Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2.12

Phiên bản Dịch · 2366 chữ

Part 4

[2.12] (1)

Đến kỳ nghỉ đông, tôi lại bị bệnh.

Bệnh khá nặng, lại còn phát sốt, nôn mửa, toàn thân không chút sức lực, chuyện này khiến cho việc tôi đến bệnh viện phẫu thuật cứ hẹn tới hẹn lui.

Trương Dạng sau khi từ Thượng Hải trở về nghỉ hai ngày, liền quay lại trường học, cấp ba phải hối hả học cho sự nghiệp tương lai, nên anh không có thời gian bận tâm đến tôi. Có một ngày, khi tôi đang còn mệt mỏi nằm trên giường bệnh, thì bỗng nhiên có người gõ cửa, bà nội lại không có ở nhà, tôi tưởng có người đến thu tiền điện hoặc tiền nước, nên cũng để mặc kệ, làm như không nghe thấy gì.

Khoảng 15 phút sau, tôi nhận được điện thoại của biểu ca, hỏi tôi: “Đang ở đâu đấy?”

“Em bị bệnh, nằm ở nhà như gà ấp trứng đây.” Tôi nói.

“Bệnh gì? Bệnh tương tư à?”

“Chắc đúng rồi.”

“Vậy anh lập tức đến thăm em,”

“Đại ca, anh không cần phải khoa trương như vậy chứ?”

“Là như vậy đấy ngốc ạ, thế nhé lát gặp.”

Anh ấy cúp điện thoại, tôi nghĩ anh ấy nói đùa, anh ấy là một người luôn luôn không đứng đắn, những lời nói với tôi, đến bây giờ tôi cũng không để ở trong lòng. Nhưng quả thật chỉ chốc lát sau, có người đến gõ cửa, tôi nhìn ra cửa sổ liền nhìn thấy chiếc xe hơi việt dã dơ bẩn của anh ấy, tôi chạy ra mở cửa.

Sau khi mở cửa ra, tôi ngây ngẩn cả người.

Biểu ca vẫn ngồi ở trong xe, không hề xuống, sau khi anh ấy cho xe dừng lại một chút liền khởi động rời khỏi. Ở cửa, là một phụ nữ xinh đẹp mang theo một cái va li lớn. Lúc bà ấy gọi tôi, tôi thiếu chút nữa không nhận ra bà. Người phụ nữ này thật sự không có già đi chút nào, thậm chí so với trong trí nhớ của tôi, bà còn có vẻ trẻ hơn vài tuổi, vô cùng tao nhã.

“Mẹ đã đến một lần, gõ cửa, con không ra mở, mẹ còn tưởng rằng con không có ở nhà.”

“Tôi đang ngủ.” Tôi nói.

“Sao thế? Không chào đón mẹ vào nhà à?”

“Mẹ nói gì vậy,” Tôi nép người tránh qua một bên, “Đây là nhà của mẹ, tôi không thể không hoan nghênh chào đón.”

Mẹ mỉm cười, mang theo hành lý đi vào, nhìn khắp bốn phía, nói: “Nơi này cái gì cũng không thay đổi, chỉ có con Ba Lạp, con đã lớn rồi, ngày càng xinh đẹp.”

“Mẹ thật là khách sáo.” Tôi châm chọc nói

“Mẹ đặc biệt về đây đón con. Mẹ và ba con ở bên kia đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa lắm rồi, trường học cho con cũng đã tìm được, đúng rồi, hiện tại tiếng anh của con thế nào?”

“Tôi nói thử một câu nhé.” Tôi ngã người lên cái sô pha ở phòng khách, vỗ vỗ vào tay vịn của sô pha, dùng giọng thánh thót ở cổ họng phun ra mấy chữa, “Fuck you!”

Không biết có phải do tôi phát âm không được tốt, hay là mẹ đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhìn dáng vẻ của mẹ, không có một chút tức giận.

Lúc này, cửa lại bị người nào đó đẩy ra. Bà nội đang cầm trong tay cái chìa khóa, miệng thì liên tục mắng: “Cửa mở ra làm gì thế này, để trộm vào nhà hay sao?”

Lúc đang giương mắt mắng chửi, bà liền nhìn thấy mẹ.

Bà nội đầu tiên là sửng sốt, sau đó bỗng nhiên lấy ra một cái chổi đằng sau cánh cửa, chỉa thẳng vào người mẹ tôi, nói: “Mày cút đi cho tao, cút xéo, mày đã nói không trở về, thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tao!”

Mẹ ôn hòa nói: “Mẹ đừng nóng giận, con đến đón Ba Lạp.”

“Tôi không đi đâu hết!” Tôi từ trên sô pha nhanh chóng đứng dậy, đi thật nhanh về phòng mình, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.

“Ba Lạp” Mẹ đi đến bên cạnh cửa bắt đầu gõ, “Con mở cửa ra, mẹ có chuyện muốn nói với con!”

Sau đó lại đến tiếng the thé của bà nội: “Mày có đi hay không, mày mà không đi tao gọi cảnh sát đến!”

Tôi mạnh tay mở cửa ra: “Đủ rồi, bà dọa như vậy không thấy mất mặt à, tìm cảnh sát làm gì, có bản lĩnh thì đem cả đội phi hổ, cùng với đặc công liên bang tất cả gọi tới đây, làm cho cả nhà được trực tiếp hiện trường, thật là cố chấp !”

Bà nội nghe được mấy câu của tôi liền lập tức bị nghẹn họng, không nói nên lời, đỏ mặt tía tai. Mẹ vươn tay ra lôi kéo tôi, nói: “Ba Lạp, chúng ta ra ngoài nói chuyện!”

“Tôi không đi!” Tôi đẩy mẹ ra. Mẹ tiến lên từng bước, lại nắm chặt tôi ở trong lòng bàn tay, lại sờ lên trán, kinh ngạc nói: “Con bị sốt sao?”

Tôi quay mặt đi chỗ khác.

Bà nội ở một bên nói vào: “Thần kinh bị làm cho nhão nhoẹt ra!”

“Nó thật sự đang bị sốt! Sao nó bị sốt mà mẹ cũng không biết vậy!” Mẹ tôi vừa quát lớn với bà nội, vừa lớn tiếng nói với tôi, “Đi mau, mẹ đưa con tới bệnh viện.”

“Xin mẹ đấy, đừng làm phiền tôi nữa!”Tôi đẩy mẹ ra, sau đó liêu xiêu ngã nhào xuống sàn nhà gần sát bên cái giường, tôi đã nghĩ mình phát sốt nặng thêm, hơn nữa đặc biệt lợi hại, tôi chẳng muốn đi đâu, một khắc khi ngã xuống gần cái giường, tôi đã nghĩ mình được ngủ một giấc, ngủ càng sâu càng tốt, cũng không sợ mãi mãi không tỉnh lại.

Đến khi tôi tỉnh lại, liền phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện. Bốn phía đều là màu trắng, vách tường màu trắng, tấm nệm màu trắng, một y tá cũng mặc đồ màu trắng đang chườm khăn cho tôi.

Mẹ tôi ngồi ở bên cạnh, thần sắc đông cứng lại.

Tôi liền quay đầu sang hướng khác.

“Ba Lạp,” Mẹ lấy tay chuyển mặt của tôi quay lại, tôi nhìn thấy đôi mắt của mẹ, đôi mắt ấy vừa to vừa trong suốt, một chút cũng không giống phụ nữ trung niên, tôi thất thần nghĩ, không biết đến lúc tôi bằng tuổi mẹ, có phải cũng xinh đẹp như vậy? Tôi lại khổ sở suy nghĩ, đương nhiên tôi không thể sống đến tuổi của mẹ.

Sống thật sự rất mệt mỏi, tôi sẽ không sống lâu được.

Mẹ nhìn tôi, nước mắt chảy xuống, nước mắt làm ướt cả cái chăn màu trắng của tôi. Tôi nghe được mẹ nói với giọng yếu ớt: “Mẹ biết con rất khổ sở, mẹ không trách con làm chuyện sai trái. Bỏ đứa nhỏ đi, mẹ sẽ đưa con rời khỏi nơi này, chúng ta vĩnh viễn không cần trở về nữa.”

Nói xong, mẹ cúi người ôm tôi vào lòng. Tôi biết, mẹ không muốn cho người khác nhìn thấy mình đang rơi lệ.

Tôi cạn kiệt sức lực khống chế nội tâm đang đất bằng dậy sóng, mặt vẫn không một chút thay đổi.

[2.12] (2)

Tôi nằm ở bệnh viện ba ngày, bọn họ nói, chờ đến khi sức khỏe tôi thật tốt, sẽ tiến hành phẫu thuật phá thai. Hoàng hôn ngày thứ ba, thừa dịp mẹ đi siêu thị, tôi lén lút trốn ra khỏi bệnh viện, đồ ăn ở bệnh viện quả thật rất khó nuốt, giống như còn có vị thuốc ở trong đó. Tôi vừa ra khỏi bệnh viện là chạy thẳng đến tiệm mì gần Thiên Trung, đẩy cửa ra, giống như một kẻ ở tù mười năm chưa bao giờ được ăn no, tôi nói với bà chủ tiệm: “Cho hai bát mì sợi!”

“Hai bát?” Mấy đứa bồi bàn trong tiệm ngạc nhiên nhìn tôi.

“Hai bát!” Tôi lớn tiếng lặp lại.

Tôi đến chỗ quen thuộc ngồi xuống, bên trái là bàn của hai nữ sinh Thiên Trung đang rất là huyên náo, bọn họ đang ngồi nói chuyện phiếm, thanh âm sang sảng chói tai lại còn muốn ra vẻ thần bí, làm cho tôi cực kỳ không thoải mái. Tôi đang muốn quát lớn bọn họ câm miệng thì lại nghe bọn họ phun ra cái tên quen thuộc, khiến tôi nhịn không được biến thành thật sự lắng nghe bọn họ nói chuyện:

“Nghe nói Hứa Dặc lần này bị đánh không nhẹ, gần đây cậu ấy thật không ra sao, luôn bị người ta đánh.”

“Đang tình cảm dạt dào như thế, sao có thể khống chế được chứ. Có ai khiến cậu ấy đi cướp người yêu của kẻ khác đâu!”

“Nhưng mà nói thật, bạn nữ kia nhìn dáng vẻ ngoan hiền, không ngờ là cái loại đó nha.”

“Cậu nói Lý Nhị à, cậu ấy học cùng cấp hai với mình, mình biết cậu ấy, bình thường cậu ấy làm chuyện gì cũng không ai giận được, kỳ thật cái kia là ghê gớm nhất rồi. Lần này đúng là rất thảm, bị gọi vào phòng hiệu trưởng, mình xem về sau cậu ấy gặp người ta như thế nào!”

“Đúng vậy, đúng vậy, nữ sinh mà ngoan hiền thật sự là đáng sợ nhất, ha ha ha…”

Tôi đẩy cái bàn ăn, đứng dậy, đi đến trước bàn hai nữ sinh kia, lạnh lùng hỏi: “Các cậu đang nói ai vậy?”

Hai nữ sinh ngẩng đầu thì nhìn thấy tôi, dường như nhận ra được tôi là ai, vẻ mặt kinh hãi thấy rõ.

Tôi chỉ tay vào bọn họ: “Tôi cảnh cáo các cậu, còn dám nói Lý Nhị một câu bậy bạ nữa, tôi sẽ khiến cho các cậu về sau không dám bước ra khỏi nhà, các cậu có tin hay không?”

Hai nữ sinh mình nhìn cậu, cậu nhìn mình, hoang mang sợ hãi, không dám phát ra tiếng thở, một câu cũng không dám nói, cầm lấy túi xách, chạy như bay ra ngoài.

Sau đó tôi vô tư ăn mì, quyết định sẽ đi Thiên Trung gặp Tiểu Nhĩ Đóa.

Lúc tôi chạy đến dãy phòng của giáo viên thì vừa vặn nhìn thấy Tiểu Nhĩ Đóa đi ra, tôi nhìn qua dáng vẻ của cô ấy, chỉ biết rằng cô ấy đang rất ủy khuất, mẹ của cô ấy đi phía sau lưng, tôi gọi cô ấy, một nam sinh đi bên cạnh dáng vẻ hung hăng chạy ra cản trở muốn tôi tránh đường cho bọn họ đi, tôi đến gặp Tiểu Nhĩ Đóa, chỉ là muốn xác định cô ấy không có việc gì, nên liền sau đó rời khỏi.

Tôi biết, ở trong mắt của nhiều người, tôi không xứng làm bạn với cô ấy. Tôi biết tôi đã đi rất nhiều nơi, đều không được hoan nghênh, tôi cũng không muốn Tiểu Nhĩ Đóa có thêm phiền toái, nhưng có ông trời làm chứng, tôi nguyện ý vì cô ấy gánh vác tất cả những thứ tôi có khả năng gánh vác. Bởi vì tôi biết, càng có thể khẳng định rằng, phiền muộn của cô ấy chắc chắn có liên quan đến tôi.

“Em ấy không có việc gì, cô tránh xa em ấy ra, em ấy sẽ chẳng có việc gì!” Nam sinh kia hướng về phía tôi quát lớn tiếng.

Ừ, có trời đất chứng giám. Tôi cũng không giận hắn.

Lúc đó tôi đã nghĩ, có một nam sinh như vậy che chở cho Tiểu Nhĩ Đóa, thật sự rất tốt. Nhưng tôi không ngờ Tiểu Nhĩ Đóa lại tức giận, cô ấy đỏ mặt lớn tiếng nói: “Vưu Tha, không cho anh nói với Ba Lạp như vậy, Ba Lạp là bạn của em! Cậu ấy là bạn tốt của em, không cho phép anh nói với cậu ấy như vậy, tuyệt đối không cho phép!”

Trong một khắc đó, thế giới hoàn toàn im lặng.

Mấy ngày qua, tất cả mệt mỏi trên người đều tan biến, trời hoàng hôn bắt đầu rơi lác đác những bông tuyết lấp lánh kỳ diệu. Tôi giống như một nhân vật đang ở trong một trò chơi trên internet, bỗng nhiên có pháp thuật thần kỳ giúp hồi sinh, trong nháy mắt tôi tràn đầy sinh lực, vui mừng khôn xiết. Tôi nhìn đến gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu đang đỏ lên lại vô cùng dũng cảm của Tiểu Nhĩ Đóa, nhìn đến Vưu Tha tức giận, nhìn hai phụ huynh đứng phía sau bọn họ kinh ngạc, thật sự nhịn không được nhếch môi nở nụ cười.

Bạn tốt.

Tôi nho nhã tưởng tượng: Trên thế giới này, có lẽ sẽ không tìm được lời nào ấm áp hơn lời nói này của cô ấy.

« Xem Chương Cũ Hơn

Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1

Xem Chương Mới Hơn »

Bạn đang đọc Tai Trái của Nhiêu Tuyết Mạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.