Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đạo Tặc

Phiên bản Dịch · 1199 chữ

Nhìn bóng lưng Xà Lôi tập tễnh rời đi, trên mặt Phương Tịch hiện ra nụ cười ranh mãnh.

Cái đồ vật gọi là Thần Ý đồ kia tất nhiên chính là sở học căn bản của các võ quán. Mà trên thực tế hắn cũng không vội cho lắm, chỉ cần chậm rãi tu luyện đến khí huyết tam biến thì hắn luôn có cơ hội tiếp xúc đồ vật loại này.

Lúc này Phương Tịch cố ý nói ra chỉ là muốn câu ra lòng tham vốn có trong lòng Xà Lôi mà thôi!

"Phương phủ của ta đặt chân tại Hắc Thạch thành bởi vì người ngốc nhiều tiền ở đây luôn bị kẻ gian tham ngấp nghé. Dù sao ta cũng phải triển lộ một phen thủ đoạn thì mới có thể yên ổn mà đứng vững gót chân ở đây được."

Phương Tịch sờ sờ trong ngực; Tiểu Lôi phù, Kim Quang Tráo phù, Hàn Băng phù ban cho hắn không ít sức mạnh.

'Khí huyết võ giả muốn uy hiếp tu tiên giả thì nhất định phải tới gần, hơn nữa võ giả khí huyết tam biến cũng sẽ như vậy. Chỉ có cảnh giới Võ quán chủ thì mới có thể làm cho ta có chút kiêng kỵ một hai.'

Cũng không biết thực lực của những Võ quán chủ này có gì khác so với tu sĩ luyện thể chân chính không?

Đương nhiên nghĩ là nghĩ như thế, nhưng trên thực tế Phương Tịch cũng không muốn tự mình nếm thử một chút nào, dù sao chuyện này cũng quá mức nguy hiểm.

Vào buổi tối, Phương Tịch nằm trên ghế trúc trong sân, trong tay hắn cầm một ly kem.

Nguyệt Quế có chút tò mò nhìn xem công tử mà không biết vì sao công tử không trở về phòng hưởng thụ điều hòa máy lạnh, ngược lại ở bên ngoài hóng gió tự nhiên.

Mùa hè nóng bức như này về ban đêm vẫn còn khá nực. Không bằng ta ngày mai nấu một chút canh hạt sen cho công tử ăn nhiệt giải nhiệt nhỉ?

Ngay khi Nguyệt Quế miên man bất định thì Phương Tịch thở dài một tiếng nói: "Vẫn tới sao?”

Tại hậu hoa viên của Phương phủ, một gã hắc y trèo tường mà vào, trong đôi mắt nhỏ của hắn tràn đầy tinh quang. Vả lại ở trong tay hắn còn có đại lượng thuốc mê và mê hương.

"Con mẹ nó! Tên Phương công tử này vừa không có thực lực mà lại giàu có như vậy, mấy ngàn lượng bạc nói lấy ra liền lấy ra. Vậy thì ngươi càng phải nên hiếu kính bổn đại gia đi!" Xà Lôi đối với đường đi lối rẽ của Phương phủ khá quen thuộc, nên thoáng chốc ông ta đã đi tới nhà kho.

Sau một lát, đang lúc ông ta mượn nhờ bóng đêm để chuẩn bị đốt mê hương thì…

Rầm!

Bốn phía bỗng nhiên sáng rực lên.

"Cái gì?!!" Xà Lôi kinh ngạc nhìn quanh bốn phía và liền nhìn thấy mười mấy tên hộ vệ cao to lực lưỡng đang cầm trong tay côn bổng tiến tới.

Ngoài ra Mộ Phiêu Miểu cũng ở trong đám hộ viện này và mang ánh mắt đầy lửa giận nhìn ông ta nói: "Xà Lôi, ngươi dám làm như thế sao? Ngươi trộm cướp tiền tài gia chủ là đang muốn đập đi con đường làm ăn của võ quán ở Hắc Thạch thành đấy!”

"Khặc khặc...... Lão phu là Hỗn Thiên Diêu Tử chứ không biết Xà Lôi là ai hết!" Xà Lôi khàn khàn bói ra rồi xoay người bỏ chạy.

Loại chuyện này cũng giống như bắt kẻ gian, chỉ cần trên mặt ông ta còn có khăn che mặt thì có chết ông ta cũng không thừa nhận!

Vừa nói xong thì cước bộ khinh công của Xà Lôi liền nhanh chóng vận chuyển đến kinh người mà lao đi như một cơn gió.

Trong nháy mắt ông ta đã phóng tới trước mặt hai tên hộ vệ đang cầm côn bổng và tiện tay đẩy một cái. Hai tên hộ vệ này liền cảm giác có một cỗ đại lực vọt tới mà lập tức ngã dúi dụi xuống đất.

"Đứng lại cho ta!" Đột nhiên phía sau lưng của Xà Lôi vang lên một tiếng quát.

Đó là Mộ Phiêu Miểu!

Nàng đánh ra một chưởng, lòng bàn tay là một màu xám tro mang theo một mùi tanh hôi, rõ ràng nàng đã toàn lực đánh ra 'Bạch Vân Chưởng'.

"Ai da, tuy Mộ Phiêu Miểu không phải đối thủ của ta nhưng ta cũng không thể bại lộ thân phân bây giờ được." Thân thể Xà Lôi nhoáng lên và trong nháy mắt đã kéo ra một khoảng cách.

Mộ Phiêu Miểu gắt gao đuổi theo ở phía sau. Đám hộ vệ của Phương phủ tuy rằng lom dom nhưng với nhân số đông đảo thì cũng làm trì hoãn không ít thời gian chạy trốn của Xà Lôi. Cuối cùng Xà Lôi vẫn bị Mộ Phiêu Miểu bắt kịp.

"Ngươi đừng ép ta!" Xà Lôi gầm lên một tiếng, cơ bắp hai chân nhô lên giống như con rắn mà đánh ra.

Bành!

Giữa không trung, Thối Ảnh cùng Chưởng Ảnh va chạm với nhau, Mộ Phiêu Miểu lui về phía sau vài bước và hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên nàng đã ăn một chút thiệt thòi .

Lực chân vốn lớn hơn lực tay, huống chi Xà Lôi bất luận về kinh nghiệm chiến đấu hay thực lực thì đều vượt qua nàng một bậc.

Nhưng khi Xà Lôi nhìn xem mảnh vải tung bay giữa không trung cùng với ba dấu tay màu xám trên đùi thì biểu lộ của ông ta cũng có chút khó coi, nói: "Quả nhiên là công phu độc chưởng. Đáng tiếc ngươi cũng không giữ được ta đâu."

Cho dù bại lộ Hồng Xà thối nhưng Xà Lôi chỉ cần chạy trốn thì ngày hôm sau vẫn không ai có thể ép tội lên người ông ta.

Dù sao ở Hắc Thạch thành này số lượng học đồ theo học võ quán Hồng Xà cũng có không ít.

Mộ Phiêu Miểu bị Xag Lôi đá thương nên đã không thể ngăn cản ông ta được nữa.

Ngay tại thời điểm Xà Lôi sắp rời đi thì Phương Tịch thản nhiên đi ra và đắc ý nói: "Lão Xà, ngươi quá đắc ý rồi đấy!”

"Lão phu không phải là Xà Lôi, nhưng cũng phải cho ngươi một bài học!" Xà Lôi tuy rằng trúng phải độc chưởng nhưng thân pháp của ông ta vẫn linh động mau lẹ như trước, trong nháy mắt đã phá tan tầng tầng hộ vệ mà đi tới trước mặt Phương Tịch.

Nhưng Phương Tịch lại lạnh nhạt cười nói: "Xà sư phụ vẫn nên ở lại đi."

Sau đó có một bóng người cao lớn từ phía sau Phương Tịch đi ra.

"Người này...... Thật quen mắt!" Trong đầu Xà Lôi hiện lên một ý niệm.

Bạn đang đọc Tại Yêu Võ Loạn Thế Cẩu Thành Tiên Đế - Dịch của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trinhthám369
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 91

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.