Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Để Ta Về Suy Nghĩ

Phiên bản Dịch · 1005 chữ

Phương Tịch đã xác định, ở tiên giới tu Nam Hoang tu luyện khí huyết võ đạo tựa hồ có vô vàn lợi ích khác, tốc độ tu luyện ít nhất là nhanh hơn bên này ba, bốn lần.

Chẳng nhẽ là bởi vì nồng độ thiên địa linh khí khác nhau sao?

Ở trong lòng Phương Tịch đã mơ hồ có một chút ý nghĩ.

"Chỉ cần khí huyết biến đổi thì Phương công tử sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức của võ quán Bạch Vân chúng ta, từ đó thu được khí huyết nhị biến và khí huyết tam biến, hơn nữa còn thu được bí dược hộ thể." Mộ Phiêu Miểu trịnh trọng nói.

"Đa tạ Mộ sư phụ." Phương Tịch gật đầu và bảo Nguyệt Quế đưa quà lên.

"Đây là...... Thứ này quá quý giá." Mộ Phiêu Miểu nhìn xem mảnh lá trúc như phỉ thúy trong tay mà khóe miệng giật giật.

Loại mỹ ngọc như thế này thì giá cả ít nhất cũng lên đến mấy chục lượng bạc, gia tộc trung đẳng ở Hắc Thạch thành trong một năm cũng chưa chắc dùng đến mấy chục lượng bạc đâu.

Lúc này ngay cả Mộ Phiêu Miểu cũng không khỏi sinh ra hảo cảm với Phương Tịch. Thật đúng là một vị đồ đệ có tiền đồ!

"Mong Mộ sư phụ đừng ghét bỏ." Phương Tịch cười rất sáng lạn, nói.

Dù sao đây cũng chỉ là rác nhặt bên đường tiện tay nhặt về, ấy vậy mà lại tạo ra hảo cảm kinh người như thế.

Đến buổi chiều là lúc Xà Lôi thay ca, Phương Tịch cũng làm theo như vậy.

Tuy nhiên, lúc Xà Lôi cầm lên lá trúc thì Phương Tịch đã bắt được một tia tham lam và ác ý trong mắt ông ta.

Hắn làm tu tiên giả nên độ nhạy bén hơn xa thường nhân. Tên võ giả này tưởng là mình đã thể hiện rất tốt trước mặt Phương Tịch nhưng vẫn không cách nào che giấu được hắn.

Xà Lôi cầm lên lá trúc xanh biếc mà vui vẻ ra mặt nói: “Đa tạ công tử ban thưởng! Chúc mừng công tử võ công đại tiến, tương lai luyện ra chân lực và đạt tới cảnh giới Võ quán chủ cũng không phải việc khó!"

"Ồ? Sau khi khí huyết tam biến hóa thành chân lực thì liền có thể gọi là Võ quán chủ sao?" Phương Tịch nhíu mày hỏi.

Nói thật, ngay cả là võ giả khí huyết tam biến thì ở tu tiên giới cũng chỉ như thỏ con. Tại bên trong thế giới phàm tục của tu tiên giới Nam Hoang cũng có võ lâm giang hồ, thành tựu cao nhất cũng có thể phá toái hư không mà đi, chỉ là con đường tu luyện có chút bất đồng với tu tiên giả mà thôi.

Một khi đạt tới cảnh giới của một vị Võ quán chủ thì lại khác, đương nhiên Xà Lôi chỉ là thổi phồng lên quá mức và Phương Tịch vẫn có thể nhìn ra thực hư trong đó.

Xà Lôi liên tục gật đầu, tuy nhiên trong lòng ông ta cũng đang cười nhạo một tiếng. Đúng là một tên thế gia công tử mới vào đời!

"Khí huyết tam biến mà muốn biến đổi thì nó khó như lên trời. Nếu như chỉ cần tài nguyên đầy đủ và cần mẫn tu luyện thì trên cơ bản mỗi người đều có thể nhập môn, chẳng qua là tư chất khác nhau nên thời gian tu luyện sẽ khác nhau. Có người chớp mắt là đạt được nhưng có người chỉ sợ đến khi chết mà một chút da lông cũng chưa nắm được. Mà đến khi chuyển đổi thành chân lực thì yêu cầu lại càng thêm biến thái.”

“Cả tòa Hắc Thạch thành này đệ tử trẻ tuổi của các võ quán có thể đạt tới một bước này đều lác đác không có mấy người. Về phần cảnh giới Võ quán chủ thì lại càng là hy vọng xa vời, nếu không gặp được một chút cơ duyên thì đừng mơ mộng tiến vào.” “Cho dù là ta bởi vì thời trung niên bị ám tật nên đã triệt để cách xa với cảnh giới Võ quán chủ. Bây giờ công việc của ta chỉ là ở trong võ quán Hồng Xà đảm nhiệm giáo vụ mà thôi.”

"Tuy nhiên, muốn luyện thành chân lực thì nhất định phải chân chính bái nhập võ quán để trở thành đệ tử hạch tâm, từ đó mới có thể học trọn vẹn truyền thừa trong Thần Ý Đồ, lĩnh ngộ khí huyết chân chính để có thể hóa thành chân lực chi đạo."

Xà Lôi vuốt vuốt râu giải thích.

Đây là miếng mồi thơm mà ông ta hay tung ra, chỉ cần đối phương muốn bái nhập võ quán để trở thành đệ tử hạch tâm thì mọi sự đều phải thông qua ông ta.

Phương Tịch cảm giác được mình đã tiếp xúc gần hơn một chút với hạch tâm võ đạo của cái thế giới này mà hai mắt sáng ngời hỏi: "Thần Ý Đồ sao? Các ngươi có bán không?"

Xà Lôi cảm giác có chút không theo kịp mạch não của Phương Tịch nên nói: "Các bản Thần Ý Đồ đều là bí truyền trong bí truyền, thứ này không phải để bán."

"Một ngàn lượng bạc!" Phương Tịch liền ra giá.

Nghe cái giá này mà hô hấp của Xà Lôi nhất thời có chút dồn dập.

Quán chủ à, không phải là ta không trung thành mà là cái tên này bạo chi quá đi!

"Một ngàn lượng không đủ thì hai ngàn lượng!" Phương Tịch nhìn thấy Xà Lôi đã dao động mà cười híp mắt bổ sung một câu.

"Cái này... Chờ lão phu về suy nghĩ một chút!" Xà Lôi nói ra rồi cáo từ.

Bạn đang đọc Tại Yêu Võ Loạn Thế Cẩu Thành Tiên Đế - Dịch của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trinhthám369
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 100

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.