biệt thự bốn lầu cao cấp

Cầm một bó hoa hồng tươi thắm, anh đưa ngón tay trắng trẻo ra từ tốn bấm chuông cửa, kiên nhẫn chờ đợi

-Phong, sao vừa nãy đi lâu vậy con? - Hoàng Giao mỉm cười dịu dàng nhìn anh

-Con xin lỗi, con phải đi rất xa mới gặp được cửa hàng bán loại hoa hồng trắng này

=''= Anh phun ra một câu lừa tình

Thật sự là... lúc nãy lấy cớ đi mua quà cho hôn thê, sau đó tìm một tiệm net tranh thủ online Bá Vương Kiếm, cuối cùng mới là ghé vào tiệm hoa tùy tiện chọn đại...

1 phút… 2 phút… 3 phút… trôi qua

Anh khẽ chau mày. Bực tức không phải vì chờ đợi, khó chịu không phải vì bị ánh nắng chiếu lên khuôn mặt, mà là…

Có rất nhiều cặp mắt bất thường đổ dồn phía anh, vài người còn đứng lại lẩm bẩm gì đó

Đi cầu thân lạ lắm sao? Nhìn cái gì chứ?

..............cơ mà bọn họ vẫn tiếp tục nhìn, mỗi giây trôi qua số lượng người đứng lại còn không ngừng tăng vọt

3 phút sau... đã tụ tập thành một mớ hỗn độn bán kính 4 mét, mà song thân và anh lại là tâm

Hận không thể vung tay một cái… đem tất cả quăng tới Thái Bình Dương làm mồi cho cá

Anh mím môi, những suy nghĩ kia chỉ có thể để trong lòng, một chữ cũng không được lọt ra ngoài.

Tình hình là người cha đáng kính đang ở phía sau quan sát, phận làm con Tử Phong chỉ có thể nhắm mắt cố gắng nuốt xuống sự bực bội này.

Hôm nay nhất định phải có biểu hiện thật tốt, hy vọng tiểu thư Châu gia gật đầu chấp nhận cho đám cưới diễn ra (hic tội Phong ca quá)

Sau vụ nội chiến của song thân, anh bây giờ một chút cũng không dám manh động

Không biết vợ sắp cưới như thế nào, nhưng nhất định cố gắng yêu thương cô ta

Thật buồn cười... khi mà chính anh bây giờ cũng không nhớ được tình yêu là gì nữa…

Cuối cùng cổng biệt thự cũng mở, Tử Phong lễ phép lùi ra phía sau cho cha mẹ mình bước đi trước

38 giây sau....................

-Cực phẩm…! Trời ơi…tôi có hoa mắt không? Da con trai có thể trắng tới mức đó ư? (mắt sáng rực)

-Đẹp quá (nước miếng chảy ròng ròng) hoàn mỹ quá…(gào thét)

-Nhìn anh ta mà tim mình muốn rơi ra ngoài, quá quá quá quá đẹp trai!

Anh đã bước vào trong, đâu đó vang vọng những tiếng gào thét của các cô gái mặt hoa da phấn

Đoàn Tử Phong quả thật dung mạo tuấn tú, câu hồn đoạt phách... đến nỗi khiến cho người ta không cầm lòng được mà thơ thẩn ngắm nhìn

----------------------------o0o-------------------------------

Xa xa phía bên kia, có một con heo ngốc đang lê dép trên mặt đường

Tố Như hoang tưởng về người chồng trong truyền thuyết, đẹp rạng ngời mà không chói lóa

-Không thèm, không tin có kẻ đẹp hơn Khánh Nhật. Với lại nếu perfect như vậy, tại sao phải phối hôn với tớ? Tùy tiện lấy con gái đại gia, tổng tài... hoặc lượn sang Mỹ súc mấy em tóc vàng cũng được mà. Khẳng định hắn chân ngắn đầu hói, răng sún 5 cái... bị ế lâu năm!!!

(t/g : tại sao chà đạp nam chính của ta)

Khánh Nhật vẽ ra tương lai không quá bi kịch để trấn an

-Xua tay... cậu chỉ đang an ủi tớ thôi nước mắt lưng tròng

Vân Hương quyết định sẽ dọn đến thành phố K học cùng cô

-Cái này tạm chấp nhận.............!

Nhưng mà... vẫn rất không cam tâm

Cái đầu vớ vẩn kia dự tính đủ thứ kế hoạch thoát khỏi đám cưới, tuyệt nhiên không nhận ra đôi chân đã theo quán tính bước về nhà Lúc lấy lại chút ý thức, bắt đầu đơ mặt vì đám đông bu trước cửa. Ngạc nhiên thật đấy, xe của Chủ tịch nước vừa đậu ở đây sao?

Bạn đang đọc Tái sinh của Hoa Thuỷ Tinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.