Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 06

Phiên bản Dịch · 2264 chữ

Nhạc Linh Lan khéo léo rót thêm trà từ chiếc bình bạc có vòi dài, từ trên cao chảy xuống một dòng thẳng tắp, làn trà sủi bọt bám quanh thành tách

-Đại nhân... Người tốt với Tiểu Trúc như vậy, tôi thật rất cảm kích... Con bé... vì Tư Đồ công tử... tiền kiếp đã phạm không ít sai lầm... Nhưng mà... hôn sự này... - Vừa nói, người vừa khẽ khuấy đường bằng chiếc thìa nhỏ xinh

Thần sắc của phu nhân càng lúc càng kém, cố gắng dùng thức uống yêu thích để trấn an bản thân nhưng lại thấy lòng thêm nặng nề, đầu lưỡi thì nhạt đi không chút cảm giác

Người được gọi “lão gia” kia chính là Đoàn Tử Du, một huyền thoại trên thương trường mà nhiều công ty không ngại bỏ ra tiền tỉ để tạo lập mối quan hệ tốt đẹp với ông. Kết hôn ở tuổi 23, đứa con trai đầu đã là sinh viên nhưng ông cũng chỉ ở độ tứ tuần, vẫn rất…đẹp trai phong độ

Nhưng mà…ông đồng thời cũng là Tư Đồ Thiên Du – Đại tướng quân trung thành bậc nhất ở Lạc Hà quốc, chỉ cần 1 ý chỉ của Nữ hoàng, con ruột mình cũng có thể hy sinh

-Nữ hoàng đừng suy nghĩ nhiều kẻo sinh bệnh. Thần thiết nghĩ... nếu quá khứ tái diễn e sẽ mang lại bất hạnh khó mà cứu vãn. Vậy thì hôn sự của Ngọc Trúc công chúa và Kiến Nam là con đường duy nhất... chúng ta được phép lựa chọn

Ngập ngừng vài giây, Đoàn Tử Du chau mày nói tiếp :

-Thần cam đoan dù Kiến Nam sau này có gặp và yêu công chúa Đan Thanh, nó cũng sẽ không vượt lễ giáo bỏ rơi vợ mình. Hơn nữa Ngọc Trúc công chúa dung mạo khuynh thành, tính tình thực tốt... Nên vợ thành chồng với Kiến Nam nhất định được nó yêu quý, trân trọng

Thành khẩn, gương mặt Đoàn Tử Du quả thực vô cùng thành khẩn khiến đôi mày liễu của Nhạc Linh Lan cũng không nhíu lại nữa

Ngồi cạnh ông chính là phu nhân Hoàng Giao, ăn mặc không quá cầu kỳ nhưng vẫn toát lên nét đẹp cao quý và khí chất hơn người.

Nghe thiên hạ đồn, phu nhân đây nổi tiếng thông minh, xinh đẹp và thấu tình đạt lý, nhưng từ nãy giờ có mình Tử Du lên tiếng, Hoàng Giao chỉ gượng cười, khóe môi mấp máy mấy chữ:

-Tử Phong, mẹ có lỗi với con

Hoàng Giao không phải muốn làm không khí thêm nặng nề… chỉ là bản thân người cũng không tin hôn sự này có thể tốt đẹp thì làm sao mở lời an ủi xui gia đây?

Khẽ nhìn ra ngoài cửa, từng chùm từng chùm nắng lặng lẽ rẽ mây, xuyên tỏa xuống ngự trị trên mặt đất. Bậc thềm lát đá hoa cương lúc này như chiếc áo đính kim sa không ngừng lấp lánh.

Hoàng Giao phu nhân chậm rãi cảm nhận nét đẹp tinh tế của thiên nhiên hòa với kiến trúc ngôi nhà, muốn thoát khỏi cái hiện tại bế tắc kia

Từ xa, xuất hiện bóng dáng một thiếu nữ độ tuổi trăng tròn…dù không nhìn thấy rõ khuôn mặt nhưng dáng người quả thật rất hoàn mỹ

Chỉ là cô ấy đang…

… lao tới với tốc độ kinh người, cứ như bị truy sát

Choáng! Thiếu chút nữa là đâm sầm vào bức tường Không để phu nhân Hoàng Giao định thần lại, ai kia đã ung dung hét ầm ỹ

-Mẹ ơi, con về rồi. Làm gì cả đống con gái đứng trước cửa nhà mình vậy?

Nhìn 2 người lạ đang ngồi trước mặt, chớp chớp mắt @@! Chưa đầy 1 giây Thủy Nguyệt đã nhanh nhẹn lấy lại phong độ cho bản thân:

-Mẹ có khách à? (cười hiền lành)...Cháu chào hai bác (cười dịu dàng) mời hai bác ngồi chơi, cháu không phiền mọi người (cười nhã nhặn)

Phụt!

Hoàng Giao nhận được nụ cười kia, trà trong miệng tự giác trào hết ra ngoài.

Cách đây 1 giây chính mắt người nhìn thấy…từ âm thanh đến hành động…cô ấy rõ ràng y hệt tên lửa hạt nhân bắn phá khu vực 16m50; thật không ngờ có thể trong tích tắc đeo mặt nạ biến hình tiểu thư đài cát…

Choáng váng (vâng, đó chính là khả năng "thiên phú" của nữ chính)

-Em không sao chứ?

Đoàn Tử Du lo lắng nhìn vợ mình, không lẽ chuyện của Tử Phong khiến phu nhân suy sụp đến mức này?

-À…không…không…Em chỉ là…bị sặc…

(Mỉm cười…hây hây hây xem ra con dâu rất thú vị nha!)

Riêng heo ngốc kia sau khi diễn vở kịch mang tên “chuyện người con gái đoan trang”, chưa đợi khán giả phản ứng đã lao đi rất nhanh

Thủy Nguyệt nghĩ thầm “Khách của mẹ, chính là không nên làm phiền” sau đó xoẹt xoẹt xuống nhà như phóng điện và rất không may va phải một cái gì đó mà xúc giác nhận xét “mềm mềm”, còn khứu giác đánh giá “thơm thơm”

Thủy Nguyệt thấy đầu óc choáng váng, chưa kịp có phản ứng thì cái thứ “mềm mềm + thơm thơm” kia đã vội vàng lùi lại, giữ một khoảng cách (mà anh cho là an toàn) với cô

“Đâu ra một người kỳ quái đến thế, cứ đâm đầu chạy chẳng để ý xung quanh? Nếu mình là cây cột thì tốt quá, có thể dạy cô ta một bài học” (đại ca, anh cũng ác thật đấy)

Mới nghĩ thôi nhé, không có ý định thốt ra >_< Cha mẹ đang ngồi ngoài kia, đây lại là Châu gia, dù đối với người làm thì anh cũng phải khách khí

-Không sao chứ? (rất miễn cưỡng hỏi bằng thái độ cực kỳ lạnh lùng)

Nhưng đối với ai kia thì…chính là đã bị giọng nói trầm trầm quyến rũ đó làm cho tỉnh táo hoàn toàn. Biện minh một chút, cái này không phải háo sắc, là…bị dụ dỗ đó nha

Cô nhanh chóng ngước mặt lên xem đối phương là ai.

3 giây sau…

Thủy Nguyệt bất ngờ lùi lại, cảm xúc trong lòng bỗng dâng trào một cách khó giải thích khi bắt gặp ánh mắt sáng như sao trời, nhưng có lẽ là một ngôi sao băng, bởi vì từ sâu thẳm đáy mắt vẫn là tràn đầy băng giá.

Cô không phủ nhận mình vừa bị mê hoặc, thật đáng sợ, một gương mặt hoàn hảo đến mức nếu được tặng thêm vài vết sẹo có lẽ sẽ cho người ta cảm giác gần gũi hơn, đằng này lại...trắng trẻo một cách...thấy ghét

Ở đâu chui ra người đẹp đến thế ...........???

-Làm gì rầm rầm trong đó vậy Thủy Nguyệt?

-Ơ…mẹ…nhà mình…có…

Một ai đó đang cố gắng nuốt 2 chữ “trai đẹp” vào bụng

Một ai ai đó rất nhanh ghi nhận cái tên “Thủy Nguyệt” vừa được nhạc mẫu đại nhân thốt ra

Tường thuật hiện trường sự việc lúc này: chàng đẹp trai đứng yên như tượng đá, mặt ửng đỏ, chẳng dám nhìn thẳng vào cô nàng đang ngang nhiên chiêm ngưỡng mình.

Mà cái người kia quả thật không biết xấu hổ nha, nhìn đến sắp rớt con mắt ra ngoài vẫn chưa chịu thôi

Cuối cùng người cắt đứt tia nhìn háo sắc của Thủy Nguyệt và giải thoát anh chàng đáng thương chính là Nhạc Linh Lan

-Biết là đẹp rồi, từ từ cũng được thưởng thức sạch sẽ, đừng nhìn nữa... sắp chảy nước miếng đó (mất mặt mẹ quá cục cưng à)

Thưởng thức sạch sẽ là sao???

-Tại…hắn đụng con mà - Thủy Nguyệt cố chống chế, sau đó không quên tranh thủ vài giây liếc nhìn người con trai siêu đẹp kia

Anh bước đến đứng cạnh vị lão gia mặt mày phúc hậu, tác phong vô cùng lễ phép vô cùng cung kính

Lão gia giương mi nhìn con trai mình khẳng định sự không hài lòng trong ánh mắt

-Tử Phong, con đi đứng thế nào để đụng trúng vợ con vậy? Đã xin lỗi chưa?

-Tôi xin lỗi, tôi không cố ý

Anh lập tức làm theo mà không cần suy nghĩ, nhưng vẫn chưa đủ để phụ thân kính yêu dịu giọng xuống @_@!

-Mau chóng đổi cách xưng hô với vợ con đi

Trong đầu Thủy Nguyệt đang hiện lên một dấu chấm hỏi to tướng ở từ “vợ” cô vừa nghe. Ít chất xám hiếm hoi còn sót lại cố gắng phân tích…phân tích…phân tích

Ố ồ…là gia đình chồng đến từ thành phố K trong truyền thuyết à ?_? Người lúc nãy là…chồng? Là chồng siêu đẹp trai ư?

Tố Như... cậu đúng liệu việc như thần!!!

Mà…mà…mà…

Cái từ "vợ" kia được vị đại đại đại lão gia ý…(theo tình hình sẽ đóng vai bố chồng tương lai) nói ra nhẹ nhàng quá khiến Thủy Nguyệt bất giác rùng mình, tứ chi lúc lắc

Quái lạ một cái, Hoàng Giao lại thấy biểu hiện của con dâu mình rất đáng yêu! Sau khi tái sinh tiểu công chúa này coi bộ đã thay đổi nhiều a~ (mắt thẫm mỹ người rõ ràng có vấn đề)

Vội đưa tách trà cho Tử Du, Hoàng Giao không quên nói đỡ lời giúp con trai mình:

-Chắc Tử Phong chưa quen giao tiếp với mọi người mà anh. Để thêm ít ngày bọn trẻ thân ngay thôi. Còn sống với nhau cả đời...anh không nên hấp tấp quá.

Nghe xong, Thủy Nguyệt chỉ hận không thể lật bàn...

Chỉ là... hình như gia đình chồng hơi bị có thế lực, nhìn sơ cũng biết không thể tự do ngôn luận, càng không thể bất kính (con cọp giấy lặng lẽ... nuốt xuống... nuốt xuống...)

Họ đang bàn chuyện đám cưới… đành phải “lấy tĩnh chế động” im lặng thám thính tình hình

Đánh tia nhìn sang phu quân tương lai, heo ngốc muốn thăm dò thái độ của anh khi đến nhà mình cầu hôn

Tiện đường ngắm luôn...

Tóc đen, mắt đẹp, mủi thẳng, môi đỏ, cổ trắng, eo thon, giọng nói trầm trầm quyến rũ...

Đẹp trai như vậy, khẳng định khẩu vị rất cao nha

Anh ngồi xuống ghế, vô cùng lễ phép lắng nghe người lớn nói chuyện, không hỏi điều gì, cũng không đóng góp ý kiến

Mà... nữ nhi kia lại cứ chăm chăm ngó mình

Bị ai đó quan sát quả thật rất khó chịu, nhưng đối phương lại là vợ chưa cưới, tự nhiên thái độ của Tử Phong cũng khác Anh đã hứa với cha mẹ là sẽ hết lòng yêu thương người con gái kia cơ mà!

Bên kia... Nhịn... nhịn... nhịn!!!

Bên này... Nhìn... nhìn... nhìn!!!

Trước sau vẫn là siêu cấp mỹ nam, tư thế nào cũng đẹp, góc cạnh nào cũng hoàn mỹ

Cha mẹ ơi, tại sao trên đời lại có một kẻ tướng mạo phi phàm xuất chúng như thế hả?

Vẫn là tự mình lảm nhảm, cho đến khi cô nghe cái đoạn…

-Hì hì hai người cứ yên tâm, chúng nó ở cùng ít ngày là sẽ thân nhau thôi mà

Là sao? Là sao? Là sao?

Mẹ có ý gì khi nói ra câu đó?

(nghĩ thôi, đâu có dám lên tiếng hỏi)

Cuối cùng cuộc nói chuyện đến hồi kết thúc khi hai vị khách đặc biệt kia vui vẻ ra về, để đứa con trai trong trắng trẻo của mình ở lại

Nhạc Linh Lan sau khi tiễn khách thì mỉm cười ngọt ngào:

-Con đã chuyển hành lý lên tầng 3 rồi à? Phòng đó con ở có gì không thoải mái cứ nói ta nghen

Anh chàng vô cùng chu đáo, vô cùng ngoan hiền, vô cùng nhanh nhẹn giúp phu nhân thu dọn những tách trà trên bàn

-Con cảm thấy phòng rất tốt, cám ơn phu nhân

-Là sao mẹ? - Hành động của anh khiến Thủy Nguyệt rơi vào trạng thái hóa đá, ơ ơ ơ tự nhiên dọn dẹp vậy à? Cứ như đây là nhà anh ta không bằng

-Đó là cha mẹ chồng của con, còn cậu ấy là chồng tương lai của con (trả lời rất bình thản)

- Ý con không phải vậy-[ gào lên ]-Lúc nãy mẹ nói cái gì ở cùng ít ngày? [ trợn tròn mắt ]

-À, Đoàn lão gia và Hoàng Giao phu nhân bận chút việc, phải bay đến Pháp giải quyết, nếu không có thể ở lại chơi ít bữa - Nhạc Linh Lan hài lòng nhìn con rể mình ngoan ngoãn phụ người làm đem ly tách xuống bếp

-Ý con là…[ tức đến đầu sắp bốc khói ] mà tại sao tên con trai này chưa đi? Hắn làm gì ở nhà chúng ta?

-Con đừng gọi chồng mình là tên này tên nọ chứ. Đoàn gia rất có thành ý kết thông gia với chúng ta, cho nên Tử Phong ở lại đây ít ngày để “vun đắp tình cảm” với con. Sau đó 2 đứa sẽ cùng nhau đến thành phố K sống…

Sống…?

Sống chung? Sống chung ở thành phố K?

Thủy Nguyệt bắt đầu cảm thấy ngày tận thế đang đến gần

Nhạc Linh Lan đã quá quen thuộc với khuôn mặt méo mó của đứa con gái cưng này ^_^

Bạn đang đọc Tái sinh của Hoa Thuỷ Tinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.