Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2.13

Phiên bản Dịch · 1486 chữ

[2.13] (1)

Trên đường trở lại bệnh viện, tôi bị hai đứa tiểu đệ thối của Hắc Nhân ngăn lại. Bọn chúng lớn tiếng nói với tôi: “Ba Lạp tỷ, Hắc ca tìm chị.”

“Bảo hắn tự đến đi.” Tôi nói, “Tôi muốn về bệnh viện nằm dưỡng bệnh.”

“Hắc ca nói, có một số chuyện muốn nói với chị, đảm bảo chị sẽ có hứng thú.”

Tôi vỗ vào đầu của bọn chúng, cười hì hì nói: “Thật xin lỗi, Ba Lạp tỷ tỷ hiện tại chẳng có chuyện gì hứng thú cả.”

Hai tên tiểu đệ trao đổi ánh mắt với nhau, một đứa lấy từ túi quần ra một tấm ảnh chụp, ảnh có chút mờ nhạt, nhưng vừa nhìn qua rất dễ dàng nhận ra là ai.

“Hắc ca nói, anh ấy có rất nhiều tấm ảnh như vậy, nếu chị đồng ý, anh ấy có thể tặng hết cho chị.”

“Hắn đang ở đâu?”

“Đang ở nhà của dượng.”

À thì ra, căn phòng đó còn chưa bị bán đi.

Tôi xoay người, sải bước về phía trước, hai đứa tiểu đệ kia đi theo phía sau tôi từ đằng xa, tôi quay đầu lại, hướng bọ họ lớn tiếng nói: “Về nhà uống sữa đi, chị của các cậu còn biết đường đi!” Hai đứa kia không bỏ đi, vẫn đi theo tôi từ đằng xa, đi cùng thì phải đi rồi, nếu không phải là đại tỷ, bọn nó cũng chẳng thèm đi theo.

Cửa không khóa, đèn cũng không mở, tôi bước vào, Hắc Nhân đang ngồi ở trong bóng tối, tôi không nhìn thấy rõ mặt của hắn. Tuyết rơi ngày càng dày, bông tuyết ở bên ngoài cái cửa sổ cũ nát, rơi vào trong phòng, bên ngoài và bên trong phòng luôn là cùng một nhiệt độ. Nhưng Hắc Nhân chỉ mặc một cái áo khoác mỏng. Một cái áo khoác đen tuyền, trên ngực của hắn đeo một cái nanh vuốt, trên đó khắc chữ: Buồn.

Tôi hỏi: “Anh mặc bộ đồ giống như hát tuồng thế này ở đâu ra vậy?”

“Đi cướp.” Hắn nói, “Của một sinh viên.”

“Người ta không tố cáo anh à?”

“Tố cái gì, anh có mời hắn uống rượu.”

Tôi đem tấm ảnh ở trong người ném ra trước mặt hắn: “Anh không biết anh thật sự rất nhàm chán sao?”

“Anh muốn tốt cho em thôi.”

Tôi phóng tới trước lấy một cái ghế liền quật mạnh vào mặt hắn: “Tôi cảnh cáo anh, anh ấy sắp thi đại học, nếu anh làm gì anh ấy, tôi sẽ không tha cho anh!”

Hắc Nhân không tránh đi, băng ghế quật trúng trán của hắn, một vết thương khá sâu, máu chảy xuống mặt của hắn.

Hắn chẳng thèm để ý, dùng tay áo khoác lau máu đi. Khịt khịt mũi nói: “Chết tiệt, em vì một đứa hạ lưu như vậy, đáng sao?”

“Anh thử nói lại một lần nữa xem?”

Hắc Nhân nhảy dựng lên: “Anh nói nữa đấy, nói nữa đấy, đồ hạ lưu, hạ lưu, rồi sao!” Hắn vừa mắng chửi, vừa vọt đến cái bàn quăng một mớ ảnh chụp lên đó, sau đó chạy đến bức tường mở đèn lên, “Em mở to mắt nhìn xem học sinh ưu tú của em, anh khinh, em mẹ nó muốn chinh phục, chinh phục cái mẹ gì, em nhìn kẻ chinh phục em rốt cuộc là thật lòng hay dối trá!”

Tuyết rơi xuống ngày càng nhiều, trong phòng lạnh buốt khiến cho tôi có cảm giác chính mình bị thu nhỏ lại đến không còn tồn tại. Ánh đèn làm cho đôi mắt của tôi đau đớn, tôi ngồi sụp trên sàn nhà, nhặt lên xem từng tấm ảnh chụp: Đều là Trương Dạng, Trương Dạng và nữ sinh đã từng gặp qua, bọn họ ở bên nhau, nhà ăn ấm áp, bọn họ cùng hai người lớn ăn cơm, trời tuyết mịt mù, Trương Dạng ôm cô ta bước đi, ở trường học, Trương Dạng thay cô ta mang túi sách cồng kềnh, chờ đợi ở cửa căng tin…

Hẳn là ảnh mới chụp gần đây.

Hắc Nhân nói: “Con nhỏ này em chắc chắn không biết, nó họ Tưởng, gọi là Tưởng Giảo, ba nó tên là Tưởng Đại Ninh. Có lẽ em chưa nghe qua, nhưng anh nghĩ, tập đoàn ‘Gia Ninh’ nổi tiếng chắc em cũng không lạ gì. Tất cả các công trình kiến trúc đẹp nhất, hoàn mỹ nhất thành phố này, đều có liên quan đến ông ta.”

Tôi không nói tiếng nào.

Hắc Nhân tiếp tục nói: “Trương Dạng là cái đồ rác rưởi, hắn lợi dụng em đối phó với kẻ thù của hắn là Hứa Dặc, Tưởng Giảo thời cấp hai từng là bạn gái của Hứa Dặc, hắn sợ mất con nhỏ đó. Nhà của Trương Dạng nghèo như hủi, bọn họ ba người ở trong một căn phòng rách nát nhất thành phố này, nếu em không tin, anh có thể dẫn em đi xem, cách đây có 5 phút đi bộ. Tất cả những gì hắn có, đều do nhà con nhỏ đó cung cấp, bao gồm quần áo mới, di động mới, hắn không thể bỏ con nhỏ đó được, ngay cả tiền học phí, hắn cũng phải dựa vào nhà con nhỏ đó, bọn nó sớm đã có kế hoạch, cùng nhau đến Thượng Hải học đại học, sau đó sẽ xuất ngoại…”

“Im miệng!” Tôi nói, “Tôi sẽ không tin anh, anh nói bậy!”

“Anh yêu em, Ba Lạp, chỉ có anh là thật lòng với em.” Hắc Nhân bước đến ôm tôi, nói: “Chỉ cần em đi theo anh, anh cam đoan cả đời này chỉ có em thôi!”

Vết máu trên trán hắn đã gần khô, miệng vết thương xấu xí khiến tôi ghê tởm. Tôi chán ghét đẩy hắn ra, tôi sẽ không tin hắn, tôi vĩnh viễn nhớ rõ lời nói của Trương Dạng, anh sẽ đưa tôi đi Bắc Kinh, anh sẽ cùng tôi và con nắm tay nhau tản bộ trên đường phố Paris. Điều đó không thể là giả được, tuyệt đối không thể!

“Anh biết em còn chưa từ bỏ ý định.” Hắc Nhân liền mở điện thoại của hắn ra, cũng là điện thoại mới, samsung. Hắn nói, “Mấy đứa đệ tử đã đi trộm điện thoại của hắn, anh nghĩ nên cho em xem một cái rất thú vị.”

Hắn nói xong, mở điện thoại giơ ra trước mặt tôi.

Đầu tiên tôi nhìn thấy là hình ảnh tôi và Trương Dạng đang hôn nhau, ở con đường nhỏ phía sau tiệm mì, cảnh tượng mơ hồ. Tôi nhìn đến di động… thì kết thúc.

Sau đó là Trương Dạng và một người đang đi ở trên đường, bỗng nhiên quay đầu nhăn mặt, cô gái cười hì hì.

Trương Dạng ôm sát cô gái, hai người cùng nhau nhìn điện thoại nhăn mặt. Cô gái cười rất ngọt ngào.

Cuối cùng là một cái: Trương Dạng tựa vào ghế sô pha mềm mại, miễn cưỡng nói: “Ba Lạp, con điếm.”

Chung quanh là một trận cười vang. Trương Dạng cũng cười, là mỉm cười, anh cười xong, đứng dậy, vươn bàn tay ra che màn hình.

[2.13] (2)

Anh mỉm cười nói: Ba Lạp, con điếm.

Người yêu thương nhất của tôi, mỉm cười nói tôi là con điếm.

Hắc Nhân bỏ di động qua một bên, bò đến ôm lấy tôi, môi nói ở bên tai tôi bồi hồi: “Ba Lạp, anh yêu em, em phải tin anh, chỉ có anh là thật lòng yêu em, rất yêu em, chúng ta mãi mãi ở bên nhau, có được không?”

Tôi dùng sức đẩy hắn ra, nghiêng ngả lảo đảo đi khỏi cửa, khiến cho chính mình bị phủ đầy cơn mưa băng tuyết lạnh giá.

« Xem Chương Cũ Hơn

Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1

Xem Chương Mới Hơn »

Bạn đang đọc Tai Trái của Nhiêu Tuyết Mạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.